Ẩn Long

Chương 154: 154: Điều Kiện



“Anh… anh là ai? Làm sao anh lại có thể đi vào được đây?!”
Sau một hồi hoảng sợ, Trang Đài lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Đồng thời, cô dùng lấy ánh mắt có phần cảnh giác, nhìn về phía Trần Viễn.
Phải biết, khu biệt thự này của nhà họ Đàm được bố trí cảnh vệ hết sức nghiêm mật.

Hơn nữa, bốn phía xung quanh còn gắn rất nhiều máy quan sát.

Người bình thường, cho dù là muốn vượt tường rào để chui vào trong sân đều là một việc khó hơn lên trời.

Huống hồ, lúc này Trần Viễn còn xông tận phòng ngủ của cô.
Trần Viễn biết, lúc này nếu như mình không chịu lên tiếng giải thích, anh nhất định sẽ bị người phụ nữ trước mặt hiểu nhầm là kẻ háo sắc.

Thế nhưng, anh lại giải thích như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ, anh nói với cô ta rằng, anh bị truyền tống nhầm đến nơi này?
Đừng nói là những lời này người bình thường sẽ không thể nào tin được.

Cho dù là anh, trước đây cũng chưa từng nghĩ quá trên thế giới này có đồ vật giống như là truyền tống ngọc phù tồn tại.

Thế nên, lúc nghe Trang Đài tra hỏi, Trần Viễn chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
“Tôi là ai không quan trọng.

Nhưng mà, cô có thể mặc quần áo vào rồi nói chuyện được không?”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, sắc mặt của Trang Đài không khỏi trở nên hốt hoảng, rồi vội vàng đưa tay che lấy trước ngực, mở miệng lớn tiếng hét lên một trận.
“Á…”
Nhìn thấy cảnh này, Trần Viễn có chút im lặng.

Anh thật sự không có nghĩ đến, cô gái này lại phản ứng kịch liệt đến như vậy.

Vừa rồi, chẳng phải cô ta còn rất tự nhiên, đem ngực của mình xoa xoa đó sao?
Mặc dù nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt của anh lúc này lại tỏ ra vô cùng nghiêm túc, dứt khoát xoay người sang chỗ khác để cho đối phương thay đồ.
Thấy thể, Trang Đài mới vội vàng đem quần áo ở trong tủ đồ lấy ra, mặc lên trên người.

Sau khi thay xong, trên khuôn mặt của cô lúc này vẫn còn hiện lên mấy phần ửng hồng.
“Anh… anh có thể xoay người lại được rồi.”
Nghe được tiếng nói như sắp phát khóc của cô, Trần Viễn cực kỳ bất đắc dĩ xoay người nhìn lại.

“Được rồi, hiện tại anh có thể nói cho tôi biết, tại sao anh có thể vào được phòng của tôi hay chưa?”
Tiếng nói của cô vừa dứt, Trần Viễn còn chưa kịp lên tiếng trả lời.

Lúc này, âm thanh gấp gáp ở bên ngoài phòng đã vang lên.
“Trang Đài! Trang Đài! Con không có sao chứ?”
Nghe được âm thanh này, sắc mặt của Trang Đài không khỏi hốt hoảng một trận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 117

Mà sắc mặt của Trần Viễn cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Hiện tại, cho dù anh muốn rời đi khỏi đây.

Sợ rằng, người ở phía bên ngoài sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh.

Bởi vì, anh có thể cảm nhận được, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, từ phía bên ngoài đang phát tán ra ngoài.
Không cần nghĩ, Trần Viễn cũng có thể đoán được, người phía người nhất định là một kẻ tu luyện.

Hơn nữa, dường như thực lực cũng rất mạnh.

Sợ rằng, ngay cả cha vợ của anh cùng gã trưởng lão của giáo hội khi nãy, chưa chắc gì đã có thể đối phó được với người này.
Thế là, Trần Viễn cực kỳ khôn ngoan, anh im lặng không phát ra một lời nào.

Đồng thời, Trần Viễn cũng tự vận chuyển năng lượng ở trong cơ thể, đem khí tức của mình hạ thấp xuống, để cho người ở bên ngoài không cách nào có thể cảm ứng được sự tồn tại của bản thân.

