Âm Quan Minh Thê

Chương 193



A!…

Lúc này, tôi đau khổ hét lên, thi độc ghê gớm đó, lúc này đang ăn mòn cơ thể tôi, phật lực trong người tôi phóng ra, nhưng trong nháy mắt liền
sụp đổ

“Haha, hahaha! Đỗ minh, ngươi đây là uống thuốc độc giải khát sao! Ta chết, ngươi cũng đừng mong được sống yên bình!! “

Lưu diệu vịn bàn bò lên khỏi mặt đất, hắn ta nhìn bộ dáng thống khổ của
tôi, trên khuôn mặt gớm ghiếc lộ ra một nụ cười giễu cợt, khiến tôi vạn
phần tức giận

Tôi giơ tay đinh thi thủy ra, trừng mắt nhìn lưu diệu:”Cho dù ta có chết đi chăng nữa, cũng phải để ngươi chết trước mặt ta! “

Nói xong, tôi liền bắt đầu vận dụng thủy hành thuật, rất nhiều máu tươi
dưới sự khống chế của tâm lực, liên tục tuôn ra từ miệng vết thương trên ngực lưu diệu, bắn tung toé ra xung quanh

Haha! hahaha…

Lưu diệu lại không hề vì mất máu mà hét lên đau đớn, hai tay của hắn ta sống chết ôm lấy lan can phía sau, cười lên điên cuồng

Nhưng nụ cười điên cuồng này cũng không kéo dài được lâu, đột nhiên dừng hẳn lại

Tiếng cười của lưu diệu dừng lại, đầu gục xuống, toàn thân như mất đi sức chống đỡ, ngã xuống mặt đất

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi dừng hành động trong tay lại, trong lòng
tôi sinh ra cảnh giác, từng bước từng bước đi đến chỗ lưu diệu

Lúc này, thân thể của lưu diệu sớm đã không còn động tĩnh gì, tôi cuối
người xuống kiểm tra hơi thở ở mũi của hắn ta, lại phát hiện mũi đã
không còn hít thở nữa, mạch đập trên cổ của hắn ta cũng dừng lại

Lưu diệu…. chết rồi

Cảnh tượng này khiến tôi cảm thấy ngoài ý muốn, mặc dù cuộc chiến trước
đó rất ác liệt, nhưng trong suy nghĩ của tôi, lưu diệu phí công phu lớn
như thế, hơn nữa còn ở nơi đông người đợi tôi tới, ít nhiều gì cũng phải có hậu chiêu mới đúng, nhưng trước mắt thì hắn ta lại đột nhiên chết,
chết vô cùng đột ngột

Thi thể của lưu diệu, vì không có linh hồn và tâm lực chống đỡ, thi độc
đã bắt đầu xâm nhập vào tứ chi, bắt đầu điên cuồng mà chiếm lấy cơ thể
hắn ta

Dưới sự tấn công của thi độc, da và thịt của lưu diệu bắt đầu chảy ra
nhanh chóng, biến thành từng vũng thi thủy màu đen chảy ra từ miệng vết
thương, phòng giải phẫu đang ngập trong mùi formalin và mùi máu, nhất
thời xộc lên mũi

Tham Khảo Thêm:  Chương 1637: Đồ lao vô công

Lưu diệu chết rồi, tôi cũng đã báo thù cho bọn hàn thuận, cũng đã tự
giải huyết cổ cho bản thân, nhưng trong lòng tôi lại không hề có cảm
giác vui sướng nào, ngược lại cảm thấy nặng nề không yên

Loại cảm giác bất an này không phải đến từ thi thể của lưu diệu, cũng
không phải thi độc xâm nhập vào cơ thể tôi, mà là đến từ phía sau lưng!

Một trận âm khí mạnh mẽ đột nhiên thổi đến, khiến tôi lạnh cả sống lưng, tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thì lại phát hiện lưu diệu đang đứng sau
lưng tôi!.

