Ẩn Long

Chương 215: Ma tộc xâm lấn?



Biến cố đến thật sự quá mức bất ngờ, đợi cho Trần Viễn có thời kịp thời phản ứng lại, huyết quang đã xuất hiện ở ngay trước mặt.

Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có loại cảm giác toàn bộ thế giới đều rơi vào trong huyết vụ, bốn phía xung quanh không ngừng huyết ra từng đầu huyết ảnh, biểu lộ vô cùng dữ tợn, hết sức đáng sợ.

Mà những huyết ảnh này, phần lớn đều có bộ dáng giống hệt như những tên ma tộc xuất hiện ở trong ký ức của thiếu nữ ở trong cung điện lưu lại.

Chỉ có điều, trong lúc Trần Viễn rơi vào hỗn loạn, đột nhiên trong đầu của anh bất chợt truyền đến từng đợt âm thanh trầm thấp. Ngay sau đó, Trần Viễn vậy mà nghe được một tiếng hét thảm truyền đến bên tai.

Advertisement

“Á, không thể nào, Tiên Cung? Các ngươi chẳng phải đều đã bị chúng ta tiêu diệt hết rồi sao? Nó làm sao lại xuất hiện ở trên người của tên tiểu tử này?”

Cũng không biết từ lúc nào, bên trong ý thức của Trần Viễn đột nhiên hiện ra một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, phía trên cung điên điêu khắc các loại kỳ hoa dị thảo, tiên cầm, cổ thú.

Cung điện vừa mới hiện ra, toàn bộ cỏ cây, động vật đều giống như đồng loạt sống dậy. Đồng thời, phía trên cung điện tản mát ra một cỗ lực lượng vô cùng thần bí, đem luồng huyết quang vừa mới xuyên vào trong đỉnh đầu của Trần Viễn vây lại bên trong.

Advertisement<

Lúc này, huyết quang bị lực lượng của cung điện giam cầm, không khỏi phát ra từng tiếng gầm thét vô cùng thảm thiết. Chỉ qua một lúc, toàn bộ huyết quang đều bị lực lượng thần bí của tòa cung điện tiêu trừ sạch sẽ. Thế nhưng, trước khi huyết quang hoàn toàn biến mất, một trận âm thanh cuồng tiếu lại đột nhiên truyền ra ngoài.

“Ha ha ha, tiện nhân! Cho dù ngươi có lần nữa sống lại, thì tộc nhân của chúng ta sẽ chẳng mấy chóc xâm lấn đến thế giời này. Đến lúc đó, toàn bộ nhân loại đều sẽ bị chúng ta nô dịch giống như súc vật. Ngay cả tòa Tiên Cung này, nhất định sẽ bị tộc nhân của ta đánh nát! Ha ha ha…”

Mặc dù huyết quang đã hoàn toàn tiêu tan, biến mất không thấy gì nữa. Nhưng tiếng cười vẫn văng văng vang ở bên tai, để cho Trần Viễn có loại cảm giác tinh thần chấn động, ánh mắt cũng mang theo mấy phần đờ đẫn.

“Chíp chíp!”

Bất quá, lúc này một tiếng chim hót đột nhiên vang lên, để cho tinh thần của Trần Viễn không khỏi vội vàng khôi phục lại. Sau đó, anh thấy được Hỏa Phượng từ trong cung điện phóng nhanh ra ngoài, bay ở đỉnh đầu của anh lượn vòng mấy vòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Nhà Mới

Đến lúc này, Trần Viễn mới chú ý đến, mặt đất ở dưới chân mình đã biến mất không thấy. Thay vào đó là một mảnh hỗn độn, ngay cả vách đá xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ, lộ ra một chỗ tế đàn tràn ngập hắc khí.

Trần Viễn vừa thấy được cảnh tượng này, trong lòng của anh không khỏi siết chặt lại. Ngay sau đó, Trần Viễn cũng không do dự một chút nào, trực tiếp tiếng về phía tế đàn, đem toàn bộ tế đàn hủy đi.

