Theo tiếng quát khẽ của Tô Mộ Vũ, mười tám mảnh Tế Vũ kiếm theo máu tươi bay ra, lượn vòng quanh đỉnh đầu Trọc Thanh.
Tô Mộ Vũ có chiêu kiếm mạnh nhất, đặt bằng chính tên mình. Khoảnh khắc chiêu thức tuyệt sát tung ra, tất cả mũi kiếm từ trên trời giáng xuống, tựa như mưa bụi, còn hắn sẽ là vệt cầu vồng cuối cùng, lấy mạng kẻ địch. Nhưng giờ phút này, trong tay hắn đã không còn kiếm!
“Rơi!” Tô Mộ Vũ vung tay, tất cả phi nhận trên trời đồng loạt giáng xuống. Lần này, ngoại trừ mưa kiếm, còn có cả mưa máu! Tất cả mưa máu ấy cũng hóa thành kiếm khí đỏ rực, cùng nhau đổ xuống.
Trọc Thanh thầm kinh hãi: Chẳng lẽ trên thế gian này thật sự có kiếm khí mang theo sát ý thuần túy đến vậy sao? Lão ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi. Hắn như lạc vào một vùng không gian bị kiếm khí bao phủ, vô số kiếm ảnh từ trên trời cao giáng xuống, mang theo khí thế hùng hồn. Nhưng khác với Tạ Tích Hựu trước đó đã bị trận pháp kiếm ảnh đánh tan, Trọc Thanh không hề bị kiếm thế cường đại này áp đảo. Lão gầm lên một tiếng, hai tay không ngừng xoay chuyển, từng chút từng chút một thu hết kiếm ảnh đầy trời vào giữa hai lòng bàn tay.
Tuy vẫn có những vệt kiếm ảnh không cam lòng bắn ra, để lại trên người Trọc Thanh từng vết máu, nhưng sắc mặt lão lại lộ vẻ đắc ý, hạ giọng nói: “Chiêu này, ta đã chặn được!”
Tô Xương Hà cau mày: “Sao lão thái giám này lại mạnh đến vậy!”
“Phá!” Trọc Thanh gầm lên một tiếng, bóng kiếm trong thiên địa hoàn toàn biến mất. Song chưởng hắn đột nhiên kéo một cái, một ảo ảnh kiếm khí hiện ra. Hắn vung chưởng về phía Tô Mộ Vũ, kiếm ảnh lập tức văng ra.
Tô Mộ Vũ giơ tay lên, trường đao của Tạ Tích Hựu lại rơi vào tay hắn. Hắn ra sức chém về phía trước, nhưng bị ép lui liền mười ba bước, trường đao trong tay đứt thành từng khúc.
“Mộ Vũ!” Tô Xương Hà tung người về phía trước, xuất chưởng vỗ vào sau lưng Tô Mộ Vũ, truyền chân khí trên người vào trong cơ thể hắn.
Tô Mộ Vũ vung chỉ thành kiếm, cố gắng chống lại, nhưng cho dù có Tô Xương Hà trợ giúp vẫn không địch lại. Kiếm khí mảnh mai tràn ra từ kiếm ảnh, lập tức lưu lại vài chục vết thương trên người hắn và Tô Xương Hà.
Trọc Thanh cười lạnh, lại xuất chưởng, chỉ thấy một con rồng màu tím lượn lờ quấn lấy kiếm ảnh kia, cùng tấn công về phía Tô Mộ Vũ. Hắn quát: “Chết đi!”
“Tô Mộ Vũ!” Một tiếng quát nhẹ đột nhiên vang lên từ cuối con đường.
Thần sắc Tô Mộ Vũ hơi biến đổi.
“Ta mang kiếm tới cho ngươi!” Thanh âm quen thuộc kia lại vang lên. Trước mặt Tô Mộ Vũ đã bị bóng kiếm và con rồng dài màu tím bao phủ,
không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Thậm chí sau khi nhập ma ngũ cảm của hắn đã có phần chết lặng, mọi thứ bên ngoài đều nhuốm một lớp máu, hơn nữa bên tai vẫn luôn nghe thấy tiếng gầm của mãnh thú. Nhưng âm thanh này lại khiến ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng trong trẻo.
