“Cẩn thận!” Bạch Hạc Hoài quát khẽ một tiếng, lấy một ống thuốc ra khỏi hòm, tiếp đó thổi một hơi vào trong ống. Một làn sương mù dày đặc phun ra từ trong ống, tiếp đó chậm rãi trải rộng trong sân.
Từng con sâu nhỏ gần như trong suốt mình đầy băng sương không ngừng rơi xuống đất.
“Ta đang nghĩ là ai mà giữa trận Hoa Độc của ta lại có thể bảo vệ người trong một khoảng sân.” Một giọng nói yêu kiều vang lên bên ngoài: “Hóa ra là người của Ôn gia, không chỉ bố trí trận Bất Lưu Địa mà còn mang theo Thiên Cẩm Thủy Yên.’
“Thiên Cẩm Thủy Yên? Thuốc lá trong truyền thuyết hút một hơi là say ba ngày?” Tô Triết liếm môi: “Con gái ngoan, có đồ tốt như vậy sao không nói cho cha?”
“Ta cũng biết không ít người trong Ôn gia. Khi còn trẻ ta cũng coi là bạn thân với hai tỷ muội Ôn gia; Ôn Hồ Tửu giờ được tôn là thiên hạ đệ nhất độc thuật, cũng từng thèm nhỏ dãi mỹ mạo của ta.” Cô gái mặc áo đen đeo khăn tím che mặt đi từ ngoài sân vào.
“Là ngươi.” Tô Triết sửng sốt.
Cô gái kia nhìn Tô Triết, cũng sửng sốt: “Sao lại là ngươi?”
“Ha ha ha ha ha, Ôn Hồ Tửu thèm nhỏ dãi mỹ mạo của ngươi!” Tô Triết cười ha hả: “Chẳng qua là hắn bất cẩn tháo khăn che mặt của ngươi, ngươi muốn hắn cưới ngươi nên lén lút hạ Túy Xuân Phong cho hắn, lừa hắn cùng mình…”
“Im miệng!” Cô gái phóng một mũi tên độc về phía Tô Triết.
“Đối đầu chính diện mà đòi thắng ta?” Tô Triết cười lạnh một tiếng, vung nhẹ phật trượng trong tay lên, một cái vòng vàng bay ra đánh gãy mũi tên độc kia thành hai nửa.
Cô gái kia oán hận nhìn Tô Triết một cái, lại nhìn sang Bạch Hạc Hoài, lập tức hiểu ra: “Cô ta là con gái của ngươi và Ôn nhị tiểu thư?”
Bạch Hạc Hoài cười khinh thường: “Mẹ ta chưa bao giờ nói có người bạn như ngươi.”
Cô gái kia ngửa đầu lên trời cười ha hả nói: “Ha ha ha. Đương nhiên rồi, Ngũ Độc môn chúng ta làm gì có tư cách sánh vai với Ôn gia các ngươi, làm sao cô ấy lại để ý tới ta được? Chỉ tiếc là người cô ta yêu, con gái cô ta, hôm nay đều chết trong tay ta.”
“Ngươi vẫn ngây thơ như trước.” Tô Triết nhướn mày: “Ngươi đã thấy ta ở đây thì cũng phải biết, lúc đầu ngươi không thể hạ độc ta thì ngươi sẽ không có bất cứ cơ hội gì.”
“Người này chính là Độc Nương Tử, Lạc Yên Điệp?” Tô Mộ Vũ hỏi.
“Trong lời đồn cô ta thích nhất là câu dẫn nam tử trẻ trung tuấn tú, vui sướng với người này một đêm. Sau đêm hôm đó, dung nhan của cô ta càng đẹp đẽ, còn những nam tử tuấn tú đó đều hóa thành xương khô.” Tô Xương Hà cười nói. “Chẳng hay vị bằng hữu bên cạnh ta có đáng để Độc Nương Tử thu nhận, ngủ một đêm không?”
Lạc Yên Điệp nghe vậy nhìn sang phía Tô Mộ Vũ, ánh mắt sáng bừng lên: “Ngọc quý hiếm thấy, chỉ ngủ một đêm thì quá đáng tiếc.”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày. Cát Tu đứng bên cạnh hắn vận chân khí trong tay, đã giận tới mức khó kiềm nổi. Tô Mộ Vũ giơ tay ngăn hắn lại: “Ngươi không phải đối thủ của cô ta, mối thù của môn nhân và huynh đệ của ngươi, ta có thể báo giúp ngươi.”
“Nhưng lời nói của vị công tử này lại có vẻ khá vô tình.” Lạc Yên Điệp cong eo, giọng nói lại mang thêm vẻ câu dẫn.
“Ngươi có thể bớt uốn éo được không?” Tô Mộ Vũ lạnh lùng nói. “Phụt!” Bạch Hạc Hoài bật cười.
Động tác của Lạc Yên Điệp cứng đờ, trên đời này có không ít người ngăn cản được mị thuật của cô ta, nhưng không mấy ai lạnh lùng vô tình như vậy.