Sau đó, anh dùng ánh mắt nhìn về phía cô gái trẻ tuổi đang đứng ở trước mặt.
Đối với tình huống hiện tại, tất nhiên là Trang Đài sẽ không để cho người ở bên ngoài đặt chân bước vào trong phòng của mình.

Dù sao, bây giờ trong phòng còn có một người đàn ông lạ mặt.

Hơn nữa, bộ dáng lúc này của cô thật sự rất khó để gặp người khác.
Thế nên, lúc này Trang Đài mới cố gắng đem tâm tình của mình bình ổn trở lại.

Sau đó, cô dùng lấy một giọng nói hết sức khó chịu, nói ra.
“Ông nội, ông hãy để cho con yên đi! Bây giờ, con không muốn gặp bất kỳ ai hết.

Còn muốn được ở yên tĩnh trong phòng một mình!”
Nghe được âm thanh trả lời của cháu gái mình.

Lúc này, Đàm lão gia đang đứng ở phía ngoài cửa, không khỏi thở dài một trận.
“Trang Đài, con cũng không nên cố chấp như vậy.

Cuộc hôn nhân này, thật ra là do cha mẹ của con khi vẫn còn sống đã chính miệng nói ra với người ta.

Hiện tại, gia đình của bọn họ đã đến để hỏi cưới.

Nếu con không chấp nhận, thì ít nhất cũng nên tới để gặp mặt, nói chuyện với người ta.

Chứ con cứ trốn trốn tránh tránh như vậy, ông làm sao có thể ăn nói với bọn họ bây giờ?”
“Con mặc kệ, con cũng không biết.

Ông nội muốn làm gì thì làm.

Nhưng mà, cuộc hôn nhân này con tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Con trai bọn họ muốn cưới vợ, thì tự mình đi tìm người khác mà cưới.

Cháu gái của ông nội, một đời này nhất định sẽ không bao giờ lấy chồng!”
Thấy cháu gái của mình cô chấp như vậy, trong lòng của Đàm lão gia có chút bất lực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Chương 87

Nhưng mà, còn không đợi cho Đàm lão gia tiếp tục lên tiếng khuyên nhủ.

Lúc này, một âm thanh khác đang ở bên ngoài vang lên.
“Đàm lão gia, chuyện này ông cũng không cần phải tiếp tục khuyên nhủ nữa.

Cháu đối với Trang Đài là thật lòng.

Nếu như cô ấy đã không đồng ý, vậy thì cháu cũng không muốn ép buộc nữa.”
Lúc nói ra những lời này, sắc mặt của người thanh niên đang đứng ở bên ngoài tỏ ra cực kỳ chân thành.

Cho dù là Đàm lão gia, nhìn thấy bộ dáng của đối phương như vậy, cũng chỉ có thể lắc đầu, thở dài.
“Ài, vậy thì ta sẽ đem chuyện này bàn lại với cha mẹ cháu sau.

Hôm nay, cháu cũng bận rộn nửa ngày rồi.

Nếu không có việc gì, thì cứ trở về nghỉ ngơi trước đi.

Ông đi ra ngoài có chút việc.”
Nói xong, Đàm lão gia liền nhanh chóng xoay người rời đi, để lại một thân ảnh hết sức cô độc.
Chỉ là, ánh mắt của gã thanh niên lúc này từ vẻ thành thật cũng nhanh chóng biến thành bộ dáng oán độc.

Chỉ có điều, hắn rất biết cách kiềm chế cảm xúc của bản thân.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, gã thanh niên mới lần nữa nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.
“Trang Đài, mặc dù anh biết là em không hề thích anh, thậm chí là có phần chán ghét anh.

Nhưng mà, anh tin bằng vào sự chân thành của mình, sẽ có một ngày anh có thể làm em thích anh.

Thế nên, cho dù em có đồng ý hay không, thì anh nhất định sẽ đợi em cả một đời!”
Nói xong, cũng không đợi cho người ở bên trong đáp lại, thân hình của gã thanh niên lúc này đã xoay người rời đi.
Mà lúc này, đang đứng ở phía sau cửa phòng, nghe được tiếng nói chuyện của đối phương vẻ mặt của Trang Đài không khỏi tỏ ra khinh thường, khó chịu.
“Hừ, đợi đi, cho dù anh có đợi đến chết thì tôi vẫn không thèm để ý đến anh!”
Lúc nói ra lời này, vẻ mặt của Trang Đài loáng thoáng còn hiện lên vẻ đắc ý.