“Hạc Vũ.” Tô Mộ Vũ đưa tay ra.
Bạch Hạc Hoài đứng cuối con phố cảm thấy Hạc Vũ kiếm trong tay rung động kịch liệt, tiếp đó trường kiếm kia liền rời vỏ bay thẳng tới tay Tô Mộ Vũ. Tô Mộ Vũ đột nhiên vung kiếm.
Chỉ nghe một tiếng hạc kêu, trong đêm tối Thiên Khải thành tĩnh lặng, tiếng nổ vang lên. Kiếm ảnh hóa thành hư vô, đầu rồng màu tím bị một kiếm chém rụng.
Tô Xương Hà thu tay lại, trực tiếp lướt ra ngoài mười trượng, đáp xuống bên cạnh Bạch Hạc Hoài. Trọc Thanh giang hai tay ra, nhìn hai tay mình, trên đó đã là máu thịt be bét, hắn nhếch miệng cười, sắc mặt điên cuồng: “Từ khi gặp Lý tiên sinh, ta chưa từng trải qua trận chiến nào hung hiểm như vậy.”
Còn Tô Mộ Vũ sau khi thi triển một chiêu phá kiếm ảnh, lại tung người lao tới, chớp mắt đã đến trước mặt Thanh.
Hai người nhìn nhau.
Ánh mắt va chạm, đối chọt gay gắt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Tô Mộ Vũ đã xuất kiếm đâm vào bụng Trọc Thanh, còn Trọc Thanh cũng vỗ một chưởng lên ngực Tô Mộ Vũ.
“Ngươi đã hoàn toàn nhập ma rồi, cho dù thắng ta, ngươi cũng không thoát được đâu!” Trọc Thanh nhìn Tô Mộ Vũ với con ngươi đã hoàn toàn hóa thành màu đỏ máu, lạnh lùng nói. “Có thể giao chiến trực diện thì ngươi là vô địch, nhưng phía sau ta còn có người”
Tô Mộ Vũ nắm chặt Hạc Vũ kiếm, chỉ thấy vô số kiếm khí tỏa ra từ thân kiếm, lượn vòng quanh hai người một hồi rồi lập tức co lại, đồng thời chém cả Trọc Thanh và Tô Mộ Vũ thành máu tươi đầm đìa.
“Mộ Vũ!” Bạch Hạc Hoài khẽ kêu lên một tiếng, định tiến lên nhưng bị Tô Xương Hà kéo lại.
Tô Xương Hà cau mày nhìn về phía trước: “Đừng tới đó!”
Kiếm ảnh đã tan, Tô Mộ Vũ và Thanh đều nằm dưới đất rồi. Trọc Thanh giơ tay đón lấy một bông tuyết, cười khổ một tiếng, cuối cùng nhắm hai mắt lại: “Thôi vậy”
Tô Mộ Vũ cầm Hạc Vũ kiếm, chống kiếm xuống đất, gắng gượng đứng dậy. Hai mắt hắn đã bị ánh sáng đỏ máu che lấp, chỉ có thể loáng thoáng nhìn hai bóng người phía xa. Hắn khó khăn từng bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước.
Tuyết lớn rơi lả tả, mái tóc trắng bay phất phơ, từng giọt máu tươi theo bàn tay hắn rơi xuống thân kiếm Hạc Vũ, sau đó trượt xuống đất.
Nước mắt trong khóe mi Bạch Hạc Hoài lặng lẽ chảy xuống, cô bước lên trước một bước. Tô Xương Hà vội lên tiếng ngăn cản: “Thần y, sau chiêu kiếm vừa rồi, Mộ Vũ đã hoàn toàn nhập ma. Có lẽ lúc này hắn đã không còn nhận ra ai nữa, nếu cô đi qua, hắn sẽ lập tức xuất kiếm giết ngươi. Đợi ta hồi phục khí tức một lát, để ta đi!”
