Trong giấc mơ đen tối và dài dắng.
Giấc mơ đó không có ánh sáng, không có người, chỉ có âm thanh. Tiếng kêu khóc thảm thiết tuyệt vọng, tiếng thút thít ai oán, tiếng cười âm trầm đáng sợ, đủ loại âm thanh tụ tập lại, khiến người ở trong đó như chìm vào địa ngục.
“Tà ma ngoại đạo!” Người đang mơ cao giọng quát lớn.
“Chúng ta là tà ma ngoại đạo, chẳng lẽ Ám Hà nhà ngươi là danh môn chính phái?” Một âm thanh pha lẫn cả nam nữ già trẻ vang lên từ khắp bốn phương tám hướng.
Chẳng qua chỉ là một số ma chướng, nâng đao lên chém là được, cũng như mỗi lần trước đây!
Người đang mơ khẽ cúi đầu, đặt tay lên trường kiếm bên hông, sau đó hắn ngây ngẩn cả người.
Trường kiếm đã đứt, chỉ còn chuôi kiếm.
Những âm thanh đó chậm rãi biến đổi thành từng bộ xương khô, đánh về phía hắn.
“Hây a!” Lão già mồ hôi đầy đầu quát khẽ một tiếng, tỉnh dậy khỏi giấc mộng, hắn nhoài nửa người dậy, đặt một tay lên thanh Miên Long Kiếm bên hông.
Đám người Bạch Hạc Hoài ở bên ngoài nghe tiếng quát này, vội vàng xoay người lao vào trong phòng, chỉ thấy đại gia trưởng để trần nửa người trên, thân thể cơ bắp cuồn cuộn, sát khí bừng bừng, khi ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt như ngọn lửa hừng hực.
Mộ Vũ Mặc vội vàng đảo mắt nhìn trong phòng, nhưng phát hiện không có dấu vết chiến đấu, trên trần nhà cũng không có dấu hiệu tổn hại gì, cô nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
“Ra ngoài!” Đại gia trưởng quát khẽ.
Bạch Hạc Hoài vỗ vai Mộ Vũ Mặc: “Mộ tỷ tỷ ra ngoài trước đi, chắc là liều lượng thuốc mà ta dùng có vấn đề, để ta kiểm tra cho đại gia trưởng.”
Mộ Vũ Mặc nhìn đại gia trưởng một cái, gật đầu, lập tức lùi ra ngoài.
Bạch Hạc Hoài vung nhẹ cánh tay, ba mũi châm bạc nảy lên không trung, cô giơ ngón tay búng nhẹ, châm bạc lại cắm vào trước ngực đại gia trưởng. Đại gia trưởng theo đó thở một hơi dài, cuối cùng khí lực cũng phát tiết, thanh kiếm rơi xuống đất, đại gia trưởng tựa người vào tường, lau mồ hôi trên trán.
Bạch Hạc Hoài đi tới bên cạnh đại gia trưởng, cười nói: “Hóa ra là đại gia trưởng gặp ác mộng?”
Sắc mặt đại gia trưởng hơi hòa hoãn lại: “Hạc Hoài, đời này ngươi đã cứu bao nhiêu người?”
Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày: “Làm sao mà nhớ được.”
“Đời này ta đã giết tám trăm ba mươi hai người. Cứ giết một người là ta ghi lại trong lòng, những người này thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta.” Đại gia trưởng chậm rãi nói. “Rất nhiều người ta còn không nhớ hắn là ai, nhưng tận đáy lòng có một âm thanh nói với ta, đây là người ta đã giết.”
Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút: “Thế có phải theo thời gian trôi qua, trong giấc mơ sẽ càng ngày càng nhiều không?”
Sắc mặt đại gia trưởng thoáng chút âm trầm: “Ngươi nói là, ta già rồi?”
Bạch Hạc Hoài nở nụ cười, khoát tay áo: “Đại gia trưởng nghĩ nhiều quá rồi, đối với những thầy thuốc chúng ta, đây chỉ là thay đổi bình thường mà thôi.”
Đại gia trưởng lấy tẩu thuốc bên mép giường lên, châm thuốc lá trong đó: “Thật ra ta không sợ những giấc mơ như vậy, bất cứ lần nào trước đây, ta luôn cầm đao trong tay, chém tan giấc mơ đó thành từng mảnh. Ta đã giết bọn chúng một lần, đương nhiên cũng có thể giết bọn chúng lần nữa! Bất luận trong giấc mơ hay trong hiện thực đều không có gì khác biệt!”
Thời khắc này, sát khí đột nhiên lộ ra trên người đại gia trưởng khiến Bạch Hạc Hoài như nhìn thấy sát thần năm xưa, nhưng đến lúc đại gia trưởng hút thuốc, sát khí trên người lại nhanh chóng tiết ra, ông nói đầy ẩn ý: “Nhưng bây giờ, khi ta rút kiếm, kiếm của ta đã đứt.”
