Ái Tình Chưa Dứt

Chương 40: Tôi có hơi ngưỡng mộ cậu ta



Sau khoảng thời gian hàn huyên ngắn ngủi, bởi không có nhiều thời gian nên Văn Kha chỉ có thể đưa bản kế hoạch dự án đã in ra cho Phó Tiểu Vũ, rồi giới thiệu ngắn gọn khái quát qua tổng thể một lượt.

Lúc nghe anh trình bày, vẻ mặt của Phó Tiểu Vũ luôn rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng mới cúi đầu xuống lật giở tài liệu mà cũng lật rất nhanh.

Thậm chí trong một thoáng chốc, Văn Kha có cảm giác cậu ta hoàn toàn không có hứng thú, cũng như không muốn đọc kỹ bản kế hoạch này.

Có lẽ bởi vì Phó Tiểu Vũ có phản ứng như vậy, nên Văn Kha không khỏi càng căng thẳng hơn, lúc trình bày đến phần sau, chính bản thân anh cũng cảm thấy mình nói năng quá vụng về.

“Ừm…” Phó Tiểu Vũ sau khi nghe Văn Kha giới thiệu xong, mới từ từ khép tập tài liệu kia vào rồi đưa lại cho anh.

Cậu ta im lặng một lúc rồi nói: “Vừa nãy nghe anh nói lâu như vậy, thật ra tôi phát hiện anh chỉ đang trình bày về một thứ mới mang tính khái niệm thôi. Ví dụ như nếu như bỏ đi cơ sở dữ liệu ghép đôi từ tin tức tố, đổi thành trắc nghiệm tâm lý chuyên nghiệp, hay là ghép đôi từ những yếu tố như sở thích và trải nghiệm cá nhân. Về bản chất, ý anh nói ở đây là giá trị quan (1) mà App của anh muốn truyền đạt với người dùng, sẽ không giống với các sản phẩm đang có mặt trên thị trường. Thế nhưng nói thật thì, tôi hoàn toàn không có hứng thú đối với những thứ này——”

(1)= là căn cứ về phương diện cảm quan và tư duy nhất định của người mà nhận thức, lí giải, phán đoán hoặc tuyển chọn được sinh ra, cũng chính là một chủng loại tư duy hoặc định hướng mà người nhận định sự vật hoặc phân biệt xác định phải trái, từ đó bản chất được biểu hiện ra bên ngoài giá trị hoặc tác dụng nhất định của người, sự việc hoặc sự vật.

“Suy nghĩ của anh quá ngây thơ cũng quá lý tưởng hóa, đây không phải là một bài tập trên lớp của học sinh và tôi cũng không quan tâm đến giá trị quan của sản phẩm này.”

Văn Kha cầm tập tài liệu kia trong tay, khi nghe thấy những lời đánh giá thẳng thắn lạnh lùng như vậy, chỉ cảm thấy phía sau lưng mình giống như đang đổ mồ hôi.

Từ sau khi tốt nghiệp cấp Ba, anh đã không trải qua tình huống như vậy nữa, cũng thiếu sót kinh nghiệm đối đáp với nhà đầu tư, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên là không biết nên nói cái gì.

Phó Tiểu Vũ cúi đầu xuống nhấp một ngụm cafe, rồi lại duỗi một ngón tay ra, gằn từng chữ nói: “Điều mà tôi quan tâm rất đơn giản, thứ nhất, tôi bỏ tiền ra đầu tư có thu lại được không? Đây là điều cơ bản nhất.”

“Thứ hai là, nếu như có thể thu lại thì tỷ lệ thu lại được là bao nhiêu? Thứ ba, là có thể thu lại được ngay lập tức, hay là cần đợi một khoảng thời gian tương đối dài mới có được hiệu quả và lợi ích? Chu kỳ là bao lâu? Ba câu hỏi này, anh có thể trả lời được không?”

“Tôi…” Cổ họng Văn Kha có hơi khô khốc không biết đáp lại thế nào.

“Tôi biết là anh không thể.”

Phó Tiểu Vũ nhún vai một cái, nói rất thẳng thắn: “Bởi vì hệ thống ghép đôi của anh rõ ràng là được thiết kể tỉ mỉ cặn kẽ đến như vậy, nhưng trong bản kế hoạch này, anh thậm chí còn không nói cho tôi biết chính sách thu phí cụ thể là gì. Những App hẹn hò khác đều có chính sách bán hàng của riêng mình, những thành viên khi chịu chi trả phí mua App cũng sẽ nhận được ưu đãi riêng, như tỉ lệ ghép đôi chính xác hơn ngoài ra trong đó cũng có những mục cần phải trả tiền mới được sử dụng khác, vậy anh thì sao? Anh định kiếm lợi nhuận từ sản phẩm của mình bằng cách nào?”