“Tô Mộ Vũ!” Bạch Hạc Hoài không kìm được nữa, lắc đầu, đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt, sau đó lấy bình sứ bạch ngọc trong lòng ra, vừa lớn tiếng gọi, vừa chạy về phía Tô Mộ Vũ: “Tô Mộ Vũ! Tô Mộ Vũ! Tô Mộ Vũ!”
Tô Xương Hà thở dài một tiếng, giữa hai bàn tay lượn lờ khí đỏ, sắn sàng ra tay khống chế Tô Mộ Vũ bất cứ lúc nào. Đến khi Bạch Hạc Hoài đã tới trước mặt Tô Mộ Vũ, cuối cùng cô dừng lại.
Tô Mộ Vũ cũng cầm kiếm dừng lại, hắn há miệng định nói nhưng không phát ra bất cứ âm thanh nào. Bạch Hạc Hoài đưa tay ra, tay run rẩy chậm rãi lau đi vết máu trước mắt Tô Mộ Vũ, để lộ đôi mắt đầy máu đen phía dưới.
Con ngươi hắn tuy huyết quang lưu chuyển, nhưng vẫn còn lưu lại một chút trong trẻo.
“Uống đi!” Bạch Hạc Hoài đưa bình thuốc trong tay đến bên môi Tô Mộ Vũ, “Đây là Băng Tâm thủy, có thể hóa giải chứng tẩu hỏa nhập ma!”
Tô Mộ Vũ cắn lấy mép bình sứ, Bạch Hạc Hoài mừng rỡ, vội vàng đẩy bình thuốc lên, nước thuốc trong veo như nước suối theo đó chảy vào trong miệng Tô Mộ Vũ.
Bạch Hạc Hoài khẽ thở phào: “Tốt quá. Cũng may đến kịp lúc.”
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười, mái tóc bạc trắng phất phơ theo gió, không ngờ lại từ từ trở về bình thường, tiếp đó kiếm khí mạnh mẽ vô song cũng đột nhiên tiêu tán vô tung. Hắn giang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Hạc Hoài trước mặt.
Thân hình Bạch Hạc Hoài run lên khe khẽ, gương mặt lập tức đỏ ửng.
Tô Xương Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, giải trừ chưởng lực trên người, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nói bên tai Bạch Hạc Hoài: “A Hạc, mọi chuyện đều đã kết thúc, chúng ta có thể về…”
Một tiếng tên bắn xé gió đột nhiên vang lên, nhắm thẳng vào sau lưng Tô Mộ Vũ!
Bạch Hạc Hoài mở to hai mắt, đẩy Tô Mộ Vũ phía trước ra, hô to: “Cẩn thận.”
Mũi tên kia đến quá nhanh, xuyên thẳng qua ngực phải của cô. Bạch Hạc Hoài rên lên một tiếng, ngửa đầu ngã xuống đất. Tô Mộ Vũ vốn bị đẩy ngã xuống đất, lúc này thấy vậy muốn gắng gượng đứng dậy, nhưng trên người không còn chút sức lực nào. Hắn miễn cưỡng đưa tay phải ra, nắm chặt lấy tay Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài nhìn hắn, khóe miệng tuy có máu tươi chảy ra, nhưng vẫn khó khăn nói: “Yên tâm, ta là, thần y.”
Mũi tên thứ hai đã ập đến, mục tiêu vẫn là Tô Mộ Vũ! Nhưng lại có một bàn tay đỏ au nắm lấy mũi tên.
về.
Tô Xương Hà thở dốc, sau đó đột nhiên xoay người, ném thẳng mũi tên kia
Trên tòa tháp ở đằng xa, Tạ Tại Dã buông cung tên trong tay xuống, lập tức
nghiêng người né tránh, chỉ thấy mũi tên lướt qua bên mái tóc mai, đánh nát đỉnh tháp phía sau. Tạ Tại Dã vội vàng tung người nhảy lên trốn thoát qua đỉnh tháp sau đó chạy như bay về phía phủ tướng quân. Nhưng hắn mới chạy được vài bước đã thấy một bóng người quen thuộc chắn trước mặt.