Cơ thể của lưu diệu bị thi thủy phân hủy, nhưng linh hồn của hắn ta đã
thoát ra và đứng sau lưng tôi, đang nhìn tôi mà nở một nụ cười cực kì
ghê tởm

“Đỗ minh, tất cả vẫn chưa xong đâu!! “

Linh hồn của lưu diệu rít lên một tiếng, trực tiếp đánh ra một cỗ âm khí về phía cơ thể tôi!

Khoảng cách giữa lưu diệu và tôi quá gần, cộng thêm hắn ta lại vô thanh vô tức mà đứng đó, càng khiến tôi không kịp phòng bị

Vù vù vù!…

Một tiếng vo ve vang lên bên tai tôi, linh hồn của lưu diệu đánh tới,
lúc này tôi có thể cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ truyền tới từ linh hồn của hắn bay về phía tôi

Cơ thể tôi nặng nề va vào bức tường phía sau, nhưng tôi lại không hề
thấy đau một chút nào, cơ thể cũng không hề ngã xuống đất mà ngược lại
đang lơ lửng trong không trung

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì lại phát hiện thân thể tôi đang ở tại
chỗ, mà cái bị lưu diệu đánh bay ra, lại chính là linh hồn của tôi!

Lúc này tôi thấy cơ thể mình truyền đến âm khí bùng lên dữ dội, cái đầu
đang cúi xuống lại từ từ mà ngẩng lên, mở mắt ra, đôi mắt trống rỗng
nhìn chằm chằm vào linh hồn tôi, phát ra tiếng cười quỷ mị

“Đỗ minh, thân xác của ngươi, là của ta rồi! “

Một khắc này cơ thể tôi đang nói chuyện, nhưng âm thanh phát ra lại chính là tiếng của lưu diệu!

Lưu diệu, hắn đã trấn áp linh hồn tôi ra khỏi cơ thể, mà bây giờ hắn đã thay tôi trở thàn chủ thân xác!!

“Lưu diệu, trả thân xác lại cho ta!!”

Nhìn thấy thân xác của bản thân lại một lần nữa bị người khác chiếm lấy, tôi phẫn nộ hét lên, vươn tay ra, hướng lưu diệu dùng triệu hồn thuật

Tham Khảo Thêm:  Chương 160

m khí nồng đậm toả ra từ người tôi, hướng về phía thân thể đang bị lưu diệu chiếm giữ, một sức hút mạnh mẽ cuốn lấy lưu diệu.

Lúc này lưu diệu hét lên từng tiếng, âm khí đến từ linh hồn của hắn ta cũng không ngừng trào ra

Ánh mắt của lưu diệu vô cùng gớm ghiếc, nhưng hắn ta lại không hề có ý
phản kháng, mặc cho tôi dùng triệu hồn thuật nuốt lấy âm khí trong cơ
thể hắn, sau đó nhanh chóng chắp hai tay lại niệm chú

Vào một khắc cuối cùng, linh hồn của lưu diệu cũng bị tôi lôi ra khỏi cơ thể, tôi tính hút hoàn toàn linh hồn của hắn ta, rồi trở lại thân xác

Nhưng mà tất cả lại trễ một bước, vào lúc linh hồn của lưu diệu bị kéo
ra, hắn đã lợi dụng cơ thể tôi để đánh ra một đạo cuối cùng

“Hahaha! Đỗ minh, ngươi trễ rồi, ngươi xong rồi!! “

Linh hồn của lưu diệu bị tôi nắm trong tay, rất nhiều âm khí bị hút ra,
không bao lâu sau linh hồn của hắn liền bị tôi nuốt chửng, hoá thành mây khói

Nhưng mà một đạo lúc lưu diệu mượn cơ thể tôi đánh ra, là vì độ hồn chú, trong nháy mắt cơ thể hắn ta bị rút ra, một con đường lớn toả ra ánh
sáng trắng liền xuất hiện trong phòng giải phẫu

“Hoàng thổ trăm năm không hối hận, trên đường âm dương không quay đầu,
trước sau gì cũng gặp chuyện, kiếp sau ngươi sẽ giải quyết mối lo lắng
này! Hahaha… “