“Tôi có nghĩ đến…”

Văn Kha cố gắng nói lời giải thích: “Một khi App đã có được một lượng người dùng, bản thân sẽ có được lượt truy cập nhất định, vì vậy có thể dựa vào quảng cáo…”

“Anh có biết nếu để đạt được lượt truy cập như thế, thì phải cần có bao nhiêu người dùng không?”

Phó Tiểu Vũ thoáng cười, cậu ta bình tĩnh mà nhìn vào Văn Kha, chỉ có một sự xem thường thoáng xẹt qua đôi mắt tựa mắt mèo kia: “Giai đoạn đầu cần bỏ ra bao nhiêu tiền để mua lượng truy cập như thế? Đến giai đoạn giữa lại cần bỏ ra bao nhiêu tiền, cho truyền thông và marketing để tạo đề tài và phổ biến rộng rãi? Với những khoản cần chi trả đó, anh xác định sản phẩm này của mình có thể thu lại được sao? Ai cũng đang bàn luận về trò chơi của dòng tiền vốn, thế nhưng anh phải hiểu rõ rằng những suy nghĩ này sau khi tôi nghe được, trái lại còn cảm thấy trước khi sản phẩm này có được lượt truy cập thực, thì đã trở thành rau hẹ bị cắt (2) vì phải bỏ ra quá nhiều từ trước đó rồi—— “

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Ngươi thích ăn cá không?

(2)= Hẹ dễ sống, dễ nảy chồi, thu hoạch được nhiều lần, ở đây được ví von như không ngừng đổ tiền vào đầu tư, thất bại lại rót tiền vào tiếp sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng đến nguồn vốn.

Lúc này, Hàn Giang Khuyết ở bên cạnh bỗng nhiên lại khẽ ho khan một tiếng.

Phó Tiểu Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp theo là lùi người vào bên trong ghế, mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Tôi vẫn là câu nói kia, nếu như đây là bài tập trên lớp, tôi có thể cho anh điểm A+, thậm chí còn cảm thấy ý nghĩ này rất mới mẻ độc đáo, tham khảo ý kiến về cách nhìn của mọi người đối với tình yêu, cũng là một điều rất có ý thức trách nhiệm đối với xã hội. Thế nhưng nếu nói đây là một bản kế hoạch thương mại, vậy thì quá ngây thơ và non nớt đến mức không đủ tư cách rồi. Không có bất kỳ một nhà đầu tư nào, sẽ chịu bỏ tiền đầu tư cho một dự án như vậy cả.”

Từng lời từng chữ của Phó Tiểu Vũ tựa như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trong lòng của Văn Kha.

Anh lại một lần nữa nhận ra được sự chênh lệch giữa mình và cậu ta.

Anh thật sự là ngây thơ, Phó Tiểu Vũ nói không sai một câu nào.

“Là như thế này,” Hứa Gia Nhạc vẫn đang ngồi ở một bên bây giờ mới lên tiếng: “Nếu như để nói một cách chặt chẽ một chút, tôi thấy Văn Kha hiện tại càng giống như đang ở vị trí của một Giám đốc R&D (3) hơn. Bây giờ cậu ấy đang trình bày với cậu, một phần của bản kế hoạch sản phẩm, nhưng phần hình thức lợi nhuận sau khi App này gia nhập thị trường, kế hoạch thương mại, tôi cảm thấy đến lúc đó cần phải bắt đầu mời người chuyên nghiệp đến phân tích—— đại đa số các App khác trên thị trường đều làm như thế, bên phát triển sẽ tìm những nhà đầu tư có thực lực mạnh để phát hành sản phẩm của mình, sau đó mới đến việc mở rộng thị trường và marketing. Vậy nên tôi nghĩ rằng, ngày hôm nay chúng ta chỉ nên tập trung nhiều vào bản thân sản phẩm mà thôi, cậu cảm thấy thế nào?”

(3)= R&D là từ viết tắt của research & development – nghiên cứu và phát triển; một trong những chìa khóa thành công của nhiều tập đoàn, công ty lớn trên thế giới.

Nghiên cứu và phát triển bao gồm việc đầu tư, tiến hành và/hoặc mua bán các nghiên cứu, công nghệ mới phục vụ cho quá trình tồn tại và phát triển của doanh nghiệp.

