Trong gian nhà của Tô gia.
Tô Tẫn Hôi hút thuốc, nhìn Tô Xương Hà nằm trước mặt, quần áo rách nát, nói đầy ẩn ý: “Xương Hà à, ngươi đúng là không ra tay thì thôi, vừa ra tay là khiến mưa gió ngập trời trong Ám Hà.”
Tô Xương Hà nằm trên giường gỗ, giơ cánh tay quấn đầy băng vải: “Lão gia tử đừng cười nhạo ta, ngài thấy rồi đấy, ta bị tên Mộ Tử Trập kia đánh cho thê thảm như vậy, đâu có lợi hại như lời ngài nói.”
“Tạ Phồn Hoa đã chết.” Tô Tẫn Hôi nhả một hơi khói, nói đầy ẩn ý: “Chẳng lẽ ngươi không biết?”
Tô Xương Hà bực bội vung tay: “Phải! Là ta giết! Cái gã Tạ Phồn Hoa kia vốn là loại nửa sống nửa chết rồi. Đám người Tạ gia vẫn chờ hắn chết mà, hắn không chết, đám trẻ tuổi làm sao ngóc đầu lên được.”
“Đúng, nếu thân thể Tạ Phồn Hoa không có vấn đề gì, chắc chắn hắn sẽ là người kế vị gia chủ Tạ gia đời sau. Nhưng hắn là người bị bệnh sắp chết.” Tô Tẫn Hôi gật đầu: “Giết hắn, tính là công lao cho ngươi. Nhưng Mộ Bạch, ngươi không nên giết.”
Tô Xương Hà cả kinh: “Cái gì? Mộ Bạch cũng chết rồi? Ai giết?”
Tô Tẫn Hôi như cười như không nói: “Ngươi không biết à? Tô Triết không phải do ngươi phái đi hay sao?”
Tô Xương Hà giơ tay che trán: “Xong đời rồi xong đời rồi, chẳng phải cái gã Triết thúc ngày thường luôn luôn lười biếng à, sao lần này lại bỏ công bỏ sức đến vậy? Giết Mộ Bạch, không khéo lần sau gặpq mặt, Mộ Tử Trập sẽ lột da ta mất!”
“Mọi người đều biết gia chủ Mộ gia Mộ Tử Trập là một thằng điên.” Tô Tẫn Hôi buông tẩu thuốc xuống: “Giết con hắn, không phải lột da ngươi mà là sẽ lột da toàn bộ Tô gia chúng ta. Trong mấy trăm năm qua, không phải trong Ám Hà
chưa từng có nội đấu, nhưng tình hình ba gia tộc tạo thế chân vạc chưa bao giờ thay đổi. Có điều, lần này e rằng sẽ khác.”
Tô Xương Hà giơ tay che mắt: “Lão gia tử, chuyện này không trách ta được. Là Triết thúc tự ý làm, ta bảo hắn đi giết thần y của Dược Vương Cốc, có bảo hắn giết Mộ Bạch đâu.”
“Thôi, chuyện đã đến nước này rồi.” Tô Tẫn Hôi thở dài một tiếng: “Kiếm đã đánh đi rồi không thể thu lại được nữa, giờ thì đơn giản thôi, khiến cho toàn bộ Ám Hà…”
“… đều họ Tô.”
Mọi người xung quanh kinh hãi, Tô Xương Hà cũng ngây ngẩn cả người. Chỉ có nam tử trung niên nho nhã bên cạnh Tô Tẫn Hôi là khẽ mỉm cười, còn nam tử đầu trọc hung tợn kia lại lau cái đầu trọc của mình.
Trong sân hoàn toàn tĩnh mịch.
Cuối cùng là Tô Xương Hà chắp tay, phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Gia chủ hùng tài vĩ lược, Tô Xương Hà ta thề sống chết đi theo!”
“Ngươi thề sống chết đi theo, thế Tô Triết thì sao?” Tô Tẫn Hôi khẽ cúi đầu, nhưng sắc mặt vẫn là như cười như không.
Nhưng lông tơ sau lưng Tô Xương Hà lập tức dựng đứng, khoảnh khắc vừa rồi trên người Tô Tẫn Hôi tỏa ra một luồng sát khí cực kỳ đáng sợ. Có điều Tô Xương Hà vẫn cắn răng mỉm cười: “Triết thúc thì sao?”
“Gia chủ sợ Mộ Tử Trập trả thù, vừa rồi đã phái một nhóm người tới chi viện cho Tô Triết. Nhưng trong số bọn họ có người về trước báo cáo, sau khi giết chết Mộ Bạch, Tô Triết lại không ra tay với Tô Mộ Vũ mà đi cùng Tô Mộ Vũ và thần y của Dược Vương Cốc. Giờ phút này bọn họ đang trên đường trở về ổ nhện.” Nam tử đầu trọc cười lạnh nói.
