Âm Quan Minh Thê

Chương 186



Người đàn ông này rất cao, nhìn có vẻ khoảng 2m, ông ta đang mặc một bộ
đồ trung sơn màu xám, chắc là khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, trên mặt ông ta như dao cắt, làn da giống như nhiều năm chưa tiếp xúc với ánh mặt
trời, vô cùng nhợt nhạt

Ông ta cứ nhìn tôi như thế, ánh mắt u ám như nước đọng, mà lại vừa giống như một vực thẵm đen tối,cho tôi một loại cảm giác như quen biết, nhưng cũng khiến tôi cảm thấy ớn lạnh

“Hàn thuận, anh có thấy người đàn ông kì lạ đó không? “

Tôi chỉ tay về phía người đàn ông đứng bên lề đường, hỏi hàn thuận

Lúc này, hàn thuận lại cảm thấy kì lạ, anh ấy thuận theo hướng tôi chỉ mà nhìn ra ngoài cửa sổ:”Người đàn ông kì lạ? Ai vậy? “

Tôi nhìn về vị trí mà người đàn ông đó đứng, thì không biết ông ta đã biến mất từ lúc nào

Tim tôi chợt nhói lên và tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn

Mà hàn thuận lại cười cười, an ủi tôi nói:”Được rồi đỗ minh, đừng nghĩ nhiều nữa, cậu đây là nằm mơ đến sợ rồi đi? “

Tôi cũng không nói thêm điều gì, chỉ ngoảnh đầu nhìn qua cửa sổ, nhưng
trên đường nhiều người qua lại, lại không hề thấy thân ảnh của người đàn ông đó

Xe từ từ khởi động, một lát sau liền rời khỏi thị trấn nhỏ, trên đường bàn sơn đi đến thành phố mặc dương

Con đường, vẫn là con đường như trước đây, quanh co khúc khuỷu, với
những dãy núi cao chót vót bên trái và thung lũng bên phải, hệt như
những gì tôi đã thấy trong mơ

Chiếc xe đang lao về phía trước dưới sự điều khiển của trịnh khởi, tôi
ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, lại phát hiện cảnh tượng trên đường
giống hệt như những gì ban đầu tôi nhìn thấy trong “giấc mơ”

Bên đường còn có một biển quảng cáo lớn in chữ porsche, đá sỏi rơi vỡ
trên đường vì núi lỡ, còn có hai chủ xe vì sự cố giao thông mà đánh nhau trên đường…. tất cả những thứ này đều giống với những gì ban đầu trong
giấc mơ của tôi!

Giấc mơ, hoặc cũng có thể là hiện thực, nhưng mà lại không có khả năng dự đoán tương lai

Nếu như tất cả những gì trước đây tôi trải qua đều chỉ là một giấc mơ,
vậy thì những gì xảy ra ở tương lai, sao lại giống hệt với cảnh tượng
trong mơ, vậy phải giải thích như thế nào?

Tham Khảo Thêm:  Chương 49

Một khắc này, trong lòng tôi vô cùng khó hiểu, cảnh tượng trước mặt
chính là trong hiện thực, hay là trong một giấc mơ thứ nhất thứ hai khác với thế giới thực?

Nhìn thấy bọn hàn thuận vui vẻ nói chuyện trước mặt tôi, một người đã
từng trải qua sinh ly tử biệt như tôi, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ,
nhưng một khắc tiếp theo lại trở nên trầm trọng

Tôi nhìn về bọn hàn thuận, bọn họ đang nói về những gì trải qua ở thôn đằng long trước đây, truyền đến từng trận tiếng cười

Những chuyện mà bọn họ nói, tuy rằng đều đã xảy ra ở hiện thực, đều là
tôi tận mắt thấy qua, nhưng cái cách mà bọn họ nói lại khiến tôi cảm
thấy nghi ngờ

Một chuyến đi thôn đằng long này, tuy rằng chúng ta đã thành công tiêu
diệt lưu khởi sơn, nhưng cũng phải trả một cái giá quá lớn, mười người
thì chết còn bốn người, tuy chuyện này đã từng được nhắc lại trong quá
khứ, nhưng trong lời nói của mỗi người lúc đó đều đầy vẻ nghiêm trọng,
nhưng mà, lúc bọn hàn thuận nói chuyện, lại vô cùng thờ ơ?