Vẻ mặt của Hứa Gia Nhạc bình tĩnh, tốc độ nói cũng rất chậm, ít khi không thấy lộ ra dáng vẻ lười nhác như mọi khi, đằng sau gọng kính màu vàng là một đôi mắt hẹp dài đang nhìn chăm chú vào Phó Tiểu Vũ.

“Được, vậy chúng ta sẽ thảo luận về sản phẩm.”

Ánh mắt của cậu ta cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào Hứa Gia Nhạc, còn khẽ cười: “Tiến sĩ Hứa, lúc nãy nghe Văn Kha nói, anh đã theo học chuyên nghành Nhân loại học ở Đại học M cũng là cố vấn học thuật chuyên nghiệp về hai giới tính trong kế hoạch phát triển App này, đúng không?”

“Đúng thế.”

“Vậy tôi tin rằng, bài trắc nghiệm tâm lý, các module về việc điền thông tin về sở thích và trải nghiệm mà Văn Kha nói đến, toàn bộ những điều đó đều xuất phát từ đề nghị của anh, đúng chứ?”

“Đúng.”

“Tôi mới vừa nhìn thấy trong bản kế hoạch này có viết rằng, bài trắc nghiệm tâm lý trong Love is the end có đến ba, bốn module, mỗi một bài là một trăm linh tám câu hỏi và những câu hỏi này chắc hẳn cũng xuất phát từ tài liệu giảng dạy của đại học M, phải không?”

Văn Kha gật đầu một cái, lúc này anh mới nhận ra được, Phó Tiểu Vũ vừa nãy không phải là không đọc kỹ bản kế hoạch này, chẳng qua là tốc độ đọc và khả năng ghi nhớ quá tốt cho nên trông mới có vẻ rất hờ hững như thế.

Nhắc đến cũng thật kỳ lạ, nhưng cho dù thái độ của người này có ngạo mạn, không nể nang một chút nào mà công kích sản phẩm của anh, nhưng vào giây phút ấy, trong lòng anh lại dâng lên một niềm khâm phục.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1750: Bí Mật Kinh Người

Nhưng ngay sau đó Phó Tiểu Vũ lại tiếp tục mà không khách sao chút nào: “Anh không cảm thấy chuyện này quá rườm rà phức tạp rồi sao? Thật ra có rất nhiều các bài trắc nghiệm chỉ khoảng mấy chục câu, cũng đã có thể đưa ra đáp án tương đối chuẩn xác rồi, không phải sao?”

Hứa Gia Nhạc lạnh lùng đáp lại: “Phó tiên sinh, nếu như cậu là người có kinh nghiệm học thuật thì sẽ biết rằng, những bài trắc nghiệm như thế là hoàn toàn không có tính chuyên nghiệp. Tương đối chuẩn xác là chuẩn đến mức nào? Cậu căn cứ vào yếu tố nào để đánh giá độ chuẩn xác? Cậu đã từng nghiên cứu qua sao? Đã từng định lượng qua số liệu sao?”

Văn Kha lén lút hít một hơi—— Hứa Gia Nhạc nổi giận rồi.

Làm bạn bè lâu năm với nhau, anh đương nhiên là biết Hứa Gia Nhạc nhìn như lười nhác điên điên này cũng có tính nóng nảy.

Có lẽ vì sinh ra trong một gia đình ưu tú và năng lực bản thân cũng ưu tú, khiến Hứa Gia Nhạc đều có thể nhìn thấu mỗi một sự vật, anh ta đối với phần lớn những việc nhỏ nhặt đều là xem thường, nhưng một khi có người dám khiêu chiến đến danh dự và nguyên tắc của mình, người này sẽ tuyệt đối không bao giờ yên lặng chấp nhận.

Hứa Gia Nhạc đẩy cao gọng kính lên một chút, nhìm chăm chú vào người kia, tiếp tục nói: “Đối với độ chuẩn xác, dưới góc nhìn của học thuật có tiêu chuẩn rất cẩn thận và chặt chẽ. Một người phải thấu hiểu được bản thân muốn tìm một người bạn đời như thế nào, không chỉ mang ý nghĩa trả lời những câu hỏi đơn giản yes or no, chúng tôi muốn lấy những thông tin về tình cảm và trải nghiệm của người dùng thông qua quá trình điền trắc nghiệm này, để sau đó có thể phân tích được những cảm nhận của người đó và đưa ra phán đoán về nhân cách tình cảm của chính cá thể này. Phó tiên sinh, vậy cậu cảm thấy hệ thống này có phải cần đến bốn trăm câu hỏi không?”

