Tô Mộ Vũ nhanh chóng bước ra khỏi Đẳng Kim lâu, Mộ Vũ Mặc theo sau, hạ giọng nói: “Vì sao lại bỏ đi nhanh như vậy, còn chưa bàn bạc được kết quả gì cơ mà.”
“Đường Linh Khôi sẽ không đưa ra được kết quả gì, hắn cũng không phải vai chính của Đường môn đêm nay.” Tô Mộ Vũ lanh nói.
Mộ Vũ Mặc nghi hoặc: “Thế thì là ai?”
Tô Xương Hà đi tới bên cạnh bọn họ, duỗi người: “Người trẻ tuổi rót rượu.” “Người đó á?” Mộ Vũ Mặc nhíu mày nói.”
“Thật ra hắn ngụy trang rất khá, nhưng có một số người khó mà giấu được hào quang của mình.” Tô Xương Hà cười nói: “Hắn chính là Đường Linh Tôn trong Đường Môn Tứ Kiệt.”
“Nhưng trông hắn còn rất trẻ cơ mà.” Mộ Vũ Mặc nghi hoặc: “Sao lại là Đường Linh Tôn được?”
Tô Mộ Vũ trả lời: “Đường Linh Tôn chính là chưởng sứ Nội phòng của Đường môn, cực giỏi về thuốc thang và châm cứu, giữ dung mạo trẻ trung không phải chuyện khó đối với hắn.’
Trong Đẳng Kim lâu, người trẻ tuổi vừa phụ trách rót rượu quan sát chén rượu trên tay, nhìn Đường Linh Tôn, lạnh nhạt nói: “Ngươi nói xem, liệu bọn chúng có nhận ra thân phận của ta không?”
Đường Linh Khôi do dự một chút, không đáp lời.
“Chắc đã nhìn ra.” Người trẻ tuổi cười nói: “Từ lúc Tô gia chủ nói chuyện với ta chắc đã phát hiện ra rồi. Chắc không phải hắn cảm thấy ta đẹp trai nên mới bắt chuyện với ta chứ?”
Đường Linh Khôi và Đường Linh La nhìn nhau, đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt nhau.
“Nhưng Tô gia chủ kia cũng đẹp trai thật.” Nam tử trẻ tuổi mặt mày giãn ra: “Vốn ta tưởng người như vậy phải như âm quỷ, không ngờ lại giống quân tử, dịu dàng như ngọc.”
Đường Linh Khôi và Đường Linh La vẫn không nói gì, lúc đầu thì là Đường Linh Khôi không dám nói gì, giờ thì là lười nói chuyện.
“Vừa rồi hắn muốn điều kiện gì?” Nam tử trẻ tuổi đột nhiên hỏi.
Cuối cùng Đường Linh Khôi cũng mở miệng: “Hắn muốn ngươi ra mặt.” Nam tử trẻ tuổi gật đầu: “Cái này thì không thành vấn đề.”
“Ngoài ra, hắn muốn Mộ Tuyết Vi.” Đường Linh Khôi tiếp tục nói. Nam tử trẻ tuổi đứng dậy: “Linh La, ngươi thu xếp đi.”
Đường Linh La ngạc nhiên: “ Bây giờ Mộ Tuyết Vi đang ở chỗ Dạ Nha tiên sinh, Dạ Nha tiên sinh…”
“Nơi này là Đường môn, chúng ta cần làm việc theo sắc mặt một người của Dược Vương Cốc hay sao?” Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng nhìn sang Đường Linh La: “Ngươi tới tìm hắn, nói với hắn, nếu còn gì muốn làm thì làm xong trong vòng ba ngày đi, sau đó phải giao ra Mộ Tuyết Vi hoàn hảo không tổn thất gì. Nếu hắn có ý kiến gì thì bảo hắn tới tìm ta.”
“Cẩn tuân mệnh lệnh của chưởng sứ.” Đường Linh La bất đắc dĩ đáp ứng.
“Thế thì còn đứng đây làm gì? Tới tìm hắn đi. Cái tên biến thái ấy, ngươi tới chậm một khắc thôi khéo Mộ Tuyết Vi bị hắn chơi chết rồi.” Nam tử trẻ tuổi quát.
Đường Linh La thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi. Nam tử trẻ tuổi quay sang nhìn Đường Linh Khôi: “Người đeo mặt nạ vừa rồi, ngươi thấy sao? Có phải là Tô Xương Hà không?’
Đường Linh Khôi lắc đầu nói: “Chắc không phải Tô Xương Hà, nếu là Tô Xương Hà thật hắn sẽ không ngông nghênh như vậy, nếu không việc che giấu tung tích cũng mất ý nghĩa.”
“Xem ra chúng ta vẫn chưa hiểu được đám người Ám Hà này.” Nam tử trẻ tuổi mỉm cười.
Đường môn, trong mật thất.