Lưu diệu bị tôi bóp trong tay điên cuồng mà cười lên, mà trong tiếng
cười đó, một trận âm khí lạnh lẽo liền toả ra từ con đường âm dương bao
trùm lấy tôi

Mà dưới hơi thở âm khí lạnh lẽo này, còn có một lực hút không thể ngăn
lại được, lực hút này đang hút lấy linh hồn của tôi, từng chút từng chút một hướng về phía cuối con đường âm dương

Nhìn thấy cảnh này trong lòng tôi liền chấn động, mà tiếng cười của lưu diệu đã đạt đến cực điểm vào lúc này

Chịu lấy sự ảnh hưởng của con đường âm dương, tôi không ngừng dùng triệu hồn thuật, thán thể của tôi cũng bắt đầu không ngừng lại được mà tiến
đến con đường âm dương ngày càng gần, như thể bị hút vào vực sâu không
đáy

Tuy nhiên vào chính lúc này, một thân ảnh màu xám không biết từ lúc nào
đã xuất hiện giữa tôi và con đường âm dương, ánh nắt u ám nhìn về phía
tôi, sau đó đưa tay ra, râtd nhiều dương khí dâng trào ở cuối con đường
âm dương

Tham Khảo Thêm:  Chương 272: Thế giới 7: Không xóa được bài viết

Bụp…

Một tiếng động vang lên, con đường âm dương toả ra ánh sáng trắng đó
liền trong nháy mắt mà vỡ tan, biến thành một làn khói, lực hút đang
khống chế tôi cũng dừng lại

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu nhìn về phía người đột nhiên ra
tay, lại phát hiện đó là trầm thiên phàm người đã cứu tôi ra khỏi giấc

Trầm thiên phàm nhìn tôi một cái, có chút thất vọng lắc lắc đầu, phất
tay một cái, linh hồn tôi liền không chịu sự khống chế mà bay ra, rơi
vào trên thân xác.

Sau khi linh hồn đã trở lại thân xác, một cảm giác đau đớn chưa từng có
bao trùm lấy tôi, thi độc trong cơ thể cũng bắt đầu phát tác

“Đến cả một con kiến cũng đối phó không nổi, cậu thực sự xấu hổ khi làm
đệ tử tạ chính đức. “Trầm thiên phàm nói như thế với tôi, trong giọng
nói không giấu được sự thất vọng

Nghe vậy, tôi xấu hỏi mà cúi thấp đầu xuống

Đạo hành của lưu diệu yếu hơn tôi, nhưng thủ đoạn xảo trá của cậu ta đã
khiến tôi gặp rắc rối tận hai lần, nếu không có trầm thiên phàm ra tay
cứu giúp, e rằng bây giờ tôi sớm đã mệnh táng hoàng tuyền rồi

Thi thể của lưu diệu đã bị phân hủy, nhưng linh hồn cậu ta vẫn còn, sau
khi thấy trầm thiên phàm đến, sắc mặt của lưu diệu trở nên tái nhợt, sau đó sợ hãi mà quỳ xuống mặt đất

“Đại nhân… ngài nói muốn tôi đấu với đỗ minh, bây giờ tôi đã làm như
ngài phân phó rồi, chuyện nên làm cũng đã làm, nhận lấy thống khổ, đại
nhân ngài có thể thả tôi đi hay không? “

Lưu diệu quỳ trên mặt đất, linh hồn cậu ta vì sợ hãi mà run rẩy dữ dội,
lúc nói chuyện thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn trầm thiên phàm một cái

Nghe thấy lời này của lưu diệu, trong lòng tôi liền cảm thấy rất kì lạ,
chẳng lẽ lưu diệu đợi tôi ở phòng giải phẫu để quyết đấu, là vì nhận chỉ thị của trầm thiên phàm?

Mang theo cách nghĩ này, tôi chấn kinh nhìn về phía trầm thiên phàm,
nhưng trên mặt trầm thiên phàm lại không hề có chút dao động nào, lắc
lắc đầu với lưu diệu:”Nhưng ta không hề để ngươi giết cậu ấy. “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.