“…” Phó Tiểu Vũ im lặng một lúc, lần đầu tiên trong hôm nay lại chịu nhượng bộ một chút: “Xin lỗi, vừa nãy tôi quả thật đã không suy nghĩ cẩn thận. Thế nhưng tôi vẫn là câu nói kia, hai người đã từng suy xét, điều tra qua trên thị trường có bao nhiêu người sử dụng có thể nhẫn nại ngồi trả lời hết một bài trắc nghiệm phức tạp dài dòng như vậy chưa?”

Phó Tiểu Vũ ngồi thẳng người dậy, cậu ta còn không chờ Hứa Gia Nhạc và Văn Kha trả lời, mà nhàn nhạt nói: “Tất cả các App trên thị trường đều đang tối giản hóa trình tự đăng ký, cái này gọi là hạ thấp ngưỡng cửa, quá trình đăng nhập càng đơn giản càng có thể chạm đến số lượng người dùng đông đảo hơn. Vì vậy tôi có thể khẳng định cho hai người biết rằng, một khi hai người bắt đầu sử dụng một bài trắc nghiệm rối rắm như vậy, chính là đã tự mình say bye với một nửa lượng người dùng rồi, thế nên đây chính là một thiết kế tự sát từ đầu đến đuôi.”

“Phó tiên sinh, vốn dĩ bản thân tính chuyên nghiệp chính là mang ý nghĩa rườm rà và phức tạp rồi.”

Hứa Gia Nhạc cũng cười, mặt mày người này anh tuấn, đôi môi mỏng mà có khuôn rõ ràng, lúc nở nụ cười không nhiệt tình lại hiện ra rất lạnh lùng: “Tôi nghĩ người dùng cũng hiểu rõ điều này.”

Văn Kha cảm nhận được giữa Phó Tiểu Vũ và Hứa Gia Nhạc đang có một sự đối chọi gay gắt, vì vậy anh vội vàng chen vào, mềm mỏng giải thích: “Đúng vậy, thật ra nếu như người dùng thật sự muốn có được một kết quả chân thật, muốn tìm được một tình yêu chân chính, tôi tin rằng họ sẽ bằng lòng bỏ tinh thần và thể lực ra trả lời những câu hỏi này.”

“Tiến sĩ Hứa và Văn tiên sinh, hai người đều là những người lãng mạn, cho nên mới có thể sáng tạo ra một App ngây thơ và lãng mạn như thế.”

Phó Tiểu Vũ cười: “Đáng tiếc tôi lại là người rất thực tế.”

Cậu ta hiển nhiên là đã gần nói rõ hết ý của mình, đang nói lại nhìn vào đồng hồ đeo tay, vẻ mặt vừa hung hăng dọa người ban nãy cũng dịu đi đôi chút, nhưng vẫn là người nắm giữ tiết tấu chủ đạo của toàn bộ cuộc gặp mặt hôm nay: “Hai người đều là bạn học cũ của Hàn Giang Khuyết, buổi tối cùng xem cậu ấy thi đấu đi, vừa vặn cũng sắp đến giờ rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 100: Có tình có nghĩa?

“Ừ, trước tiên ăn cùng nhau một bữa cơm đã, sau đó là vừa đúng lúc trận đấu bắt đầu.”

Hàn Giang Khuyết lúc này mới lên tiếng.

Hắn nhìn Phó Tiểu Vũ, sắc mặt dường như có chút không vui.

“Được.” Phó Tiểu Vũ gật đầu một cái rồi đứng lên, vẫn không quên cẩn thận vuốt lại nếp nhăn trên áo sơ mi, sau đó mới vươn tay ra bắt tay với bọn họ: “Hôm nay thật hân hạnh được gặp hai người, về chuyện bản kế hoạch App kia mỗi người chúng ta khi trở về đều suy nghĩ thêm một chút, vẫn duy trì liên lạc với nhau, các anh cũng có thể về xem lại xem có cái gì cần phải điều chỉnh hay không.”

Trước khi rời khỏi đó, Văn Kha vội vàng đi vệ sinh, sau khi đi ra lại đúng lúc trông thấy Hứa Gia Nhạc đang đứng hút thuốc ở khu vực riêng, liền đẩy cửa bước ra ngoài.