“Thôi để ta nhé. Ta khá thích nữ nhân lớn tuổi, Lạc đại thẩm!” Tô Xương Hà cầm dao găm điểm mũi chân lao tới trước mặt Lạc Yên Điệp.
Lạc Yên Điệp nổi giận: “Ngươi gọi ai là đại thẩm!”
Dao găm của Tô Xương Hà dừng lại trên đỉnh đầu Lạc Yên Điệp. Lạc Yên Điệp vung ống tay áo, quấn lấy con dao rồi kéo mạnh xuống, lôi Tô Xương Hà tới trước mặt mình. Con mắt Lạc Yên Điệp lóe lên ánh đỏ, nhìn thẳng vào mắt Tô Xương Hà. Cô ta từng dùng mị thuật này đối phó với không ít người, trong đó không thiếu cao thủ nhất lưu, đều chết trong cái nhìn này.
Tô Xương Hà cũng không ngoại lệ, hắn nhìn chằm chằm vào Lạc Yên Điệp, không hề xê dịch chút nào.
Lạc Yên Điệp thầm cười lạnh một tiếng. Người này trông cũng không khó nhìn, nhưng xưa nay cô ta ghét nhất là nam nhân để râu, thôi cứ cho một đao giết chết.
Sau đó Tô Xương Hà “chìm vào mị thuật” đột nhiên nháy mắt với Lạc Yên Điệp một cái.
“Hả?” Lạc Yên Điệp sửng sốt, tiếp đó sau lưng phát lạnh, vội vàng lùi lại đằng sau.
Dao găm của Tô Xương Hà lướt sát qua yết hầu của cô ta, chỉ thiếu một tấc thôi là đoạt mạng.
Lạc Yên Điệp dừng bước, thở hổn hển nói: “Ngươi là ai?”
“Giờ mới nhớ tới chuyện hỏi tên ta?” Tô Xương Hà vuốt ve ria mép của mình: “Ta cứ tưởng mình đã nổi danh rồi chứ. Được rồi, đại tỷ, ta tên Tô Xương Hà.”
“Tống Táng Sư!” Lạc Yên Điệp cả kinh. “Ừ ừ.” Tô Xương Hà ngoan ngoãn gật đầu.
Lạc Yên Điệp hít một hơi lạnh, không ngờ mình lại ngây thơ tới mức sử dụng mị thuật với Ám Hà Tống Táng Sư, sống sót được đúng là mạng lớn. Nhưng hai đại cao thủ Ám Hà… không, nói vậy là nam tử tuấn tú trong góc cũng là cao thủ Ám Hà. Sao ba cao thủ Ám Hà lại đồng thời hiện thân trong Tứ Hoài thành này.
“Các ngươi cũng là…” Lạc Yên Điệp nghĩ tới một khả năng. “Có bằng hữu từ xa tới!” Tô Xương Hà cất cao giọng nói.
Lạc Yên Điệp ngạc nhiên: “Cái… cái gì?”
“Có bằng hữu từ xa tới!” Tô Xương Hà cau mày.
Bạch Hạc Hoài hoang mang nhìn sang phía Tô Triết. Tô Triết chậm rãi hút thuốc, mỉm cười không nói gì. Tô Mộ Vũ thì thở dài một tiếng, khẽ lắc đầu.
Lạc Yên Điệp phản ứng lại: “Đây là ám hiệu mới à? Sao ta không nhận được mệnh lệnh này.”
“Ám hiệu trước là ai giao cho ngươi?” Tô Xương Hà lại hỏi.
Lạc Yên Điệp không hề do dự trả lời: “Là Phi Hổ tướng quân, Điển Diệp!” Điển Diệp!
Tô Mộ Vũ và Tô Triết đều cảm thấy trong lòng chấn động, nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái.
Phi Hổ tướng quân Điển Diệp, tuy không cách nào sánh bằng đám người thống soái tam quân Diệp Khiếu Ưng, nhưng cũng là một danh tướng của Bắc Ly, trấn thủ phía đông, võ lực kinh người. Mà vị Phi Hổ tướng quân này luôn là hậu thuẫn cường đại sau lưng một vị quý nhân.
“Hóa ra ngươi trực tiếp liên hệ với Điển tướng quân, chẳng trách. Điện hạ tín nhiệm Phi Hổ tướng quân này, đương nhiên không cần ám hiệu gì.” Tô Xương Hà khẽ thở phào một tiếng.
Lạc Yên Điệp gật đầu: “Đúng vậy, giữa điện hạ và Phi Hổ tướng quân thì cần gì ám hiệu?’
“Thú vị, thú vị.” Tô Xương Hà nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, tiếp tục nói: “Thế thì ta nói nốt câu cho ngươi nghe. Có bằng hữu từ phương xa tới…”
“Ừm?” Lạc Yên Điệp nghiêm túc lắng nghe.
“Dù xa vẫn giết!” Tô Xương Hà tung người lao tới, lại cầm dao găm lao về phía Lạc Yên Điệp.
“Ngừng!” Một thân hình mặc giáp vàng từ trên trời giáng xuống, lưỡi rìu vàng trực tiếp bổ xuống, chém thành một cái khe lớn dưới đất, ngăn cản thế công của Tô Xương Hà.