Thế nhưng, cho dù tế đàn đã bị hủy diệt, trong lòng Trần Viễn lại chẳng hề vui vẻ chút nào. Ngược lại, tâm trạng của anh lại mang theo mấy phần nặng nề. Theo như những gì mà huyết quang trước khi chết lưu lại, thì đám ma tộc dường như sẽ lần nữa xâm lấn Trái Đất.

Nếu như là trước kia, khi thời đại tu tiên vẫn còn thịnh vượng, Trần Viễn còn mang theo mấy phần hy vọng. Nhưng hiện tại, chỉ dựa vào chút thực lực này của nhân loại, sợ rằng một khi ma tộc xâm lấn, toàn bộ thế giới này đều sẽ lâm vào trong tàn phá. Thậm chí là sẽ bị ma tộc nô dịch, biến thành gia súc để cho bọn chúng tùy tiện nuôi nhốt.

Đây cũng không phải là Trần Viễn tự mình suy diễn ra, mà chính là những gì thiếu nữ kia đã từng lưu lại ở bên trong ký ức của mình. Lúc đó, toàn bộ thế giới đều rơi vào trong tình trạng vô cùng hỗn loạn. Nếu như không phải Tiên Cung vận dụng toàn bộ lực lượng của mình, ngay cả chủ nhân của Tiên Cung, chính là thiếu nữ đã xuất hiện ở tron ký ức của Trần Viễn đã vận dụng một tia lực lượng cuối cùng, đem toàn bộ không gian phong ấn lại, để cho đám ma tộc kia đều bị đẩy lui ra ngoài, thì sợ rằng đến hiện tại nhân loại ở trên Trái Đất cũng không có cách nào tồn tại được.

“Đi thôi, chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này.”

Lúc này, tâm tình của Trần Viễn thật sự rất kém. Thế nhưng, hiện tại cũng không phải là thời điểm để suy nghĩ những chuyện như vậy. Trần Viễn biết, kỳ thật các thế lực tu tiên trước đây cũng không phải là hoàn toàn bị diệt mất, bọn họ đều tự mình phong ấn vào trong từng cái không gian riêng biệt.

Nếu như muốn chống lại trước sự xâm lấn của ma tộc, Trần Viễn chỉ có thể nghĩ hết mọi cách, đem các thế lực tu tiên từ các tiểu thế giới đã phong ấn triệu hồi ra ngoài. Nếu không, chỉ dựa vào lực lượng hiện tại của nhân loại, thật sự rất khó để đối đầu với ma tộc xâm lấn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Thế nhưng, điều này cũng thật sự không phải là một chuyện dễ dàng. Dù sao, đám người tu tiên kia cũng không phải là nhân vật đơn giản. Nếu như Trần Viễn muốn để cho bọn họ ra mặt, trừ phi thực lực của anh có thể trấn áp được bọn họ, không thì anh cần phải lấy ra đầy đủ lợi ích. Nếu không, cho dù Trần Viễn có phí hết sức, cũng chỉ là toi công vô ích.

Thế nhưng, Trần Viễn có thể lấy cái gì để trấn áp được bọn họ? Anh có thể đem lợi ích gì để cung cấp cho bọn họ động lòng?

Càng nghĩ, Trần Viễn càng cảm thấy đau đầu. Nhưng mà, hiện tại Trần Viễn cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ việc tận dụng thời gian để tăng thực lực của mình lên, còn những việc khác Trần Viễn có thể giao lên phía trên, để cho bọn họ tự mìn đi xử lý.

Vừa nghĩ như thế, đầu óc của Trần Viễn liền thả lỏng không ít. Ngay sau đó, anh cũng đem Hỏa Phượng thu hồi lại, rồi cấp tốc chạy ngược về hướng đội ngũ đang chờ đợi ở phía sau.

“Đội trưởng, anh đã trở về rồi?”