“Hứa Gia Nhạc, có phải cậu đang không vui?” Anh khẽ nói: “Thật ngại quá, hôm nay gọi cậu tới… cũng không nghĩ rằng mình lại chuẩn bị không được đầy đủ như thế.”

“Không trách cậu được, tâm trạng của tôi cũng không tốt.”

Hứa Giác Nhạc ngắm nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, anh ta đã không còn không vui như vừa rồi nữa, chỉ là vẻ mặt lại ánh lên chút cô đơn, qua một lát mới bình tĩnh nói: “Chỉ là tôi vẫn luôn không thích Omega quá mạnh mẽ.”

Thật ra Văn Kha đối với chuyện trong nhà của Hứa Gia Nhạc không thể nói là biết rõ quá nhiều, nhưng cũng có nghe qua về người cha Omega mạnh mẽ ngang ngược kia của anh ta.

Không biết có phải vì lớn lên trong hoàn cảnh ấy nên mới ảnh hưởng đến Hứa Gia Nhạc hay không, qua nhiều năm như vậy rồi mà kiểu Omega anh ta thích hình như đều là cùng một màu tính cách——

Xinh đẹp, hiền lành nghe lời, vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, Cận Sở chính là người điển hình nhất.

Đối với một tiến sĩ nghiên cứu những mối liên hệ giữa hai giới tính Alpha và Omega, quan điểm lựa chọn bạn đời của người này giống như có chút ung nhọt của một Alpha thẳng.

Hai người đứng sóng vai nhau được một lúc, Văn Kha mới thở dài thườn thượt, nói nhỏ: “Nhưng mà… thật sự có hơi ngưỡng mộ cậu ta.”

“Ai cơ?” Hứa Gia Nhạc hỏi: “Phó Tiểu Vũ?”

“Ừ.” Văn Kha gật đầu một cái: “Thông minh năng động như vậy, hơn nữa điều kiện gia đình hẳn là cũng rất tốt, thực ra nói cho cùng thì… cậu ấy đang chọn tôi mà cho nên có chút soi mói cũng là điều đương nhiên.”

“Điều kiện gia đình?”

Hứa Gia Nhạc nhíu mày lại: “Chưa chắc, tôi hiểu rõ một người có điều kiện gia đình tốt trông phải như thế nào.”

“Những người đó không cần phải liều mạng như vậy, cũng không cần phải cố mà sống như thế.”

Hứa Gia Nhạc dụi tắt điếu thuốc, ném vào trong thùng rác cách đó một khoảng: “Tôi đoán nghề nghiệp của Phó Tiểu Vũ đại khái là một giám đốc—— là người làm công cho kẻ có tiền mà thôi.”

Văn Kha quay đầu lại nhìn người bạn của mình.

Dưới nền trời màu lam đậm sắc đang dần dần hiện ra, vẻ mặt của Alpha anh tuấn kia thoạt nhìn như rất lạnh nhạt, không biết có phải đang lờ mờ toát ra vẻ xem thường hay không.

Thật ra Hứa Gia Nhạc thỉnh thoảng sẽ để lộ ra vẻ mặt này—— vẻ mặt của một đứa con cưng được chiều chuộng.

Cho dù ở trước mặt anh, Hứa Gia Nhạc vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, thế nhưng ngẫu nhiên cảm giác có chút lạnh lùng đó, cùng với một chút sự khác biệt giai cấp vẫn luôn ngăn cách giữa hai bọn họ.

Có điều làm bạn bè thì điểm đó lại tốt, cho dù có không giống nhau nhưng vẫn có thể cố tìm ra những cái chung mà gạt đi những bất đồng.

Nhưng nếu như là vợ chồng…

Thật ra Văn Kha rất luôn khó tưởng tượng nổi, một người có xuất thân như Cận Sở làm thế nào mà có thể kết hôn và chung sống với Hứa Gia Nhạc được? Cảm giác có sự ngăn cách đó, sẽ thật sự tiêu tan sao.

Anh lại khẽ thở dài, lần này lại không biết là vì sao.

Không phải là không vui, chỉ là vì có một chút xíu vui mừng nho nhỏ mà thôi.

Bởi giữa anh và Hàn Giang Khuyết trước sau đều không có ngăn cách.

Ở một mặt nào đó, hai người họ đều là những con người bị thế giới này vứt bỏ, vậy nên hai người mới giống như những con thú nhỏ, thương yêu gần thân mật gũi liếm láp lẫn nhau như thế.

Sang giai đoạn phát triển sự nghiệp rồi từ ngữ khoai phết các cô ạ 🥺


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.