Âm Quan Minh Thê

Chương 106



Chỉ thấy quái vật này cao chừng 1m,bộ lông màu đen trên người nhuốm đầy
bùn,đầu của nó bằng,trên đỉnh đầu có một cái động,từngđợt nước bùn bẩn
theo hơi thở của nó không ngừng phun ra ở chỗ cái động đó

Sau khi quái vật nhìn thấy tôi,đôi mắt to như hai quả bóng bàn của nó lộ ra vẻ cực kì sợ hãi,phát ra tiếng kêu khóc giống như đứa trẻ,hai bàn
tay móng vuốt dài dùng sức cào bùn,muốn chui lại vào trong bùn

“ ma nước,thực sự có ma nước”

Người dân xung quanh bắt đầu hét lên

Nhìn thấy ma nước muốn chạy,tôi không vội vàng,bắt đầu tiếp tục sử dụng
thổ hành thuật,con ma nước kia liên tục bới bùn,,nhưng mỗi lần nó chui
vào,rất nhanh lại lòi ra từ trong bùn,không bao lâu,con ma này bị dân
thôn giăng lưới tóm gọn,sau đó kéo lên bờ

Ma nước lúc ở trong nước thì vô cùng khỏe,cho dù là người thành niên
cũng không đọ lại được,nhưng một khi lên bờ,thì trở nên mềm yếu

Mấy người dân thôn lôi súng săn ra,đánh vào trong lưới đánh cá,nhưng
mười mấy phát súng bắn vào,tuy con ma này bị bắn cho toàn thânđều là lỗ
,nhưng vãn không có dấu hiệu chết,ngược lại vùng vẫy càng ngày càng kịch liệt

“ đạo trưởng,con ma này đánh không chết,nên làm thế nào?” mấy người dân thôn nhìn tôi hỏi

“ ma nước giao cho cháu là được rồi,còn về mọi người,thu súng lại trước đã”

Lúc này ma nước đã bị lôi lên bờ,những dân thôn bên cạnh cũng lập tức chạy lên xem,trong đó cũng có thôi cảnh quan

Ý thức thấy thôi cảnh quan cũng ở đó,mấy người dân thôn tay cầm súng săn đưa mắt nhìn nhau,sau đó khuôn mặt hoảng hốt chen ra khỏi đám đông,rời
khỏi tầm mắt của chúng tôi

“ thôi cảnh quan,chú đi đến nhà vương nhược hi làm việc trước đi,con ma
này giao cho cháu là được rồi” tôi nói với thôi cảnh quan

Thôi cảnh quan gật đầu,chỉ dặn dò tôi một tiếng cẩn thận sau đó thì lôi
ra một xấp tài liệu liên quan từ cốp xe,rồi đi đến nhà vương nhược hi

Trong truyền thuyết,ma nước vốn là một loại linh hồn vô cùng yếu ớt,quan tâm bồ tát đại từ đại bi không chịu được để chúng làm ác ma,bèn ban cho chúng một loại pháp lực là sống trong 1m nước sâu,nhưng sau khi có được pháp lực lại dùng nó để làm hại những đưa trẻ chơi gần nước,lấy người
dân vô tội làm ma chết thay

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: Thầy Quý Nhà em là trời sinh đó nha

Tôi tuy không biết ma nước rốt cuộc có liên quan gì đến tên thế mạng
kia,nhưng nếu như nó đã ở đây làm hại người,vật thì tôi đương nhiên sẽ
không bỏ qua

Con ma nước bị tóm trong lưới đánh cá,lúc này nhìn tôi với ánh mắt sợ
hãi,nó cố gắng vùng vẫy,muốn chạy thoát khỏi lưới đánh cá,nhưng tôi sớm
đã làm phép ở trên lưới đánh cá,làm nó hoàn toàn không có cơ hội thoát
ra,cơ thể của nó bắt đầu phát ra những sự run rẩy kịch liệt,tiếng khóc
lóc như trẻ con chói tai

“ bắc một nồi sắt vào trong cái ruộng bên cạnh”

