Ẩn Long

Chương 132: 132: Trúng Độc



Nghe được tiếng thét ở trong phòng của ông cụ Đinh truyền đến, Trần Viễn cùng với những người có mặt ở trong tiệm thuốc đều cấp tốc chạy đến.

Nhưng khi đến nơi, khí sắc ở trên mặt của ông cụ đã trở nên tái nhợt, đôi môi cũng khô héo, lộ ra ít vết máu màu đen chảy ra bên ngoài.
Thấy được cảnh này, không chỉ Trần Viễn cảm thấy khiếp sợ không thôi, mà ngay cả người nhà của ông cụ cũng kinh hoảng vô cùng.
“Bố, bố bị sao thế?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hơi có mấy phần tương tự với ông cụ cấp tốc từ phía bên ngoài cửa tiệm chạy đến.
Nhìn thấy người này, Trần Viễn lập tức liền nhận ra được, đây là người con trai duy nhất của ông cụ, cũng là gia chủ hiện tại của nhà họ Đinh.
“Bố, ông nội… ông nội đột nhiên bị trúng độc, hơn nữa còn nôn ra rất nhiều máu độc.

Lúc con chạy tới, ông nội đã như thế này rồi.”
Ôm lấy ông cụ từ trên giường ngủ, Đinh Tử Hương lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, hướng về phía cha của mình để giải thích.
Nhưng mà, lúc này cha của cô đã không có thời gian để ý đến những thứ này.

Ông ta cấp tốc chạy trở lại ô tô, lấy ra một bộ dụng cụ cấp cứu, chạy tới trước giường bệnh của ông cụ.
“Tất cả đều tránh ra hết đi.

Cha đã nói với mấy đứa bao nhiêu lần rồi, mấy cái thứ thuốc đông y này phần lớn đều có độc.

Chỉ cần sơ sảy một chút, liền sẽ bị ngộ độc ngay.

Vậy mà mấy đứa không nghe lời bố, cả ông nội của mấy đứa nữa…”
Cha của Đinh Tử Hương lúc này một bộ vô cùng lo lắng, nhưng vẫn không quên dạy dỗ lấy con cái của mình.

Chỉ là, ngay khi ông ta dự định khám bệnh cho ông cụ, Đinh Tử Nguyệt đột nhiên chạy tới, đem động tác của cha mình ngăn lại.
“Bố, ông nội là bị người khác hạ độc.

Loại độc này không ai có thể chữa trị được, ngoại trừ bố có thể cho người tìm kiếm lấy bông của Mạn Đà La.

Chỉ có như vậy thì tính mệnh của ông nội mới có thể lần nữa cứu trở về.”
“Vớ vẩn! Con cũng tin vào mấy lời vớ vẩn của ông nội con kể lại hay sao? Thứ hoa đó làm gì tồn tại trên thế gian này? Hơn nữa, với môi trường sinh sống như vậy, hơn phân nửa là một loại hoa độc.

Với tình trạng của ông nội con như hiện tại, dùng lấy thứ hoa độc đó, con nghĩ muốn cho ông nội của con chết nhanh hơn có phải không?”
Vừa nghe con gái của mình nhắc đến Mạn Đà La, ông Bình tức thì nổi trận lôi đình, không ngừng mắng chửi lấy con gái của mình.
Nhưng mà, trên khuôn mặt của Đinh Tử Nguyệt lúc này hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào.

Ngược lại, trong ánh mắt của cô còn mang theo mấy phần kiêng cường.
“Bố, đây là phương án mà ông nội đã tự mình viết lại cho bố.

Bố tự mình đến xem đi!”
Lúc này, sắc mặt của ông Bình hơi có mấy phần kinh ngạc, vội vàng giật lấy phương thuốc ở trên tay của con gái, cầm tới trước mặt để xem.

Tham Khảo Thêm:  Chương 130: Phiên ngoại 17: Ấy

Qua một lúc sau, vẻ mặt của ông Bình mới phục hồi lại giống như cũ.

Chỉ có điều, giọng điệu của ông Bình lúc này đã có phần khó chịu.
“Hừ, đây là phương thuốc chỉ có trong tưởng tượng của ông nội của con mà thôi.

Những thứ đồ vật này, cho dù tổ tiên của nhà họ Đinh có sống lại, cũng không có cách nào để tìm được.

Con nói, ông nội con đem phương thuốc này ghi ra, bản thân con có thể thực hiện được sao?”
Nghe cha mình hỏi đến, sắc mặt của Đinh Tử Nguyệt vẫn lộ vẻ bình tĩnh.

Cô không chút do dự nào, trực tiếp gật đầu đáp lại.
“Được!”
Lần này, ông Bình có chút cứng họng, cũng không biết phải đáp lại con gái của mình như thế nào.
Qua một lúc thật lâu, ông Bình mới tức giận, phất tay nói ra: “Vậy thì bố mặc kệ tụi con.