Tô Xương Hà cũng ngạc nhiên, những chuyện vừa rồi có rất nhiều là hắn cố tình an bài, có một số thì ngoài dự đoán của hắn. Trong kế hoạch của hắn thì Tạ Phồn Hoa chắc chắn phải chết, nhưng bên phía Tô Triết sẽ vì tình nghĩa ngày trước với Tô Mộ Vũ mà giúp hắn đánh lui Mộ Bạch. Nhưng đồng thời với tình hình hiện tại của Tô Mộ Vũ cũng không thể ngăn Tô Triết giết chết thần y của Dược Vương Cốc. Nhưng bây giờ Mộ Bạch đã chết, Tô Triết và Tô Mộ Vũ lại đồng hành, rốt cuộc là có vấn đề ở đâu…
“Ngươi dưỡng thương mấy hôm đã, hành động tiếp theo của Tô gia sẽ do Tô Mục Thu phụ trách.” Tô Tẫn Hôi chậm rãi nói.
Nam tử nho nhã gật nhẹ đầu một cái rồi liếc mắt nhìn Tô Xương Hà: “Mục Thu xin nhận lệnh.”
Trong ổ nhện.
Mười Hai Con Giáp chỉ còn lại có tám người, tay cầm binh khí, canh gác trước cửa phòng của đại gia trưởng.
Trong phòng, đại gia trưởng nằm trên giường, đã mất ý thức, ông lão lưng còng bảo vệ bên cạnh, đốt một nén hương.
Thủ Hồn Hương của Ám Hà, bất luận bị thương ra sao, trúng độc như thế nào, chỉ cần vẫn còn hơi thở cuối cùng, như vậy có thể kéo dài tính mạng mười hai canh giờ. Trong mười hai canh giờ, nếu có thể loại trừ kịch độc trong cơ thể đại gia trưởng, như vậy không có gì cần lo lắng, nếu không làm được, vậy thì thần tiên cũng chẳng cứu nổi.
Sắc mặt mọi người trong Chu Ảnh đều cực kỳ nặng nề, đã không có Tô Mộ Vũ, bây giờ đại gia trưởng lại ngã xuống, trong lòng bọn họ không khỏi dao động. Bên ngoài ổ nhện là gia tộc của bọn họ, nhưng những tộc nhân khi xưa lại cầm đao kiếm chỉ vào họ. Trong ổ nhện là đại gia trưởng hơi thở mong manh, chỉ cần bọn họ đồng ý có thể giết chết đại gia trưởng bất cứ lúc nào. Nhưng cho dù như vậy, gia tộc của họ cũng không đón nhận bọn họ.
Số phận của bọn họ là bị bỏ rơi.
Ông lão lưng còng đặt cây côn sắt trước mặt, ngăn giữa đại gia trưởng và Chu Ảnh.
Bầu không khí căng thẳng tới kỳ lạ.
Mãi tới khi một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt bọn họ. “Thủ lĩnh!” Thần Long kinh ngạc hô.
Tô Mộ Vũ nhìn bọn họ, gật đầu một cái, cuối cùng trầm giọng nói: “Chư vị đã vất vả rồi.”
Thần Long vui mừng bước tới, nhưng mới đi được một bước lại phát hiện có hai người hạ xuống, một người là thần y của Dược Vương Cốc Bạch Hạc Hoài, còn một người khác… Thần Long lập tức đặt tay lên chuôi đao: “Tô Triết!”
Tất cả những người còn lại trong Chu Ảnh lập tức rút binh khí ra.
Thần Long nhìn Tô Mộ Vũ, sắc mặt khó mà tin nổi: “Thủ lĩnh, ngươi, phản bội?”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, hắn thấy bờ vai của Thần Long hơi run rẩy, chậm rãi bước tới vỗ vai hắn, trấn an nói: “Nếu một ngày nào đó ta thật sự mệt mỏi, cũng sẽ bảo vệ các ngươi ở sau lưng.”
Thần Long kinh ngạc, tiếp đó cắn chặt răng nhưng nước mắt vẫn chảy xuống: “Thủ lĩnh, năm xưa chúng ta gia nhập Chu Ảnh là vinh quang lớn lao, nhưng vì sao bây giờ tộc nhân của gia tộc chúng ta lại muốn đuổi giết chúng ta, ngược lại chẳng khác nào tội nhân cả!”
“Lỗi không phải ở ngươi mà là bọn họ.” Tô Mộ Vũ đẩy thanh trường đao đã rút phân nửa của Thần Long trở lại: “Lần này Triết thúc tới đây là để trợ giúp chúng ta, là Khôi thế hệ trước, hắn đồng ý đứng về phía chúng ta.”
Tô Triết mỉm cười: “Phoải loắm. Quét sạch nội loạn trong Ám Hà, là chức choách của chúng toa!” Nói xong hắn âm thầm mắng Tô Mộ Vũ: Chụp mũ linh tinh!
Bạch Hạc Hoài lén lút trợn mắt khinh bỉ. Tô Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn ông lão lưng còng, sau đó lại nhìn đại gia trưởng phía sau ông: “Mà thần y cũng tìm được phương pháp chữa trị cho đại gia trưởng rồi.”
Bạch Hạc Hoài cũng ngạc nhiên, tiếp đó cười nói: “Mọi chuyện sẽ tốt lên.”
Mây mù trên không trung dần tan đi, ánh mặt trời chiếu xuống. Đúng như lời Bạch Hạc Hoài, mọi chuyện sẽ tốt lên.
Ông lão lưng còng và Tô Mộ Vũ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng ông lão mới đứng dậy, nhặt cây côn sắt trước mặt lên: “Vậy mời thần y thử một lần cuối cùng.”