Cửu Tiêu Thành.
Trong một gian nhà lớn của nhà quyền quý.
Mấy chục đao khách thân hình cường tráng đang đứng đó, thanh đao mà họ cầm đều không có vỏ, thân đao phản xạ ánh mặt trời, ánh đao lạnh lẽo sắc bén.
Sau lưng đám đao khách là một ông lão hai bên tóc mai đã luống bạc. Bên cạnh ông lão này có một thanh đạo đao khảm vòng vàng, gương mặt hung ác, một vết sẹo đao dài kéo qua cả gương mặt hắn, nhưng lệch lạc nhất là trước mặt hắn lại là một cái bàn dài trang nhã và một bộ ấm chén tinh xảo.
Lửa nhỏ đun nhẹ, hương trà thoang thoảng tỏa ra. Đám đao khách trong sân nhìn về phía trước, thần sắc không hề thay đổi, chẳng khác nào bức tượng.
Cuối cùng cửa lớn cũng chậm rãi mở ra, Tạ Thiên Cơ ôm thi thể không đầu của Tạ Phồn Hoa từ bên ngoài đi vào. Ông lão này hơi ngẩng đầu lên, lông mày khẽ run rẩy khó lòng phát hiện.
Đám đao khách dồn dập tránh sang một bên, nhường ra một con đường.
Tạ Thiên Cơ ôm Tạ Phồn Hoa bước từng bước một về phía trước, đi xuyên qua đám đao khách, tới trước mặt ông lão kia.
Ông lão kia chậm rãi rót một chén trà, đẩy lên trước.
Tạ Thiên Cơ buông thi thể, quỳ một gối xuống đất: “Trong quá trình cướp đoạt Miên Long Kiếm, Tạ Phồn Hoa bị người của Tô gia giết chết.”
“Thân thể con không được tốt, không thể uống rượu nên chỉ có thể uống trà, còn nói uống trà có thể kéo dài tuổi thọ. Nhưng ta đã nói với con rồi, làm sát thủ, liếm máu trên vết đao, thỏa chỉ được một ngày thì thêm được một ngày.” Ông lão ngẩng đầu lên nhìn thi thể của Tạ Phồn Hoa, nhưng trên thi thể không có đầu, thậm chí không thể nhìn mặt nhau sau khi chết. Trong lòng ông lão dâng lên cảm giác tức giận, rút thanh đại đao khảm vòng vàng bên cạnh kia, chém nát cả cái bàn lẫn ấm chén.
Nước trà nóng bỏng bắn ra, dội lên người Tạ Thiên Cơ, Tạ Thiên Cơ cắn chặt răng, không nói năng gì. Hắn biết đây là gia chủ trừng phạt mình. Các đao khách còn lại cũng quỳ một gối xuống đất, đồng thanh hô: “Xin gia chủ nén bi thương.”
Ông lão nhìn Tạ Thiên Cơ dưới đất: “Đồ đệ của Tạ Thất Đao đâu?”
Trong lòng Tạ Thiên Cơ phát lạnh, bất đắc dĩ nói: “Tạ Bất Tạ thua dưới tay Tô Mộ Vũ, sau đó rời khỏi, không rõ tung tích.”
“Không rõ tung tích?” Ông lão nhíu mày: “Ý ngươi là Tạ Bất Tạ bỏ trốn?” Tạ Thiên Cơ cúi đầu nói: “Đệ tử không dám.”
“Ám Hà chưa bao giờ có chuyện không rõ tung tích, tự ý bỏ đi tức là trốn chạy.” Ông lão giơ ngón tay, phe phẩy trước mặt: “Phái người đi tìm hắn, lại gửi thư cho Tạ Thất Đao, bảo hắn tới Cửu Tiêu Thành.”
Tạ Thiên Cơ ngẩng đầu lên: “Lúc trước ta đã tới tìm Thất Đao thúc, nhưng bị ông ấy đuổi ra.”
“Mọi chuyện đều phải trả giá, hắn muốn giữ đồ đệ của hắn lại thì phải trả cái giá của hắn. Ám Hà không phải môn phái giang hồ, bế quan luyện đao, đúng là nực cười.” Ông lão cười lạnh nói.
“Thế thì bây giờ…” Tạ Thiên Cơ đứng dậy.
“Ai cho phép ngươi đứng dậy.” Ông lão quay sống đao ra trước, vung lên, đánh Tạ Thiên Cơ ngã lăn dưới đất: “Quỳ ở đó, quỳ đủ ba ngày.”
“Gia chủ.” Trong đám người có một đao khách đi ra, đao khách đó nhỏ nhắn hơn những gã khác nhiều, vì đó là một cô gái. Ông lão nhìn cô nói: “Họa Khanh.”
“Lần này, cứ giao cho ta.” Cô gái nhếch mép.