“Đại gia trường Ám Hà!” Tạ Tại Dã trầm giọng nói. Hắn không thể nào nói tiếp, bởi vì cổ họng đã bị Tô Xương Hà bóp chặt.
Tô Xương Hà nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao!”
Tạ Tại Dã há to miệng, định nói gì đó nhưng chỉ phát ra vài tiếng ú ớ. “Vì sao!” Tô Xương Hà lại nghiến răng hỏi.
Tạ Tại Dã đã hoàn toàn không thở nổi, hai tay bấu chặt lấy cánh tay Tô Xương Hà, cố gắng gỡ ra.
Tô Xương Hà buông tay, xuất chưởng vỗ nát lồng ngực Tạ Tại Dã.
Trên đường Chu Tước, Tô Triết và Tiêu Triêu Nhan cùng đáp xuống, chạy về phía Tô Mộ Vũ và Bạch Hạc Hoài đang nằm trên đất. Lúc này, Bạch Hạc Hoài đã nhắm mắt, còn Tô Mộ Vũ vẫn còn chút thần trí cuối cùng, hắn khó khăn mở miệng: “Mau cứu cô ấy.” rồi nhắm mắt, bất tỉnh nhân sự.
“Vũ nhi!” Tô Triết gầm lên một tiếng đau đớn.
Tiêu Triêu Nhan lấy từ trong ngực ra một cái hộp gỗ, run rẩy mở ra, lấy ra một cây châm dài. Cây châm này thô hơn kim châm thường một chút, lại có màu vàng kim, trên thân còn khắc phù văn kỳ dị.
“Đây là vật gì?” Tô Triết hỏi.
“Là chí bảo của Dược Vương cốc chúng ta, Định Tâm châm, một khi đâm vào thì sinh tử dừng lại! Trong thời gian này, nếu tìm được cách chữa trị thì người được châm sẽ bình an vô sự.” Tiêu Triêu Nhan trầm giọng đáp. “Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì?” Tô Triết sốt ruột quát.
“Nhưng cho dù chữa khỏi, một châm này đâm xuống, khi nào sư phụ tỉnh lại cũng là điều khó nói. Có thể ngày mai, có thể sang năm, cũng có thể… mười năm.” Tiêu Triêu Nhan lắc đầu: “Thôi kệ, Triết thúc, công lực của người thâm hậu, mau đâm kim châm này vào ngực sư phụ!”
“Được.” Tô Triết nhận lấy kim châm, nhẹ nhàng ước lượng rồi không chút do dự xuất chưởng đánh xuống, kim châm lập tức ghim vào ngực Bạch Hạc Hoài.
Mí mắt Bạch Hạc Hoài khẽ động đậy, nhưng cô vẫn không mở mắt.
Tô Xương Hà đáp xuống, tay xách đầu Tạ Tại Dã. Hắn thuận tay ném sang một bên rồi bước tới trước mặt hai người. Lúc này, Tiêu Triêu Nhan cũng cho Tô Mộ Vũ uống vài viên thuốc, cô quay sang nói với Tô Xương Hà: “Vũ ca không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
“Trở về thôi.” Tô Xương Hà ngẩng đầu, lúc này tuyết đã ngừng rơi, vầng trăng trên cao không biết bị áng mây đen nào che khuất.
“Chuyện ở Thiên Khải thành, đến đêm nay xem như kết thúc rồi sao?” Tiêu Triêu Nhan khẽ hỏi.
Tô Xương Hà vẫn nhìn trời, nét mặt không chút gợn sóng: “Những gì Ám Hà chúng ta cần làm đến đêm nay là kết thúc. Nhưng chắc chắn chuyện ở Thiên Khải thành đêm nay sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy. Chuyện này không còn liên quan đến chúng ta nữa rồi. Chúng ta phải đi đến bỉ ngạn, nhưng nếu bỉ ngạn cũng chỉ là một dòng sông tối tăm khác, vậy mỗi bước chúng ta đi có ý nghĩa gì?”