Mặc dù nói Trần Viễn rất muốn nhanh chóng trở về cùng với mọi người để tụ họp. Nhưng Trần Viễn vẫn không quên chạy đến kiểm tra khu di tích một phen. Sau khi không có phát hiện ra bất kỳ sự bất thường gì, anh liền một mạch chạy trở về vị trí của toàn đội để hội họp.

Lúc này, Trần Khâm vốn đang ngồi canh gác ở trước cửa lều trại, vừa nhìn thấy Trần Viễn xuất hiện, hai mắt của Trần Khâm không khỏi mở lớn, đồng thời trên mặt liền xuất hiện một vẻ mừng rỡ, vội vàng đứng dậy hô lên một tiếng.

Thấy được Trần Khâm đứng ở trước mặt, Trần Viễn chỉ hơi khẽ gật đầu một cái. Ngay sau đó, anh liền đi về phía một chỗ khác của lều trại, gặp được Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng.

“Trần Viễn, cậu không có sao chứ?”

Thấy Trần Viễn nhanh như vậy liền đã trở lại, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều rất kinh ngạc. Ngay sau đó, ánh mắt của Kiều Thanh Phượng mang theo mấy phần quan tâm, lên tiếng hỏi thăm.

Trần Viễn lúc này chỉ hơi lắc đầu một chút. Ngay sau đó, anh liền đi vào chính đề, chậm rãi đem những chuyện vừa mới xảy ra tường thuật lại cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng nghe.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tất nhiên, những chuyện liên quan đến Tiên Cung, hay là Hỏa Phượng đều được Trần Viễn tạm thời lướt qua, không có tùy tiện đề cập đến. Điều này cũng không phải là do Trần Viễn không tin tưởng được hai người bọn họ. Căn bản, nhưng chuyện này thật sự quá mức khó tin, dù Trần Viễn có nói sợ hai người bọn họ cũng không thể nào tin được.

Huống hồ, việc Tiên Cung tồn tại ở trong cơ thể của anh cũng là một việc bí mật, Trần Viễn không muốn để cho quá nhiều người biết đến. Hơn nữa, Trần Viễn cảm giác hai người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng lần này đột nhiên đi theo mình đến di tích là có mục đích. Chính vì thế, anh đã đem một số bí mật của mình che giấu đi, không muốn tiết lộ ra ngoài.

Qua một hồi, nghe được Trần Viễn tường thuật lại mọi việc, thần sắc của Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng lúc đầu hơi có một thoáng kinh sợ. Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn có thể rõ ràng nhìn ra được, ánh mắt của bọn họ rất nhanh liền phục hồi lại như bình thường. Thậm chí, Trần Viễn còn có một loại cảm giác hết sức quái gì, giống như cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đối với sự tồn tại của ma tộc cũng không quá kinh ngạc.

Điều này càng để cho Trần Viễn đối với hai người bọn họ thêm phần nghi ngờ. Chẳng lẽ nói, người ở phía trên đều biết đến sự tồn tại của ma tộc?

Thậm chí, mục đích của cả hai người bọn họ đến đây là vì muốn nghiệm chứng về việc này?

Càng nghĩ, Trần Viễn càng cảm giác điều này rất có khả năng. Thế nhưng, hiện tại anh không có được bằng chứng, cũng không có cách nào truy vấn hai người bọn họ.

“Được rồi, chuyện này tạm thời gác lại ở đây. Hiện tại, tôi sẽ đem toàn bộ sự việc báo cáo lên phía trên. Cậu có thể cùng với cấp dưới của mình tụ họp, tôi nghĩ là chúng ta sẽ trở về trong thời gian sớm nhất có thể.”

Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Triệu Kiến An mang theo mấy phần cực kỳ nghiêm túc. Nghe thế, Trần Viễn cũng không có tiếp tục nói thêm lời nào, anh trực tiếp gật đầu, sau đó tự mình rời đi, đến tìm mấy binh sĩ ở trong tiểu đội để nói chuyện một phen.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.