Quỷ Y Dạ Nha đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ, trước mặt hắn là Mộ Tuyết Vi bị xích sắt trói chặt. Trên người Mộ Tuyết Vi đã loang lổ vết máu, dường như đã bị tra tấn không ít. Còn bên cạnh Dạ Nha là Tân Bách Thảo cũng bị trói chặt bằng xích sắt. Trên người Tân Bách Thảo không có chút vết thương nào, chỉ có ánh mắt đầy phẫn nộ nhưng lại không thể nói được một câu.
“Sư huynh ơi là sư huynh. Đây là độc nhân mà sư phụ từng nhắc tới năm xưa, tìm khắp thiên hạ cũng không thấy một ai, không ngờ lại gặp được trong Cẩm thành.” Dạ Nha nói đầy ẩn ý: “Ngươi nói xem độc nhân này mà phối hợp với thuật dược nhân, sẽ tạo thành một tổ hợp đáng sợ tới mức nào.”
Tân Bách Thảo siết chặt nắm tay nhưng vẫn không thể nói được câu nào.
“Ha ha ha ha, nếu bàn về y thuật thì sư huynh cao minh hơn ta nhiều, nhưng nếu bàn về quỷ thuật ngoài y đạo thì sư phụ cũng chẳng bằng ta.” Dạ Nha mỉm cười phất tay, hai tên dược nhân xuất hiện trước mặt hắn và Tân Bách Thảo. “Hai dược nhân này lúc còn sống là cao thủ Kim Cương Phàm Cảnh, sau khi chế thành dược nhân lại là bất tử bất diệt. Bao giờ ta dùng kịch độc trên người vị Độc Hoa này, luyện bọn họ thành dược nhân toàn thân đầy độc, chỉ cần bị bọn họ đánh phải, thế thì… ha ha, chắc chắn không sống quá một nén hương.”
“Ta… nhổ vào.” Mộ Tuyết Vi chậm rãi tỉnh lại, khó khăn lắm mới mắng được một câu.
“Dạ Nha tiên sinh.” Lúc này Đường Linh La mới đẩy cửa vào.
Dạ Nha nghiêng đầu, nhẹ nhàng vung tay, đẩy Tân Bách Thảo vào một cửa ngầm ở phía sau: “Sao tự nhiên phó sứ lại tới đây, mấy ngày nay các ngươi đang mở tiệc chiêu đãi mấy vị gia chủ Ám Hà, định bàn việc liên minh với họ cơ mà?”
Đường Linh La gật đầu: “Vừa rồi đã trao đổi xong, Ám Hà đã đưa ra điều kiện của họ.”
“Điều kiện?” Dạ Nha nhìn Mộ Tuyết Vi trước mặt: “Xem ra điều kiện này có liên quan tới ta.”
“Bọn họ yêu cầu chúng ta trao trả Mộ Tuyết Vi.” Đường Linh La trầm giọng nói.
“Nhưng nếu Mộ Tuyết Vi chết rồi thì sao?” Dạ Nha cười lạnh nói.
Đường Linh La thở dài một tiếng: “Ám Hà không phải người dễ nói chuyện, mong Dạ Nha tiên sinh hiểu cho.”
“Nếu không có ta, các ngươi có chế ngự được Đường Linh Hoàng không?” Dạ Nha nhẹ nhàng mân mê một hạt châu: “Giờ lại muốn ta hiểu cho? Ám Hà đáng sợ lắm à? Ta còn suýt chút nữa giết chết vị Tô gia chủ nữa kia. Hắn có nhược điểm rất lớn.”
“Nhược điểm?” Đường Linh La nghi hoặc.
“Hắn là người lương thiện.” Dạ Nha chậm rãi nói: “Một sát thủ nhưng lại là người lương thiện, đây là nhược điểm.’
“Nhưng nghe ý chưởng sứ, chưởng sứ không muốn xảy ra xung đột với Ám Hà trong thời điểm này.” Đường Linh La chậm rãi nói: “Cho nên chưởng sứ nói, ba ngày sau, hy vọng được thấy một Mộ Tuyết Vi hoàn hảo không tổn hại gì, trong ba ngày này hy vọng Dạ Nha tiên sinh có thể hoàn thành chuyện mà mình muốn làm.”
“Được rồi.” Ngoài dự liệu của Đường Linh La, Dạ Nha không hề cự tuyệt. Hắn đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng mân mê gương mặt Mộ Tuyết Vi: “Ba ngày, nếu trong ba ngày này ta biến ngươi thành người không độc, ngươi nói xem ngươi sẽ cảm kích ta hay oán hận ta?”
“Người không độc?” Đường Linh La nhíu mày nói.
“Ha ha ha. Nếu có thể, ai lại muốn thành một đóa độc hoa?” Dạ Nha nhìn sang Đường Linh La: “Tới nói với chưởng sứ, ba ngày sau ta sẽ trả lại cho hắn một Mộ Tuyết Vi hoàn hảo không tổn hại gì.”
Mộ Tuyết Vi hơi thở thoi thóp thì thào: “Ngươi có thể giải trừ độc tố trên người ta?’
“Chưa chắc ta đã làm được.” Dạ Nha quay đầu lại nhìn cửa ngầm kia: “Nhưng nếu ta liên thủ với người nào đó, có lẽ sẽ làm được.”