Lúc này, ngọn lửa hừng hực đã bao trùm khắp nơi.
Trong phòng, Mộ Tuyết Vi lau mồ hôi trên trán, nói: “E là độc trận mà chúng ta bố trí không chống đỡ nổi một nén nhang, võ công của ta chỉ càng liên lụy ngươi, ngươi tự đi đi.”
Mộ Thanh Dương ngồi trên ghế dài, tay mân mê Đào Hoa tệ, thần sắc lạnh nhạt: “Hay là ta bói một quẻ. Nếu cuối cùng là mặt hoa đào, chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi đây, phải nhanh chóng làm hôn lễ đầu tiên trong Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các trước khi Vũ Mặc đến. Nếu là mặt kiếm, vậy chúng ta đành cùng chết ở đây, kiếp sau nguyện cầu gặp lại.”
Mộ Tuyết Vi cau mày: “Kết hôn cái gì chứ! Giờ này rồi còn làm loạn…”
“Tới đây!” Mộ Thanh Dương ném Đào Hoa tệ trong tay lên, nó xoay vài vòng trên không rồi rơi xuống bàn gỗ bên cạnh, xoay hết vòng này đến vòng khác, thế nhưng cuối cùng lại đứng thẳng, không phải mặt hoa đào, cũng chẳng phải mặt kiếm gỗ.
Mộ Tuyết Vi cười khổ: “Vậy là điềm gì?”
Mộ Thanh Dương đưa tay chụp lấy đồng tiền, để mặt hoa đào hướng lên trên, cười nói: “Cái này gọi là gặp dữ hóa lành!” Dứt lời, hắn cầm lấy kiếm gỗ đào bên cạnh, khẽ vung tay, trên thân kiếm lập tức bốc cháy ngọn lửa màu lam nhạt.
Phù kiếm gặp lửa, tai họa giải họa.
Mộ Thanh Dương đẩy cửa lớn, tay cầm kiếm gỗ đào bước vào tiểu viện đã chìm trong biển lửa. Trên đường lớn Huyền Vũ, Tạ Tuyên tay cầm kiếm giao đấu với ba người áo đen. Hắn vung Vạn Quyển Thư trong tay, thở dài: “Ba vị công công đã vào Hoàng lăng, cớ sao còn nhúng tay vào phân tranh Thiên Khải thành?”
Ba người áo đen nhìn nhau, không nói gì, chỉ ra tay càng thêm hung hãn.
Dù đã che mặt, dù chưa từng gặp mặt bọn Tạ Tuyên, nhưng chỉ sau vài chục chiêu Tạ Tuyên đã nhận ra thân phận của đối phương.
Tiêu Nhược Phong ngồi trong kiệu ho khan dữ dội, tay phải hắn phủ đầy băng sương, dù vận hết chân khí toàn thân cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ. Thế nhưng lúc này, lại có một người áo đen nhân lúc ba người kia dẫn Tạ Tuyên đi, đáp xuống bên cạnh kiệu.
“Ngươi là ai!” Thị vệ canh giữ bên kiệu quát lớn.
“Cút!” Người nọ khẽ quát, đột nhiên vung tay áo, đánh bay mấy tên thị vệ ra ngoài.
Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Xem ra đêm nay, các ngươi quyết tâm lấy mạng ta.”
“Lang Gia Vương, ngươi kết bè kết phái, ý đồ mưu phản, chết chưa hết tội.” Người bên ngoài kiệu cười lạnh.
“Ta ngồi đây, muốn giết ta, cứ việc rút kiếm.” Tiêu Nhược Phong ung dung nói.
“Ta và Vương gia cách nhau một trượng, đã cảm nhận được hàn khí bức người, xem ra tin tức của chúng ta không sai, hàn độc của Vương gia đã sớm trầm trọng. Vậy mà còn muốn liều mình vào đây, chẳng lẽ muốn trước khi chết thay bệ hạ dọn dẹp chướng ngại cuối cùng hay sao? Chỉ tiếc là…” Người áo đen kia nâng chưởng đánh thẳng về phía kiệu.