Nhìn con ma nước một cái,tôi lập tức dặn dò dân thôn bên cạnh

Trong hồ nước của thôn có ma nước,đây đối với mỗi người có mặt ở hiện
trường đều là một chuyện làm cho người ta sơ hãi,những người dân này
cũng không dám chần chừ,gần như là lời tôi vừa nói ra,mấy người dân đã
lập tức bận rộn,ở trong một cái ruộng hoang bên hồ dùng gạch dựng lên
một cái lò đất tạm thời,lấy một cái nồi sắt dùng để nấu rượu đặt lên
trên,mấy người phụ nữ cũng bận rộn chuyển củi lửa

Dưới sự dặn dò của tôi,củi được đốt cháy trong lò,tôi lấy một lá bùa vứt vào bên trong lò,lửa lập tức bùng lên 3-5m

Sau đó,tôi kéo cái lưới đánh cá có ma nước lên,vứt nó vào trong cái nồi
sắt đã cháy hồng,sau đó đóng nồi lại,dùng thêm mấy cục gạch nặng mấy
chục cân đè lên,ma nước bị nhốt trogn nồi lập tức kêu khóc gáo xé

“ bồ tát cho người 1m nước,tao sẽ cho mày thêm một nén nhang”

Tôi đốt một cây nhang trước nồi sắt,sau đó niệm pháp chú

Trong nồi sắt này vốn dĩ không có nước,nhưng sau khi ma nước đi
vào,trong nồi lập tức có nước trào ra,nước này màu trắng,dính dính hơn
nữa tràn đầy mùi tanh đặc trưng của cá

Nửa tiếng sau,một nen nhang cháy hết,tôi cũng dừng niệm pháp chú,sau đó
mở nắp nồi ra,con ma nước đã biến mất không còn thấy đâu nữa,hóa thành
nước dịch màu trắng sôi sùng sục trong nồi

Ma nước vốn là một hồn ma hư vô lúc ẩn lúc hiện,chính là có pháp lực mà
quan âm bồ tát cho,vì vậy mới làm nó có cơ thể thực này,bây giờ,pháp lực mà quan tâm bồ tát ban đã bị tôi dùng lửa ép ra,linh hồn con ma
này,đương nhiên cũng sẽ tan thành mây khói

Tham Khảo Thêm:  Chương 37

Gần như là cùng lúc với lúc tôi xử lí xong con ma nước này,thôi cảnh
quan cũng rời khỏi nhà họ Vương với vẻ mặt nghiêm trọng,đến gần tôi

“ thôi cảnh quan,chuyện ở nhà họ Vương đã xử lí xong chưa?” nhìn thấy thôi cảnh quan tôi hỏi

Thôi cảnh quan lắc đầu,sắc mặt của ông ấy trở nên vô cùng khó coi,trong
ánh mắt lộ ra một tia lo lắng: “ vẫn chưa xử lí xong,hơn nữa tôi cảm
thấy,chuyện nhà họ vương,đối với tôi không quan trọng”

‘ vì sao?”

Cơ thể của thôi cảnh quan run lên một cái: “ vương nhược hi này,là
người chết thứ 12 trong núi âm tiếu,bây giờ,người thanh niên duy nhất
sinh 9/1992 chỉ còn lại mình con trai tôi,cậu nói…hung thủ kia,bây giờ
có khả năng sẽ tìm lại con trai tôi không?’

Nghe vậy,trong lòng tôi giật mình,vừa này lo giải quyết con ma nước
này,tự nhiên sao lại quên chuyện quan trọng này nhỉ,tôi tuy đã bố trí
trận pháp cho thôi lượng,nhưng không ai lường trước được điều gì

Nghĩ đến đây,tôi khong chần chừ,lập tức bỏ mọi chuyện xuosng,cùng thôi cảnh quan ngồi lên xe,chạy về nhà

Thôi cảnh quan rất vội vã,đến nỗi vốn dĩ đường đi cần 30 phút,mà chỉ có chạy hơn 10 phsut đã đến

