Âm Quan Minh Thê

Chương 207



“ tu luyện tích thi khí rồi,có nghĩa là người của âm quan môn,mang
trong mình trách nhiệm và trọng trách,cậu cũng đã nhận lấy lời nguyền
của âm quan môn,chính vì thế,trong những năm nay,có quá nhiều môn đồ
phản bội,chỉ vì ko muốn gánh vác trọng trách này,nhưng lời nguyền đã bắt đầu,sao có thể nói kết thúc là kết thúc chư”

trầm thiên phàm nói,sau đó nhìn tôi nói: “ nhưng mà,vạn vật tương sinh
tương khắc,tức nước vỡ bờ,cậu muốn giải lời nguyền cũng ko phải là ko
thể”

Nói xong,trầm thiên phàm nghiêm túc nhìn tôi,dường như đang chờ đợi câu trả lời của tôi

“ vậy thì tiền bối,giải lời nguyền mà ngài nói,giải thế nào?”

“ sau này,tôi sẽ đưa cậu trở lại quỷ mộ môn” trầm thiên phàm nói

“ quỷ mộ môn?”

“ quỷ mộ môn tương sinh tương khắc với quỷ mộ môn,từ khi môn đạo
thành lập đến nay,còn bí thuật quỷ mộ của họ,vừa khéo có thể giải được
lời nguyền” trầm thiên phàm nói

Nghe xong,tôi mơ hồ thật sự

Trầm thiên phàm rốt cuộc là muốn làm cái gì,đưa tôi đến âm quan
môn,bào tôi giết 49 người âm quan môn,để tôi tu luyện tích thi khí,lại
vi thế mà làm tôi bị dính lời nguyền,bây giờ,lại đi một vòng đưa tôi
quay lại quỷ mô môn

Lời nói cùng hành động của trầm thiên phàm,làm tôi cảm thấy rất ko
bình thường,tôi cứ cảm thấy lần này ông ta xuất hiện bên cạnh tôi ko
phải là tạ chính đức nhờ cậy,giống như là vì mục đích nào đó hơn

Chỉ có điều,đi đến quỷ mọ môn,với thân phận của trầm thiên phàm có
thể đi đến quỷ mộ môn sao? Ông ta tuy là đã phản bội âm quan môn,nhưng
nhìn từ phản ứng của môn chủ am quan môn với ông ta,ông ta dường như vẫn còn có nhiều liên quan đến âm qaun môn,bằng không cũng ko thể nào chưa
từng phái người truy sát chúng tôi,âm quan môn chủ càng không thể nào tự mình giao trái tim mã toại cho tôi,còn hỏi thăm trầm thiên phàm

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

“ quỷ mộ môn,ngài định đi bằng cách nào?” tôi nghi vấn

Bởi vì tôi ngay cả bản thân cũng ko biết nguyên do,bèn trở thành
khách của quỷ mộ môn,thậm chí còn dược quỷ mộ môn chủ coi trọng,tôi muốn quay lại đó không phải chuyện khó,nhưng trầm thiên phàm thì ko giống

Nhưng mà,trầm thiên phàm không có biểu cảm gì,ông ta chỉ nói: “ nếu như tôi đi,quỷ mộ môn chắc chắn sẽ mở cửa đón chào”

Trong lòng tôi thấy bất ngờ,tôi nhìn trầm thiên phàm,đợi ông ta tiếp tục trả lời

Nhưng làm cho tôi thấy thất vọng là,trầm thiên phàm dường như không
định nói thêm gì,ông ta nhìn tôi một cái,sau đó lại nhìn về âm quan môn ở phương xa

“ xuất phát,quỷ mộ môn”

Xung quanh ko một bóng người,câu này chắc chắn là nói với tôi
rồi,nhưng tôi thấy sao ko giống như đang nói với tôi,âm thanh của ông ta tuy không lớn,nhưng dưới ảnh hưởng của tâm lực,lại vọng lại,đến nỗi
lâu sau,màn đêm còn vọng lại âm thanh ông ta không ngừng

Gió lạnh điên cuồng thổi đến,âm khí càn quét khắp nơi

Gào gào gào

Từ phương xa,truyền đến tiếng gầm gừ của rồng,sóng nước từ dưới hồ không ngừng vỗ vào bờ

Ù ù ù

Tiếng thổi từ sừng traia vang lên,dưới ánh trăng nhá nhem,tôi nhìn
lên đỉnh núi phía xa,thì phát hiện trên núi,lúc này thấp thoáng những
bóng ngươi,cùng với gió lạnh thổi,bóng người này rung rinh

Tôi dụi mắt,nghi ngờ có phải bản thân đã nhìn nhầm rồi không,nhưng một lúc sau,lại không còn phát hiện nữa

Tôi cảm thấy ko bình thường với lời trầm thiên phàm vừa nói,ông ta dường như dã kinh động đến thứ gì đó trong âm quan môn

Một cảm giác bất an bao trùm lấy tôi,tôi đột nhiên có một dự cảm
không ổn,dường như lần này trầm thiên phàm quay lại quỷ mộ môn,ko phải
là chuyện gì tốt

Trầm thiê phàm nói xong,cũng không hề do dự,lập tức đi đến một thị
trấn cách đây gần nhất,tôi tuy là khó hiểu,nhưng cũng hết cách đành đi
theo