“Dừng tay!” Một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, chắn trước kiệu, buộc người áo đen phải điểm nhẹ chân lướt về phía sau.
Một nữ nhân áo xanh đáp xuống bên kiệu, rút trường kiếm chỉ thẳng vào người áo đen: “Cút!”
Tiêu Nhược Phong nghe thấy giọng nói ấy, thần sắc hơi biến đổi: “Nàng đến rồi.”
“Phải, ta đến rồi!” Nữ nhân áo xanh hừ lạnh: “Đến cứu ngươi!”
“Chẳng phải nàng nói sinh tử của ta không liên quan đến nàng, nàng không muốn dính líu đến chuyện ở Thiên Khải thành mà?” Tiêu Nhược Phong cười khổ.
“Ta muốn đến thì đến, liên quan gì đến ngươi!” Nữ nhân áo xanh tức giận.
“Đêm năm ấy chúng ta xông vào Thái An điện còn nguy hiểm hơn nữa, chẳng phải nàng cũng không đến Thiên Khải thành liếc mắt một cái sao?” Tiêu Nhược Phong lắc đầu.
“Đêm đó, ta đến Thiên Khải thành từ lâu rồi! Ta cài người bên cạnh ngươi, chỉ cần ngươi gặp nguy hiểm, hắn phát lệnh tiễn, ta sẽ xông vào hoàng cung! Dù hắn là Thanh Vương, Cảnh Ngọc Vương hay Thái An Đế, nếu ta đã rút kiếm, ngươi cũng phải đi cùng ta!” Nữ nhân áo xanh vung trường kiếm: “Đừng dông dài nữa! Tối nay nâng kiếm, đưa Nhược Phong đi!”
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong phủ Phi Hổ tướng quân, Điển Diệp xem mật thư trong tay, thở dài: “Không ngờ cuối cùng vẫn phải đi đến bước này. Gạt bỏ mọi âm mưu, chỉ còn lại đao kiếm nhuốm máu.” Điển Diệp đặt mật thư sang một bên, cầm lấy kim đao bên cạnh, rồi xông ra khỏi cửa.
Tất cả binh sĩ trong phủ đều đã mặc áo giáp, tay cầm binh khí đi theo sau Điển Diệp.
Điển Diệp vung thanh đao vàng kim trong tay, sau đó đẩy cửa bước ra, bên ngoài đuốc lửa sáng rực. Bách Lý Thành Phong thúc ngựa đứng trước phủ Phi Hổ tướng quân, thấy Điển Diệp đi ra bèn khom người cười nói: “Phi Hổ tướng quân, đêm khuya thế này còn muốn đi đâu vậy?”
Điển Diệp nhíu mày, hạ giọng nói: “Thế tử Trấn Tây hầu…”
“Là ta!” Bách Lý Thành Phong mỉm cười phất tay: “Lý thống lĩnh, ngươi xem có phải vị tướng quân này định muốn tạo phản không?”
Người đứng bên cạnh Bách Lý Thành Phong chính là Phó thống lĩnh Kim Ngô vệ Lý Tiên. Hắn rút trường đao bên hông, quát lớn: “Điển tướng quân, mời buông đao xuống!”
Điển Diệp cười lạnh: “Chỉ bằng các ngươi?”
“Những vị công tử mà ngươi bắt cóc đều đã được đưa về phủ, đêm nay thế lực sau lưng bọn họ sẽ không có bất kỳ hành động nào.” Bách Lý Thành Phong rút trường kiếm bên hông: “Còn các ngươi…”
Một cơn gió lướt qua, Điển Diệp bỗng ngẩng đầu, Bách Lý Thành Phong đã cầm kiếm đứng sau lưng hắn, trường kiếm gác lên vai hắn.
“Thuấn Sát kiếm, cách trăm dặm cũng như cưỡi gió.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười. “Ta vẫn mạnh mẽ như vậy.”