Còn lưu miêu, ba và Anh trai của lưu miêu đều chết trong tay lưu khởi
sơn, bọn họ chính là người thân nhất của lưu miêu! Tại sao khi bọn hàn
thuận nói về lưu chính hồng, trên mặt lưu miêu vẫn có thể cười, chứ
không phải ưu thương một trận như người bình thường khác?

Những chi tiết này lại một lần nữa kích động thần kinh nhạy cảm của tôi, ngàn vạn nghi ngờ tràn ngập trong lòng tôi, khiến nỗi lo lắng trong
lòng tôi cũng mạnh mẽ hơn

“Dừng xe, mau dừng xe!! “

Tôi tựa như nhận ra điều gì đó, liền không có lí do mà hét lên với trịnh khởi

Tiếng cười trên xe dừng lại, kì lạ nhìn về phía tôi

“Đỗ minh, làm sao vậy? Trên đường núi lớn này cậu lại muốn dừng xe làm gì? “Trịnh khởi cười cười, nhìn tôi hỏi

“Bây giờ tôi rất gấp, anh hãy mau dừng xe! “

Trong lòng dấy lên cảnh giác, tôi lập tức nói với trịnh khởi

“Cậu gấp cái gì, chúng ta sẽ lập tức đến nơi mà cậu cần đến ngay thôi, cậu hãy đợi chút đi”

Trịnh khởi cười, không hề để ý đến lời nói của tôi, một chân đạp ga,
tăng tốc xe. Mà lúc này, chúng tôi đang tiến vào một khúc cua

Khúc cua này, y hệt như trong “giấc mơ” của tôi, là nơi hàn thuận đâm xe trịnh khởi xuống vách núi

Tham Khảo Thêm:  Chương 64

Mà lúc này, xe trịnh khởi đã đến tốc độ 150km/h, cũng không giảm tốc độ
như bình thường, hoàn toàn không có ý định quay đầu, trực tiếp lái xe
tông về phía lang cang phía trước!

Đồng tử của tôi co lại, sự lo lắng hoàn toàn lấp đầy trái tim tôi, lúc
này tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, lập tức đưa tay lên đấm vào cửa
sổ xe

Bùm!

m thanh bể nát vang lên, cú đấm này của tôi mang khí lực rất lớn, trực tiếp đấm bay nguyên cửa xe ra ngoài

Nhưng vào lúc tôi vừa định nhảy ra khỏi xe, liền có một sức lực mạnh mẽ kéo tôi lại

“Đỗ minh, ngươi muốn đi, đâu có dễ dàng như vậy! Ban đầu vốn dĩ ngươi
nên chết cùng chúng ta, nhưng ngươi lại không chết, như thế làm sao
được? “

Một khắc này, tào lạc, trịnh khởi, hàn thuận, lưu miêu bọn họ đều nói
với tôi như thế, nhưng tiếng nói của bọn họ không phải là tự mình nói
ra, mà là từ lưu diệu!

Lúc này tôi vạn phần kinh hãi, đúng vậy, đây là mơ, tôi vốn không hề
thành công quay về hiện thực, bây giờ tôi vẫn đang ở trong giấc mơ mà
lưu diệu tạo thành cho mình!

Tôi lập tức đấm ra, từng đạo khí từ người tôi đánh ra, những luồng khí
này bắn ra xung quanh như những lưỡi dao, xuyên qua thân xe, và cũng
xuyên qua thân thể của bọn hàn thuận

Nhưng bọn hàn thuận lại giống như không hề cảm thấy đau đớn, mà trên
người bọn họ bị đạo khí của tôi đánh thành một vết thương, cũng không hề chảy ra một giọt máu nào, bọn họ gớm ghiếc nhìn tôi, nắm lấy tay tôi
sống chết không buông

Bang! Bang! Bang

Tim tôi lúc này phập phồng dữ dội, lúc này bọn hàn thuận đã biến thành một đám xương khô, bọn họ nhìn tôi và nở nụ cười hả hê

Bùm!….