Sau khi im lặng một lúc lâu, đại gia trưởng mới lẩm bẩm: “Phải bảo Mộ Vũ mau chóng trở về.”
Bạch Hạc Hoài lập tức phản ứng lại: “Kiếm trong tay đại gia trưởng là chỉ Khôi đại nhân?”
Đại gia trưởng khôi phục tinh thần, lại phát hiện vừa rồi mình thất bại, ông lại hít một hơi thuốc rồi nói: “Mộ Vũ đúng là thanh kiếm tốt nhất trong tay ta mấy năm gần đây, nếu có hắn ở bên cạnh, đúng là ta sẽ yên tâm hơn một chút.”
“Xem ra đúng là người đáng tin cậy.” Bạch Hạc Hoài gật đầu: “Đúng rồi, vẫn luôn muốn hỏi đại gia trưởng một câu. Đại gia trưởng, ngươi họ gì?”
Đại gia trưởng nheo mắt lại: “Ngươi có biết không, trong Ám Hà, câu hỏi này là một cấm ky?”
“Vì sao?” Bạch Hạc Hoài truy hỏi.
“Đại gia trưởng thống lĩnh ba gia tộc, phải đảm bảo tuyệt đối công bằng chính trực, nhưng trước khi trở thành đại gia trưởng, nhất định phải là người trong ba gia tộc, cho nên chuyện bất công là khó mà tránh được. Vì vậy các thế hệ đại gia trưởng khi nhận Miên Long Kiếm sẽ bị cưỡng ép xóa đi họ tên, từ nay về sau hắn không còn là người trong ba gia tộc nữa mà chỉ là đại gia trưởng.” Đại gia trưởng chậm rãi hút thuốc, làn khói dần dần lan tỏa trong căn phòng. “Nhưng ta có thể nói cho ngươi ta họ gì.”
“Ta họ Mộ, trước khi trở thành đại gia trưởng, ta tên là Mộ Minh Sách.” “Mộ Minh Sách.” Bạch Hạc Hoài lẩm bẩm theo.
“Đã lâu rồi không nhắc tới cái tên này.” Đại gia trưởng mỉm cười: “Xa xôi như chuyện của kiếp trước vậy.”
“Hóa ra là họ Mộ, ta còn tưởng đại gia trưởng họ Tô cơ.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười.
Đại gia trưởng nhướn mày: “Là vì ta cực kỳ tín nhiệm Mộ Vũ à?”
“Lúc đầu là vậy, nhưng hôm nay nghe Vũ Mặc tỷ tỷ nói Khôi đại nhân là kẻ vô danh?” Bạch Hạc Hoài lấy từ trong hòm thuốc ra một nén hương, châm lửa rồi cắm lên lư hương.
Con ngươi của đại gia trưởng co lại: “Ồ? Hạc Hoài ngươi còn biết về kẻ vô danh nữa à? Chuyện này cũng là sư phụ kể cho ngươi? Đây là chuyện bí ẩn nhất Ám Hà đấy.”
“Chỉ nhắc qua thôi, nếu đại gia trưởng không muốn đề cập tới thì không nói nữa là được.” Bạch Hạc Hoài đáp qua loa.
“Ngươi nói tiếp đi, sư phụ ngươi đã nói với ngươi những gì?” Đại gia trưởng hỏi.
“Sư phụ nói, Ám Hà các ngươi chia làm ba họ, Mộ, Tạ Tô. Người của ba gia tộc này đã được truyền thừa suốt trăm năm, tập hợp thành tổ chức sát thủ đệ nhất thiên hạ Ám Hà. Trăm năm qua ba gia tộc truyền thừa đời đời nhưng không phải con cháu nào cũng có thiên phú trở thành sát thủ, mà trong những nhiệm vụ ám sát nguy hiểm, cũng có nhiều thành viên thiệt hại. Dần dà, con cháu trong ba gia tộc đã không đủ cho Ám Hà các ngươi phát triển. Cho nên Ám Hà các ngươi mở kế hoạch ‘kẻ vô danh’. Các ngươi phái các cao thủ thu thập trẻ mồ côi căn cốt ưu tú trong khắp thiên hạ. Các ngươi đưa lũ trẻ này về tổng bộ Ám Hà, cho vào trong trường học tên là lò luyện để chúng học tập kỹ thuật giết người. Cứ sau sáu năm là lại tiến hành khảo nghiệm một lần, một tổ hai mươi người, để bọn họ vào Quỷ Khốc Uyên, cho bọn họ tử dấu trong đó, người thắng lợi cuối cùng sẽ được cử hành ‘lễ ban họ’, được ban cho tên và một trong ba họ ‘Tô, Tạ, Mộ’.” Bạch Hạc Hoài nói xong, xoay người nhìn về phía đại gia trưởng.
Đại gia trưởng cũng nhìn cô, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhưng lời nói lại hết sức kinh khủng: “Ngươi có biết không, chỉ riêng mấy lời vừa rồi thôi đã đủ cho Ám Hà truy sát ngươi tới chân trời góc bể.”