Nhưng mà,chúng tôi cuối cùng vẫn đến muộn một bước,lúc chúng tôi đến nhà thôi cảnh quan,cửa lớn nhà ông ta đang mờ,nhưng trong lòng không có
bóng người,tôi nhiều lần dặn dò thôi lượng ở lại trận pháp trong phòng
ngủ,nhưng dường như cậu ta không nghe tôi nhắc nhở

Nhìn thấy con trai mình không thấy tăm hơi đâu,thôi cảnh quan lập tức
ngã ra nền nhà,sắc mặt của ông ấy phút chốc trở nên tiều tụy,hết lần này đến lần khác hét tên con trai,nhưng chỉ có tiếng hét đau khổ của chính
mình vọng lại

Tôi chau mày,tôi đi vào căn phòng ngủ của thôi lượng,thì nhìn thấy đồ
đạc bên trong không hề có gì thay đổi,bùa dán xug quanh cũng không có
dấu vết bị phá hoại,điều này có nghĩa là,là thôi lượng đã tự mình đi ra
khỏi căn phòng,chứ không phải ảnh hưởng của tà thuật

Tham Khảo Thêm:  Chương 1025

Tôi không có được manh mối gì từ căn phòng ngủ,sau đó đi ra gian nhà
chính,thì giật mình phát hiện,ngọn nến màu đỏ vốn dĩ đã vụt tắt,lúc này
đang đứng thẳng trên bàn,lập lòe ánh nến,bên cạnh cây nến đó,còn đặt một tờ giấy vàng

Tôi lập tức đi qua,cầm tờ giấy vàng vào trong tay

Trên tờ iaays,có dùng chu sa màu đỏ viết mấy chứ: Đỗ Minh,tôi ở bãi tha ma đợi cậu

Nhìn thấy mấy chữ này,đồng tử tôi co lại,bởi vì nét bút này,hoàn toàn giống với Giang Hoài

Tuy tôi sớm đã xác định hung thủ này chính là Giang Hoài,nhưng lúc ông
ta không kiêng dè gì viết tên tôi lên trên,đồng thời đưa ra lời
mời,trong lòng tôi vẫn có chút bât ngờ

Giang hoài,hắn thực sự đến rồi,hắn ở đây,hắc đã đến trong núi âm tiết

Lúc này,thôi cảnh quan thất thấn đi vào trong nhà,ông ta nhìn tờ giấy vàng trong tay tôi,cũng nhìn thấy chữ viết bên trên

“ bãi tha ma,cách đây hcir có 5km,tôi đưa cậu đi”

Không đợi tôi mở miệng,thôi cảnh quan nói,sau đó quay người rời đi,muốn đi vđến xe mô tô

Nhưng mà tôi lắc đầu: “ thôi cảnh quan,cháu nghĩ,chú vẫn nên ở lại đây đi,bãi tha ma cháu đi một mình là được rồi”

“ nhưng mà,hắn đã bắt con trai tôi,tôi làm cha chẳng nhẽ không quản sao?’

Ánh mắt u tối của thôi cảnh quan lúc này đột nhiên hét lên phẫn nộ,cơ
thể của ông ấy bắt đầu run rẩy,hai con mắt vì tia máu mà trở nên đỏ hoe

“ con trai chú đối với cháu chính là một điểm yếu,nhưng nếu như chú đi
cùng cháu,vậy thì chú cũng sẽ trở thành một điểm yếu,đến lúc đó,chú bảo
cháu làm sao mà đối phó với hung thủ” tôi nghiêm túc nói

Nghe tôi nói,sắc mặt thôi cảnh quan do dự,ông ấy nghĩ một chút,cuối cùng đành gật đầu:” được,cậu đi,tôi không đi cùng,nhưng xin cậu,nhất định
phải cứu con trai tôi,nó đã là chỗ nương tựa duy nhất của tôi trên thế
giới này”

“ yên tâm,chỉ cần bây giờ cậu ấy vẫn chưa chết,cháu đảm bảo sẽ đưa cậu ấy quay về” tôi gật đầu nói

Sau khi dặn dò thôi cảnh quan xong,tôi cũng không dám chần chừ,sau đó ngồi lên xe đi về bãi tha ma thôi cảnh quan nói


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.