Trình Khanh tuy rằng là từ địa phương nhỏ lên kinh, người ta lại là hậu nhân của trung thần, Giải Nguyên một tỉnh, đi học ở Quốc Tử Giám hay không cũng không khác nhau là bao, đi đọc, là thánh ân mênh mông—— ý chỉ Hoàng Thượng tự mình hạ, lại có giám sinh không bớt việc, muốn đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám?
Đám giám sinh kia có phải sọ não có vấn đề hay không!
Đây là ba ngày không đuổi được Trình Khanh đi, liền mua hung thủ g.i.ế.c người?
Lương đại nhân cảm thấy đám giám sinh này không có lá gan lớn như vậy, Đổng Kính Thu cung cấp manh mối này, là làm Thuận Thiên Phủ dọc theo đám giám sinh kia điều tra. Tra xem vì sao nhóm giám sinh phải đuổi Trình Khanh ra khỏi Quốc Tử Giám, có lẽ sẽ tra được Trình Khanh đắc tội với ai.
Đã sắp ăn tết, trong ngoài hoàng thành hẳn phải là một mảnh ý mừng náo nhiệt mới đúng, lại nháo ra hung án như vậy.
Lương đại nhân ngồi ở vị trí Thuận Thiên phủ doãn đã hai năm, hắn chỉ nghĩ an an ổn ổn vượt qua một năm còn dư lại.
Thái Bình năm mười còn chưa tới, đã khiến cho Lương đại nhân gặp phải án tử như vậy, Lương đại nhân có thể không giận sao?
Án tử này liên lụy đến mạng người, lại có nhiều người vây xem như vậy, bị tập kích còn là hai giám sinh, ngày mai lâm triều, Lương đại nhân chính mình không dâng sớ, nhất định sẽ có ngự sử buộc tội hắn bỏ rơi nhiệm vụ!
Trình giám sinh là chất tôn của Trình đại nhân Công Bộ thượng thư.
Đổng giám sinh cũng có địa vị.
Lương đại nhân không thể giận chó đánh mèo đến trên người hai người bị hại Trình Khanh và Đổng Kính Thu, chỉ có thể phát ti3t lửa giận lên Ngũ Thành Binh Mã Tư. Có cấu kết với đạo tặc hay không chưa nói đến, tội danh bỏ rơi nhiệm vụ là không chạy được, Ngũ Thành Binh Mã Tư là lệ thuộc nha môn Binh Bộ, tùy tiện gán tội Lương đại nhân một chút đều không đau lòng.
Trình Khanh và Đổng Kính Thu đến nha môn Thuận Thiên Phủ dạo qua một vòng, lại được khách khách khí khí tiễn đi, trong khi chỉ huy sứ Ngũ Thành Binh Mã Tư lại bị giữ lại, mà đám lính Ngũ Thành Binh Mã Tư tuần tra một mảnh đường phố kia thậm chí còn trực tiếp bị bắt.
Giải thích gì đó, Lương đại nhân căn bản không nghe.
Tiểu lâu la nào xứng nói chuyện cùng Lương đại nhân, có thời gian rỗi kia Lương đại nhân còn không bằng trở về ôm tiểu thiếp ngủ bù.
Từ nha môn Thuận Thiên Phủ ra tới, Đổng Kính Thu an ủi Trình Khanh:
“Mặc kệ có thể bắt được hung thủ phía sau màn hay không, đám con cháu huân quý trong Quốc Tử Giám khẳng định sẽ biến thành thật, không dám lại tìm ngươi gây phiền toái.”
Đổng Kính Thu cố ý ở trước mặt Lương đại nhân nhắc đến đám con cháu huân quý, Lương đại nhân tất yếu sẽ phái người điều tra dò hỏi, nếu lại có người tìm Trình Khanh gây phiền toái, chẳng phải tự nhận là kẻ mướn hung thủ g.i.ế.c người sao.
Bọn họ vội vàng phủi sạch đều không kịp!
“Đa tạ tỷ phu!”
Trình Khanh đương nhiên minh bạch.
Nhưng mà nhóm hắc y nhân tối nay là đám con cháu huân quý Quốc Tử Giám phái tới sao?
Trình Khanh cảm thấy không phải. Nơi này là hoàng thành, ngay dưới mí mắt thiên tử, dù là ăn chơi trác táng cũng phải chú trọng phương thức phương pháp, không phải mỗi người đều có thánh sủng như Nhu Gia, phóng ngựa dẫm c.h.ế.t nông dân chỉ không đau không ngứa phạt bổng lộc.
Giết người phải đền mạng.
Trình Khanh không phải nông dân, nàng mà chết, sẽ không chỉ bồi thường một lượng bạc đơn giản như vậy.
Sẽ là Nhu Gia sao?
Giống như cũng không rất giống.
Nhu Gia mà có thủ đoạn như vậy, Trình Khanh sao có thể sống tới ngày nay, nàng và Nhu Gia kết thù, còn chưa có sâu đến mức Nhu Gia phái người lấy tánh mạng của nàng ——
Vậy đến tột cùng là ai muốn lấy tánh mạng chính mình?
Rời khỏi nha môn Thuận Thiên Phủ, ngồi xe ngựa tới y quán, Trình Khanh cũng chưa suy nghĩ được chuyện này.
Phủ tam hoàng tử.