Thế nhưng, sau khi cô xoay người lại phát hiện ra được Trần Viễn đang nhìn về phía mình tủm tỉm cười.

Nhất thời, vẻ đắc ý trên khuôn mặt của cô cũng hoàn toàn biến mất.
“Hừ, anh cười cái gì mà cười? Anh có tin là tôi đi nói với ông nội, anh đã đột nhập vào phòng của tôi bất hợp pháp hay không?”
Mới đầu Trần Viễn còn nhìn cô gái này hơi có chút thú vị.

Nhưng khi nghe được lời hăm dọa của đối phương, vẻ mặt của anh tức thì liền trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói ra.
“Này cô, tôi thật sự không phải là kẻ xấu.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 187: Tù nhi dướng chi

Vừa rồi, tôi chỉ bị đưa đến nhầm địa phương mà thôi.

Với lại, tôi thật sự cũng không biết đây nơi nào.

Hơn nữa, cô có biện pháp nào để cho tôi rời khỏi nơi này an toàn hay không?”
Thật sự, Trần Viễn rất e ngại đối với ông nội của cô gái này.

Anh cũng không hiểu, chẳng phải trước đây ở trong quần ngũ thường hay nghe nói cao thủ cấp bậc đại tông sư rất ít khi xuất hiện hay sao?
Thế nhưng, mấy ngày gần đây anh không chỉ là gặp một vị, mà thậm chí là gặp mắt rất nhiều cao thủ cấp bậc như vậy.

Hơn nữa, Trần Viễn có thể cảm giác được, ông nội của cô gái trẻ này thực lực thật sự rất mạnh.

Ít nhất, cũng đã đạt đến cảnh giới đại tông sư hậu kỳ trở lên.

Thậm chí, có thể đã đặt một bước vào trong cảnh giới địa tiên.
Nếu không, vừa rồi chỉ mới cảm nhận một chút khí thế của đối phương, anh cũng không thể trở nên hoảng sợ như vậy.
Tất nhiên, những thứ này Trang Đài lại không hề hay biết một chút nào.

Cô thấy vẻ mặt của Trần Viễn tỏ ra thành khẩn như vậy.

Hơn nữa, từ đầu đến cuối mặc dù đối phương không biết bằng cách nào đó lại xuất hiện ở trong phòng của cô, nhưng người này vẫn rất thành thật.

Thậm chí, còn không thèm nhìn lấy cô một lần.
Thế nên, lúc này thần sắc của cô cũng trở nên nghiêm túc hơn mấy phần, nhìn về phía Trần Viễn đánh giá một trận.
“Ừm, nhìn anh thành thật như vậy.

Tôi có thể không đem chuyện này nói với ông nội của tôi.

Nhưng mà, nếu như anh muốn ra khỏi được đây một cách an toàn.

Vậy thì, anh cần phải làm cho tôi một việc.

Nếu không thì, anh cũng biết được rồi đó.”
Vừa nói, Trang Đài vừa nhếch môi lên cười khẩy.

Đồng thời, ánh mắt của cô cũng nhìn về phía một chỗ ở trên cơ thể của Trần Viễn.
Nhất thời, sắc mặt của Trần Viễn không khỏi đỏ bừng lên.

Anh có chút tức giận, nói ra.
“Cô nhìn gì vậy?”
“Tôi có nhìn anh sao?”
“Cô…”
Trần Viễn cũng không biết, lúc này sau khi rời đi được một lúc.

Thân ảnh của Đàm lão gia chủ lại lần nữa xuất hiện, đứng ở phía trước cửa phòng của cháu gái mình.

Không giống như là bộ dáng như vừa rồi, ngược lại ánh mắt của Đàm lão gia chủ tỏ ra cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm về phía bên trong cửa phòng.
Chỉ là, nhìn được một lúc, sắc mặt của Đàm lão gia chủ có chút quái dị, tự mình lẩm bẩm ở trong miệng.
“Kỳ quái, từ khi nào cháu gái của mình đã có bạn trai rồi?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.