Nhưng mà, bố muốn đem ông nội vào trong bệnh viện để kiểm tra.

Cũng không thể để ông nội của con nằm hôn mê ở trong cái tiệm thuốc này được.”
Lúc này, Đinh Tử Nguyệt cũng không có ngăn cản, ngược lại cô vô cùng phối hợp gật đầu, để cho bố cô gọi điện đến bệnh viện, điều đến một chiếc xe cấp cứu để chở ông cụ đưa vào bên trong bệnh viện tiến hành cấp cứu.
Nhìn thấy từng người trong nhà họ Đinh dần dần biến mất khỏi tiệm thuốc, thần sắc của Trần Viễn lúc này không khỏi lộ ra mấy phần phức tạp, nhìn về phía Trần Thanh Hà, từ đầu đến cuối đều đứng yên lặng ở một bên, không hề lên tiếng nói ra bất kỳ lời nào.
“Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?”
Kỳ thật, trong lòng của Trần Viễn cực kỳ mơ hồ.

Anh cũng không hiểu, vì sao ông cụ lại đột nhiên trúng độc.

Hơn nữa, kỳ lạ nhất là loại độc này cần phải có hoa của Mạn Đà La mới có thể giải trừ được.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Độc Sủng Thiên Kim Nô
2.

Thư Tỏ Tình
3.

Chiết Ánh Trăng
4.

Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
=====================================
Từ tình huống hiện tại, kết hợp với hành vi lúc trước của Trần Thanh Hà, Trần Viễn không khỏi nghi ngờ, việc ông cụ Đinh bị trúng độc có phải liên quan đến cậu ta hay không?
Nhưng mà, nhìn thấy Trần Viễn đột nhiên nhìn đến, hơn nữa còn hỏi ra một câu không đầu không đuôi như vậy, Trần Thanh Hà tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lắc đầu nói.
“Tôi không biết!”
Nói xong lời này, Trần Thanh Hà lại tự mình bỏ đi, cũng không biết là anh ta đi đến chỗ nào.

Nhưng Trần Viễn có thể cảm nhận được, người này đột nhiên biến mất khỏi tiệm thuốc, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn sinh ra rất nhiều ý nghĩ kỳ quái.

Anh luôn cảm giác, dường như chuyện này hơi có phần phức tạp.
“Anh… anh làm sao vẫn còn ở đây?”
Ngay lúc này, khi mà Trần Viễn đang quay trở lại phòng bệnh của Băng Tâm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Anh đột nhiên nhìn thấy bóng người của Đinh Tử Hương xuất hiện.

Ngay sau đó, vẻ mặt của cô rất ngạc nhiên, khi thấy Trần Viễn vẫn còn ở trong tiệm thuốc.
Trong lòng Trần Viễn cực kỳ bất đắc dĩ, anh chỉ có thể nhún vai, lắc lắc đầu nói ra.
“Tôi còn có thể ở lại nơi nào? Ông nội của cô đột nhiên bị trúng độc, hiện tại bạn tôi đang hôn mê không có người chăm sóc.

Tôi cũng không thể cứ như vậy bỏ đi được, đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trần Viễn lúc này, Đinh Tử Hương mới sực nhớ ra, sau đó cực kỳ đồng tình, gật gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy nha?!”
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô đột nhiên lộ ra mấy phần sắc bén, chăm chú nhìn thẳng về phía ánh mắt của Trần Viễn.
“Nói đi, có phải anh đã hạ độc ông nội của tôi hay không?”
Nghe được lời này, lại nhìn thấy biểu lộ của Đinh Tử Hương, trong lòng Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng lên tiếng phản biện.
“Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi tại sao lại muốn hạ độc ông nội của cô? Bạn tôi đang cần ông cụ chữa trị, cho dù tôi muốn hạ độc, cũng không thể làm như vậy vào lúc này đúng không?”
Nghe Trần Viễn giải thích, Đinh Tử Hương cảm thấy vô cùng chí lý, thế nên liền gật gù cũng cho như vậy.

Nhưng sau một lúc, giống như đột nhiên phát hiện ra thứ gì, cô đột nhiên hét lớn thành tiếng.
“Á, ý anh nói như vậy, là anh cũng muốn hạ độc ông nội của tôi đúng không?”
Lần này, nhìn thấy phản ứng của Đinh Tử Hương như vậy, Trần Viễn rất muốn tự cho mình một cái vả miệng.

Anh chỉ đưa ra ví dụ mà thôi, cũng không nghĩ đến lại bị Đinh Tử Hương hiểu lầm thành cái dạng này.
Thế nhưng, ngay sau đó Đinh Tử Hương lại cất tiếng cười to một trận, để cho Trần Viễn có chút phản ứng không kịp.
“Ha ha ha, tôi chỉ đùa với anh mà thôi, anh cũng không cần phải sợ hãi thành ra cái dạng này.