Thuận Thiên phủ doãn bị người từ trên giường đánh thức, đã là đêm khuya.
Khi tam hoàng tử được đến tin tức, còn chưa đi ngủ.
“Chỉ muốn một bàn tay của hắn……”
Chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong?
Mấy người trên mặt đất quỳ nơm nớp lo sợ, người dẫn đầu đập đầu biện giải, nói bọn họ trước đây thấy Trình Khanh đi ra ngoài chỉ có một mã phu trung thực đi theo, vốn định khiến cho xe ngựa Trình Khanh bị đổ, làm đến thần không biết quỷ không hay. Nào biết từ ngày hôm qua trở đi, gia đinh bên người Trình Khanh đột nhiên nhiều hơn, bọn họ không thể không thay đổi kế hoạch.
Đêm nay cũng định giả làm đạo tặc cướp đoạt tài vật, lại thuận tiện c.h.ặ.t t.a.y Trình Khanh, xong việc Thuận Thiên Phủ điều tra, cũng chỉ sẽ tập trung vào đám trộm trong kinh thành, lại không nghĩ ——
“…… Không nghĩ gia đinh Trình gia, mỗi người đều dũng mãnh không sợ chết, bọn thuộc hạ cũng g.i.ế.c đỏ cả mắt, nghĩ đêm nay không thành công, họ Trình có phòng bị, liền càng khó đắc thủ. Thuộc hạ phụ tín nhiệm của điện hạ, muôn lần c.h.ế.t khó chuộc tội, thỉnh điện hạ trách phạt!”
Mấy người này cũng lưỡng nan.
Tính nết của tam hoàng tử bọn họ hiểu, không hoàn thành sai sự tam hoàng tử giao đãi, ở trong mắt tam hoàng tử chính là phế vật.
Tam hoàng tử tuy là bỏ qua cho tánh mạng bọn họ, cũng quyết định sẽ không lại trọng dụng bọn họ nữa.
Vốn dĩ cho rằng có thể nhanh chóng giải quyết, lại gặp phải gia đinh Trình gia liều c.h.ế.t chống cự, mấy người này tự nhận là cao thủ, nếu ngay cả gia đinh Trình gia cũng không thu thập được, thậm chí càng bị tam hoàng tử cho là phế vật!
Tuy rằng động tĩnh có hơi chút lớn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể cầu được tam hoàng tử khoan thứ.
Ai ngờ sẽ gặp được “Mã phu” không muốn sống kia!
Tam hoàng tử càng nghe càng tức giận.
Rõ ràng có thể chế tạo thành ngoài ý muốn, lại bị mấy đồ ngu này làm thành “Giết người”.
Hiện tại dù cho tam hoàng tử đi ra ngoài giải thích, nói chính mình chỉ định chặt một bàn tay của Trình Khanh, cho Trình Khanh chút giáo huấn, sẽ có người tin sao?
Ở kinh thành, bên đường truy sát hai cử nhân, vụ án này, Thuận Thiên Phủ sẽ đăng báo đến ngự tiền.
Tam hoàng tử nghe cấp dưới bảo đảm không có lưu lại bất luận dấu vết gì, người bị thương cũng đã kịp thời diệt khẩu, đôi mày nhíu chặt vẫn chưa giãn ra:
“Các ngươi đều rời khỏi kinh thành tránh đầu sóng ngọn gió đi đã, vụ án này chưa kết thì chưa được trở về!”
Tam hoàng tử cho mấy người rời kinh thành tránh đầu sóng ngọn gió, mấy người như được đại xá dập đầu lui ra.
Một lão nội giám khom người tiến vào kêu một tiếng điện hạ.
Tam hoàng tử từ trên ghế đứng lên:
“Lại muốn phiền toái ngươi!”
“Lão nô minh bạch, điện hạ không cần vì chuyện như vậy mà lo lắng, lão nô sẽ thu cái đuôi sạch sẽ. Điện hạ, có cần lão nô ra tay đem Trình Khanh kia……”
Tam hoàng tử lắc đầu: “Hiện tại không được, ngày mai lên triều, án tử này sẽ được thượng tấu ngự tiền, một tiểu nguyên không có gì, liên tiếp bị tập kích sẽ tổn hại mặt mũi phụ hoàng, tạm thời để tay hắn ở lại trên người, ngày sau đòi lấy lại cả vốn lẫn lời.”
“Lão nô đã biết.”
Lão nội giám đi đường giống như u linh không một tiếng vang, đây là người tam hoàng tử tín nhiệm nhất.
Mẫu phi của Tam hoàng tử là Hiền tần nương nương xuất thân cũng không cao, chỉ là con của một tiểu quan, nhờ có tư dung xuất sắc, trở thành thị thiếp của hoàng đế. Hoàng đế thời trẻ cũng từng sủng ái quá, sau đăng cơ còn phong tần, lại có tam hoàng tử, vốn cũng nên giống Thục phi và Huệ phi hiện giờ, tuy sủng ái phai nhạt nhưng vẫn còn lưu giữ tôn sùng, lại không biết vì sao khiến hoàng đế ghét bỏ.
Hoàng đế không đi đến trong cung Hiền tần nương nương nữa, Hiền tần lại cũng không thấy sốt ruột.
Không suy nghĩ phục sủng, còn mê trồng hoa cỏ, thường xuyên tự mình đi phòng trồng hoa chọn lựa hoa cỏ.