Một tiếng nổ lớn truyền tới, lúc này trịnh khởi khởi động xe, trực tiếp
tông vào lan can ở vệ đường, toàn bộ lan can lập tức nát ra khiến chiếc
xe lao ra khỏi đường và rơi xuống vách núi trước mặt!

Trong lúc rơi xuống, tiếng gió rít không ngờ vang lên bên tai tôi, tôi cười của hàn thuận và những người khác càng lớn

Tôi vô ya cuối đầu xuống, lại phát hiện ở đáy vách núi này, xe của trịnh khởi gãy làm đôi đang nằm ở đó, mà cách chiếc xe không xa, thi thể của
trịnh khởi, tào lạc và hàn thuận đều không nhúc nhích mà nằm yên ở đó,
khi tôi nhìn về phía thi thể của họ, thì họ lại đột nhiên mở mắt ra, nở
một nụ cười quỷ mị…

Tham Khảo Thêm:  Chương 214: Chuyện thường ngày (4)

“Đỗ minh, ngươi đúng là quá ngốc, đây chính là mơ, đây là giấc mơ thứ ba mà ta chuẩn bị cho ngươi! Mà bây giờ, ngươi chạy không thoát đâu!! “

Chiếc xe nhanh chóng lao xuống vách núi, mấy bộ xương trắng đó hưng phấn mà hét lên như thế với tôi

Trong lòng tôi vạn phần kinh sợ, hô hấp của tôi ngày càng gấp gáp, trong mắt tôi tràn đầy vẻ tuyệt vọng

Tôi chỉ là một người đạo gia, tôi không hề có năng lực bay qua được mây
mù, mà rơi từ độ cao trăm mét này xuống, tôi chắc chắn phải chết mà
không cần nghi ngờ gì!

Thấy bản thân đang rơi xuống theo xe, cách đáy vách núi ngày càng gần,
chẳng lẽ tôi thật sự phải giống như hàn thuận bọn họ, bị lưu diệu giết
trong giấc mơ?

Tôi không cam tâm, trên dương gian còn rất nhiều chuyện tôi cần phải
làm,ba mẹ tôi, hứa thiến, thẩm băng dao, còn có sư phụ của tôi, bọn họ
đều đang đợi tôi, tôi không thể cứ chết như vậy được!

Nhưng mà, cho dù trong lòng tôi không cam tâm đến đâu, thì tôi cũng
không có sự lựa chọn nào khác, mắt thấy bản thân đang rơi xuống vách
núi, tôi cũng không thể ngăn cản

Tuy nhiên, ngay khi trong lòng tôi đã nguội lạnh, vốn dĩ chiếc xe đang
lao xuống vách núi, giống như phải chịu một lực lượng thật lớn khống
chế, lại đột nhiên dừng lại giữa không trung, tôi có thể cảm thấy một
luồng âm khí nồng đậm đang bao lấy toàn bộ chiếc xe

Đột nhiên xảy ra biến cố này, khiến tôi vừa ngạc nhiên nhưng cũng vui
mừng, tôi liền ngẩng đầu lên thì thấy ven đường có một người đàn ông
đang mặc đồ trung sơn màu xám cao to đứng ở đó, rất nhiều âm khí tuôn ra từ tay ông ta, khống chế toàn bộ thân xe

Dưới sự dẫn dắt của âm khí trong tay người đàn ông đó, chiếc xe ngừng
rơi xuống, ngược lại còn từng chút từng chút một mà bay lên trên, mà bọn hàn thuận đã biến thành bộ xương trắng trong xe là sợ hãi mà hét lên

“Ông là ai? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi!!?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.