Với lại, tôi thách anh cũng không dám hãm hại ông nội của tôi! Hứ!”
Giống như một con thiên nga cao ngạo, Đinh Tử Hương lúc này đánh ra một cái hất đầu, bộ dáng vô cùng tiêu sái, thẳng bước đi về phía phòng ngủ của mình.
Lúc này, Trần Viễn rốt cuộc cũng kịp phản ứng lại.

Anh không khỏi bực bội nhìn lấy cái bóng của Đinh Tử Hương, trong lòng suy tư vẫn khó tìm ra lời giải.
Chuyện ông cụ Đinh đột nhiên bị trúng độc, đã để cho Trần Viễn cảm giác được áp lực không nhỏ.

Nếu như ông cụ không thể tỉnh dậy, vậy Băng Tâm chỉ có thể ký thác vào việc tìm kiếm hoa của Mạn Đà La.

Thế nhưng, loại hoa chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết này, anh cần phải đi đâu mới có thể tìm thấy được?
“Ting ting… ting ting…”
Ngay lúc Trần Viễn rơi vào ngõ cụt, thì lúc này tiếng chuông điện thoại ở trong túi quần của anh đột nhiên vang lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: Chương 44

Ngay sau đó, anh nhìn thấy một dãy số lạ gọi đến cho mình.

Ban đầu, Trần Viễn cũng không có dự định mở máy lên nghe.

Nhưng suy nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định đem màn hình điện thoại gạt sang một bên.
“A lô, tôi nghe!”
“Trần Viễn, anh đang ở đâu? Vì sao mấy ngày hôm nay anh không chịu liên lạc lại cho tôi? Bố tôi vừa mới yêu cầu, ngày mai ông ấy muốn anh đến nhà tôi để ra mắt!”
Vừa mới nghe được âm thanh ở trong điện thoại vọng đến, Trần Viễn còn tưởng là ai đó gọi nhầm số cho mình.

Anh còn dự định hỏi xem, người phụ nữ ở phía bên kia điện thoại là ai.

Nhưng qua một hồi, anh mới kịp phản ứng lại, đây là âm thanh của Lưu Mẫn Nghi.

Lần trước, Lưu Mẫn Nghi đề nghị để anh đến thủ đô giúp cô, giả vờ ra mắt với bố của cô.

Nhưng mấy ngày hôm nay, vì có công chuyện quấn thân, thế nên Trần Viễn cũng quên mất chuyện này.
Lúc này, nghe được Lưu Mẫn Nghi nhắc đến, anh mới sực nhớ ra, đồng thời không khỏi áy náy, hướng về phía Lưu Mẫn Nghi để nói lời xin lỗi.
“Thật sự rất xin lỗi, mấy ngày hôm nay tôi có hơi bận.

Hiện tại cô đang ở đâu? Tôi đang ở bên ngoài thị trấn, nếu như cô có xe, thì sáng sớm ngày mai đến đây đón tôi đi!”
“Ồ? Anh cũng đang ở thị trấn à? May quá, tôi vừa mới lái xe chạy ra ngoài này.

Anh đang ở chỗ nào, bắn địa chỉ qua cho tôi, tôi sẽ lái xe chạy đến liền.”
Lần này, Trần Viễn hơi có một chút kinh ngạc.

Anh cũng không nghĩ đên là mọi chuyện lại trùng hợp đến như vậy.
“Ừ, vậy chờ tôi một chút!”
Nói xong, Trần Viễn mới nhắn tin, gửi định vị qua cho Lưu Mẫn Nghi.

Không đến mười phút đồng hồ sau, chiếc xe Lexus màu đỏ phóng nhanh tới, dừng lại ở trước tiệm thuốc của nhà họ Đinh.
“Ting ting…”
“Này, anh đợi có lâu không?”
Từ trong cửa xe ô tô, Lưu Mẫn Nghi nhoài đầu ra ngoài, hướng về phía Trần Viễn phất phất tay.

Mà Trần Viễn cũng chú ý đến chiếc xe ô tô màu đỏ do Lưu Mẫn Nghi đang lái.
“Chậc chậc, chiếc xe này cô mới mua nhỉ? Trông có vẻ đẹp đấy!”
Nghe Trần Viễn khen ngợi, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi không những không cảm thấy vui, ngược lại còn có một chút phiền muộn, nói ra.
“Đây cũng không phải là xe của tôi.

Vừa rồi có người đến đưa tặng, mặc dù tôi không muốn nhận.

Nhưng anh ta cứ một hai đưa cho tôi, thế nên tôi mới lái nó để chạy ra ngoài thư giãn.

Anh có thời gian không, đi dạo với tôi một vòng thủ đô đi!”
Lúc này, nhìn thấy vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi mang theo mấy phần khó chịu khi nhắc đến người tặng xe cho mình, thật sụ trong lòng của Trần Viễn cũng rất tò mò.

Nhưng anh chỉ có thể kiềm nén lại, bắt đầu trèo lên, ngôi ngay bên cạnh của cô.
“Được rồi, xuất phát thôi!”
“Gét gô!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.