Tiếng sấm mùa xuân chợt vang lên.
“Dừng!” Tô Mộ Vũ đột nhiên kéo dây cương, trấn an con ngựa đen đang kinh hãi dưới chân, con ngựa đen này là ngựa tốt do hắn bỏ nhiều tiền lựa chọn, đương nhiên không kinh hãi vì một tiếng sấm mùa xuân. Đợi con ngựa đen bình tĩnh hơn một chút, Tô Mộ Vũ mới ngẩng đầu lên, nhìn ba người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Người dẫn đầu cõng một thanh kiếm lớn, thân hình cường tráng, gương mặt luôn mỉm cười ôn hòa. Đứng bên cạnh hắn là hai cô gái vóc dáng yểu điệu, một người mặc áo tím quỷ mị yêu dị, một người mặc áo đỏ, khi nhảy múa giống hệt một ngọn lửa.
Nam tử cường tráng mỉm cười: “Vũ ca đúng là người cũng như tên, đi tới chỗ nào là đổ mưa chỗ đấy.”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Tô Xương Ly, Tô Tử Y, Tô Hồng Tức! Xương Hà phái các ngươi tới à?”
Nam tử cường tráng được gọi là Tô Xương Ly gật đầu nói: “Đúng là đại ca bảo ta tới, huynh ấy nói ngăn cản ngươi, nếu thật sự không được…”
Tô Hồng Tức che miệng cười một tiếng: “Thì để chúng ta ngủ với ngươi.”
Con ngươi của Tô Mộ Vũ hơi híp lại, lập tức xoay người xuống ngựa, chỉ thấy một đóa hoa nhỏ màu đỏ yêu dị bay ra ngay lúc Tô Hồng Tức giơ tay, tập kích về phía hắn. Tô Mộ Vũ hạ xuống đất, đá hoa lướt qua đỉnh đầu hắn, sáu cánh hoa đột nhiên nổ tung, xuyên qua người con ngựa đen. Tô Mộ Vũ vội vàng căng dù, thối lui về phía sau, ngăn cản máu tươi bắn ra khắp nơi.
Tô Tử Y thở dài một tiếng, giọng nói dịu dàng quyến rũ: “Hồng Tức muội muội đừng gấp gáp như vậy, chẳng lẽ muội nghĩ chỉ một đóa Lục Diệp Phi Hoa này mà giết được Mộ Vũ ca ca à?”
Tô Mộ Vũ nhìn con ngựa đen đổ gục dưới đất, mặt không biểu cảm nói: “Các ngươi định ngăn cản ta?”
Tô Xương Ly lại không hề giấu giếm, trực tiếp gật đầu nói: “Đại ca muốn đại gia trưởng chết, nhưng không muốn ngươi chết, cho nên cách tốt nhất là cầm chân ngươi.”
“Có phải các ngươi cảm thấy, ta sẽ không giết các ngươi?” Tô Mộ Vũ lắc người, khẽ nâng cây dù giấy trong tay lên, để lộ đôi mắt của mình.
Ba người Tô Xương Ly âm thầm kinh hãi. Sát khí mà con mắt đó tỏa ra trong chớp mắt khiến lông tóc cả ba người dựng đứng. Thanh kiếm lớn trên lưng Tô Xương Hà bất giác ngâm vang. Biểu cảm yêu kiều của Tô Tử Y cứng lại trên mặt, chỉ có từng giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu trên trán đang chậm rãi đổ xuống.
Bởi vì nam tử cầm dù kia đột ngột xuất hiện sau lưng bọn họ. Nếu vừa rồi Tô Mộ Vũ muốn ra tay, ba người bọn họ đã chết rồi.
“Xương Hà cảm thấy ta sẽ không giết các ngươi nên mới phái các ngươi tới ngăn cản ta. Hắn tưởng bản thân có thể đoán được suy nghĩ của ta. Đúng vậy, ta từng là Chấp Tán Quỷ của Tô gia, bây giờ là Khôi của đội sát thủ Chu Ảnh, ta giết rất nhiều người, ta cũng có lúc không thể khống chế được sát tâm của mình.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng xoay cán dù.
Tô Xương Ly nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng giơ tay lên dưới áp lực cường đại này, đặt tay lên chuôi kiếm.
“Ngươi định rút kiếm à?” Tô Mộ Vũ lạnh lùng hỏi.
Tô Xương Ly trong lòng kinh hãi, sau lưng đã ướt đẫm, tay cầm kiếm cũng hơi run rẩy, hắn gắng gượng nở nụ cười: “Chỉ thấy ồn ào quá thôi!” Tô Xương Ly ấn mạnh lên chuôi kiếm, tiếng ngâm lập tức bị ép xuống.
“Trở về nói với Xương Hà, hắn không được giết đại gia trưởng.” Tô Mộ Vũ bước về phía trước: “Cũng không giết được.”