Tham Khảo Thêm:  Chương 222

Núi âm tiết,đã nửa năm kể từ lần đến đó,lần này quay lại,núi âm tiếu
vẫn là dang vẻ ban đầu,chỉ có điều không giống trước đây là,lần này đi
cùng trầm thiên phàm,cũng ko như lần trước,vượt qua bao nhiêu trắc trở

Trầm thiên phàm nói mình đến từ quỷ gian,tôi tin ông ta cũng có cách
dùng tốc độ nhanh nhất đi đến quỷ mộ môn,nhưng vì tôi,mà ông ta có chút
ko kiên nhẫn ngồi tàu hỏa 3 ngày cùng việc ngồi xe buýt,mới đến nơi

Trong rừng núi ở phía bắc núi âm tiết,những khu quỷ mộ phân bố khắp
nơi,nhưng lúc tôi đi đến một khu quỷ mộ,lập tức thu hút sự chú ý của một ngươi trông coi quỷ mộ

Địch ý trong mắt ông ta không phải nhằm vào tôi,ma là nhằm vào trầm
thiên phàm,,những người canh chừng quỷ mộ lần lượt đi ra căn phòng của
mình,trên người họ vác quan tài,có người cầm gậy được làm bằng xương,có
người cầm kiếm gỗ đào,ai nầy đi ra khỏi quỷ mộ của mình,theo sau chúng
tôi

Đồng thời những linh hồn bị phong ấn trong quỷ mộ cũng được gọi ra
hết,lập tức sau lưng tôi truyền đến sự lạnh lẽo,linh hồn lượn lờ không
ngừng,tiếng kêu gào của ma quỷ vang vọng cả ngọn núi

“ trầm tiền bối,ngài lúc đó đã nói,quỷ mộ môn sẽ vì ngài mà mở cửa đón chào,bây giờ xem ra,dường như ko giống như ngài nói”

Tôi có chút lo lắng hỏi trầm thiên phàm,chỉ sợ vì thế mà gây ra hiểu nhầm gì cho quỷ mộ môn

Sắc mặt trầm thiên phàm bình thản: “ quỷ mộ môn đương nhiên phải rộng cửa đón chào,chỉ có điều sẽ ko cam tâm tình nguyện”

“ chuyện này…”

Nghe xong,tôi ko nói được gì nữa

“ nhưng trầm tiền bối,tôi vốn dĩ là khách quý của quỷ moojmoon,nếu
như ngài nào họ ko vui,đối với tôi cũng ko phải chuyện tốt” tôi lo lắng

Tham Khảo Thêm:  Chương 246

Nhưng mà,trầm thiên phàm ko trả lời,chúng tôi lúc này,đã đi đến bên cạnh một khe suối

Trầm thiên phàm ko đi nữa,mà dừng chân lại,bởi vì lúc này,đã có cáng
ngày càng nhiều người cùng linh hồn quỷ mộ môn đến đây,vây chặt lấy
chúng tôi

Trong quỷ mộ môn,lúc này cũng truyền đến tiếng động,có rất nhiều đạo
sĩ nhanh chóng chạy về phía này,đi đầu chính là lão già đàm bính khôn

Đàm bính khôn vẫn già nua như thế,râu dê phấp phới trong gió,trong
tay ông ta cầm một thanh kiếm gỗ đào,khi ông ta đi đến,ánh mắt của ông
ta cứ nhìn vào tôi

“ đỗ minh,lâu này ko gặp,tất cả đều tốt chứ?”

Đàm bính khôn nhìn tôi,hỏi,trong âm thanh tràn đầy địch ý và cảm giác lo lắng

Chắc chắc là vì trầm thiên phàm bên cạnh toi nên mới có sự căng thẳng và địch ý đó

Tôi gật đầu: “ đại trưởng lão,âm quan môn đường chủ lưu khởi sơn đã
cheesst,chỉ có điều cái giá của chuyến đi này quá lớn,người sống lại
cuối cùng,chỉ còn lại mình tôi”

“ ừm,không dễ dang gì,nhưng tuổi trẻ tài cao”

Đàm bính khôn gật đầu,sau đó đột nhiên hỏi tôi một câu:” vậy thì.cậu đã từng thấy môn chủ âm quan môn chưa?”

Nghe xong,trong lòng tôi thấy kì lạ,ánh mắt ông ta dời khỏi người
tôi,nhìn trầm thiên phàm,nở mọt nụ cười sâu xa: “ xem ra,đỗ minh ngươi
có mắt mà ko thấy thái sơn,không nhân ra âm quan môn chủ rốt cuộc là
người nào”

“ bính khôn,tránh ra,hôm nay ta đế vì vũ minh uyên” trầm thiên phàm nói

Trên mặt đàm bính khôn nở một nụ cười lạnh lùng: “ tiền bối nói muốn gặp môn chủ ta,vậy thì vãn bối đương nhiên để ngài gặp,nhưng vãn bối
phụ trách canh gác quỷ mộ môn,vì vậy lại ko thể để ngài gặp”

Trầm thiên phàm trông cũng tầm 3,40 tuổi,đàm bính khôn thì đã có tuổi,lại xưng là vãn bối

Chuyện này…rốt cuộc là sao


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.