Trong một gian nhà lớn khác cũng trong Cửu Tiêu Thành. Một nhóm người áo trắng tụ tập ở đó.
Mỗi người trong bọn họ đều mặc áo trắng, ngay cả cái bàn trong sân, cửa lớn, cột gỗ đều sơn màu trắng, cứ như cử hành lễ tang.
Đương nhiên lúc đầu bọn họ cũng không định như vậy, chẳng qua là vì Ám Hà Mộ gia xưa nay luôn thích đồ trắng. Tộc nhân của Mộ gia, gia chủ Mộ Tử Trập, từ trên xuống dưới lúc ra ngoài đa số chỉ mặc đồ trắng, trông có vẻ không
nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục, ngày thường rất hay bị người của Tô gia và Tạ gia chế nhạo, nói là kẻ làm nghề giết người thuê mà còn học đòi văn vẻ.
Nhưng hôm nay, bộ đồ trắng này, khoảng sân trắng này, đều rất hợp với tình hình.
Vì thật sự có người chết.
Trong Ám Hà, người chết là chuyện rất bình thường, nhưng lần này người chết lại là con trai của gia chủ Ám Hà Mộ gia, Mộ Bạch.
Kẻ giết Mộ Bạch còn là tộc nhân của Ám Hà Tô gia. Thi thể được đặt trên một cái giường gỗ, bày giữa sân.
Mộ Thanh Dương mặc đạo bào đứng bên giường gỗ, tay nhẹ nhàng mân mê đồng Đào Hoa Tệ, hắn ngẩng đầu nhìn Mộ Tuyết Vi trước mặt.
Mộ Tuyết Vi giấu tay trong áo, cúi đầu nhìn thi thể của Mộ Bạch. Trước ngực thi thể lún xuống, rõ ràng bị vật nặng đập vào, sau đó bị đập chết tươi.
Người của Mộ gia có y thuật cao siêu, chỉ kém Dược Vương Cốc vài phần, nhưng y thuật có lợi hại đến đâu cũng không thể cứu người chết sống lại.
Mọi người vây quanh thi thể kia, không ai dám nói nửa lời, vì bọn họ đều đang đợi một người.
Gia chủ Mộ gia, Mộ Tử Trập. Cửa lớn màu trắng không mở ra, nhưng bóng người màu trắng đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Gia chủ!” Mọi người đồng thời quỳ xuống.
Mộ Tử Trập liếc mắt nhìn cái giường gỗ và thi thể trên giường gỗ, thần sắc hắn không hề dao động, chậm rãi đi tới bên giường, hắn nhìn thi thể một cái: “Ai giết?”
“Tô gia, Tô Triết.” Mộ Thanh Dương trả lời.
Mộ Tử Trập gật đầu: “Nếu là vòng vàng của hắn, đúng là có thể tạo thành thương tích như vậy. Không ngờ Tô gia lại phái con quái vật này đi, bọn chúng đứng về phía đại gia trưởng?”
Mộ Thanh Dương lắc đầu: “Không phải, hắn xuất hiện cũng là để giết thần y của Dược Vương Cốc, nhưng dọc đường lại đột nhiên ra tay, giết người của chúng ta. Ta và thiếu chủ vốn đã trốn thoát, nhưng thiếu chủ vẫn trúng vòng vàng của hắn, ta liều mạng mới cướp được thi thể của thiếu chủ.”
Người trong Ám Hà, sáng sinh tối chết, vốn là chuyện bình thường, cho dù là con trai ta cũng thế. Chư vị không cần như vậy.” Mộ Tử Trập quay đầu, không nhìn thi thể nữa.
Mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Tuyết Vi và Mộ Thanh Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, biết chuyện này không đơn giản như vậy.
“Thả hắn ra.” Mộ Tử Trập đột nhiên nói.
Mọi người cả kinh, Mộ Tuyết Vi cuống quít định mở miệng, Mộ Thanh Dương lại nhanh chóng xua tay ngăn cô lại, quay người nói: “Lần này đi về, thật quá xa xôi.”
“Không phải xa xôi, hắn đã tới rồi.” Mộ Tử Trập đưa mắt nhìn ra cửa lớn. Cửa lớn màu trắng chậm rãi đẩy ra, bốn tộc nhân Mộ gia mặc đồ trắng đội nón che nâng một cái quan tài đen từ ngoài cửa vào. Bốn người hạ xuống không một tiếng động, chẳng khác nào quỷ mị, mà khi bốn người buông tay, cái quan tài rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng vang lớn cực kỳ nặng nề.
Mộ Thanh Dương sắc mặt xanh mét, tay phải chậm rãi siết chặt: “Gia chủ…”
“Nếu Tô gia đã muốn cá chết rách lời, thế thì Mộ gia chúng ta cũng chơi với bọn chúng tới cùng.” Mộ Tử Trập đi tới bên cạnh quan tài, vỗ mạnh một cái.