Sau khi Tô Mộ Vũ đi xa trăm trượng, Tô Xương Ly mới đặt mông ngồi xuống đất, Tô Hồng Tức và Tô Tử Y bên cạnh đã đổ mồ hôi đầm đìa. Tô Xương Ly liếm mép, cười khổ: “Đại ca đúng là hại người, bảo chúng ta tới đối phó với Vũ ca. Ta cảm thấy Vũ ca không cần ra tay, chỉ dùng sát khí đã có thể dọa chết chúng ta rồi.”
Tô Hồng Tức nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ, nói đầy ẩn ý: “Các ngươi nói xem, nếu bây giờ ta phóng tất cả phi hoa của mình về phía hắn, liệu có làm hắn bị thương không?”
Tô Tử Y cười lạnh một tiếng: “Ngươi có thể thử xem.” Tô Hồng Tức sờ vào trong lòng, tiếp đó lập tức biến sắc. “Sao vậy?” Tô Tử Y hỏi.
Tô Hồng Tức vung tay, rải một đống cánh hoa đỏ rực xuống đất. Cô cười khổ nói: “Vừa rồi khi Tô Mộ Vũ lướt qua người chúng ta, hắn đã hủy hết Lục Diệp Phi Hoa của ta rồi.”
Tô Xương Ly nhìn thi thể con ngựa đen trước mặt, trầm giọng nói: “Con ngựa này đã chết, hắn rất tức giận, nếu ngươi không phải Tô Hồng Tức, có lẽ ngươi đã chết rồi.”
“Vì một con ngựa?” Tô Hồng Tức nhíu mày.
Tô Xương Ly đứng dậy: “Vũ ca là người rất kỳ quái. Ngươi rất khó nhìn ra hắn suy nghĩ điều gì dưới đôi mắt đó. Toàn bộ Ám Hà, ta nghĩ chỉ có mình đại ca là hiểu được hắn.”
“Thế thì nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi?” Tô Tử Y hỏi.
“Hoàn thành, nói lại đúng là nực cười, trong Ám Hà chúng ta cũng coi là sát thủ đỉnh cấp, kết quả nhiệm vụ mà đại ca giao cho chúng ta chỉ là giết một con ngựa.” Tô Xương Ly day huyệt Thái Dương: “Còn lại cứ giao cho bọn họ thôi.”
“Là ngươi.” Trong rừng cây, Tô Mộ Vũ dừng bước, nhẹ nhàng nâng cây dù giấy.
Một người trung niên quấn khăn đen quanh mắt đang ngồi ngay ngắn ở đó, trước mặt người trung niên là một ấm trà, một cái bàn cờ và một thanh kiếm. Nghe thấy giọng nói của Tô Mộ Vũ, hắn có vẻ rất vui mừng, gật đầu: “Đã lâu không gặp. À, không phải, phải nói là đã lâu không nghe thấy giọng ngươi.”
Cánh tay cầm dù của Tô Mộ Vũ siết chặt hơn, giọng nói hơi tức giận: “Cái gã Tô Xương Hà kia!”
“Đừng trách Xương Hà, là ta tự tới.” Người trung niên điềm nhiên nói: “Ta nghĩ sau chuyện này chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp nhau, cho nên tới đây gặp ngươi một lần, tiện đường đánh một ván cờ.”
“Ta đang trên đường, không có thời gian.” Tô Mộ Vũ cầm dù đi về phía trước: “Sư phụ.”
Người trung niên mỉm cười: “Ngươi luôn gọi ta là sư phụ, ta chẳng qua chỉ là một giáo viên trong lò luyện, võ công của ngươi không phải do ta dạy, Thập
Bát Kiếm Trận của ngươi càng không liên quan gì tới ta. Ta chỉ đánh cờ với ngươi vài lần mà thôi.”
“Năm xưa trong lò luyện, nếu không có sư phụ, có lẽ ta và Xương Hà đã chết từ lâu rồi.” Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu, thần sắc cung kính.
“Ngươi biết đấy, kiếm thuật của ta rất kém cỏi.” Người trung niên ngẩng đầu lên, tuy hắn không thể thấy được Tô Mộ Vũ.
Tô Mộ Vũ nhìn chuôi kiếm trên bàn, như đoán được điều gì: “Thế thì đánh một ván cờ đi.” Người trung niên vươn tay, đã đặt một quân cờ đen lên bàn cờ.
Tô Mộ Vũ thu dù, ngồi ngay ngắn trước cái bàn đá, giơ tay đặt một quân cờ trắng xuống: “Sư phụ tới đây cũng là để khuyên ta liên thủ với Xương Hà à?”
Người trung niên gật đầu: “Các ngươi đã liên thủ với nhau vượt qua nguy hiểm nhiều lần, các ngươi là cặp đôi khó lường nhất Ám Hà trong vòng trăm năm qua, lần này, ta tin các ngươi sẽ làm được.”
“Mỗi lần trước đó, lập trường của chúng ta đều nhất trí, nhưng hôm nay hắn muốn giết người mà ta từng uống máu thề với trời sẽ dùng toàn bộ tính mạng để bảo vệ.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Người trung niên ngạc nhiên, sau đó lập tức hỏi: “Đại gia trưởng đáng để ngươi làm đến vậy à?”
Tô Mộ Vũ do dự một chút rồi nói: “Không đáng.”