Ẩn Long

Chương 236: Át Chủ Bài Ra Hết



Ầm!
Đang lúc đối chiến, một binh sĩ của đội Long Vệ đột nhiên bị đối thủ đánh bật ra ngoài, tạo thành một chỗ lỗ hổng, để cho đối thủ có được thời cơ chen ngang vào.
“Ha ha ha, lũ nhóc con, cút xuống lôi đài hết cho ta!”
Một tiếng cười vang đột nhiên cất cao, ngay sau đó một thành viên của đội Hổ Vệ bất ngờ nhảy bật vào trong đội hình của đội Long Vệ.

Sau đó, trên người của người này bất chợt tản ra một cỗ khí thế cực kỳ kinh người.

Kẻ này, bất thình lình vậy mà đã đạt đến cảnh giới tông sư hậu kỳ, so với người mạnh nhất của đội Long Vệ còn phải cao hơn một đại cảnh giới.
Thấy được một màn này, sắc mặt của các binh sĩ của đội Long Vệ không khỏi kịch biến, vội vàng hô lên.
“Không tốt, mau đem hắn ngăn lại!”
Thế nhưng, phản ứng lúc này của bọn họ có phần hơi chậm, binh sĩ của đội Hổ Vệ đã vung ra một quyền, đánh về phía người có thực lực mạnh nhất của đội Long Vệ.
Ầm!
Một quyền này lực lượng vô cùng cường đại, cho dù người binh sĩ kia của đội Long Vệ đã dùng cương khí để hộ thể, nhưng lúc này cậu ta cũng nhịn không được, lui về phía sau đến vài bước.

Đồng thời, từ trong cổ họng dâng lên một trận cảm giác ngòn ngọt.
“Oa!”
Ngay sau đó, từ trong cổ họng của người này lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha ha, ở trước thực lực tuyệt đối, trận hình gì cũng chỉ là vô dụng mà thôi!”
Đem binh sĩ của đội Long Vệ đánh lui, thân hình của gã binh sĩ bên đội Hổ Vệ lại lần nữa cấp tốc lao tới, hướng về phía một binh sĩ khác trong đội Long Vệ đánh ra một quyền.
Ầm!
Lần nữa đem một binh sĩ của đội Long Vệ đánh bay ra ngoài, đám binh sĩ của đội Hổ Vệ lúc này giống như một bày sói đói, ánh mắt không ngừng gắt gao nhìn chằm chằm về phía từng binh sĩ của đội Long Vệ.
“Ha ha ha, xông lên! Đem lũ oắt con này đánh lui xuống lôi đài!”
Gã binh sĩ có thực lực mạnh nhất của đội Hổ Vệ lúc này phát ra một trận âm thanh trầm đục, hiệu lệnh cho đồng bọn của mình đồng loạt tiến lên, ý định đem toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đánh lui xuống lôi đài.
Thấy được một màn này, thần sắc của Trương Vĩnh Bình không khỏi lộ ra mấy phần hả hơi.

Đồng thời, tâm tình thấp thỏm cũng được buôn lỏng xuống.

Kỳ thật, vừa rồi để thua ba trân liên tiếp, để cho Trương Vĩnh Bình có loại cảm giác vô cùng bất an.
Hiện tại, nhìn thấy cục thế nhanh chóng xoay chuyển, có phần lợi thế cho binh sĩ của đội Hổ Vệ, tất nhiên tâm tình của Trương Vĩnh Bình cảm giác rất tốt.
Mà lúc này, mấy thành viên còn lại của đội Long Vệ có chút bất an, ánh mắt gắt gao nhìn về phía lôi đài, hàm răng cũng dần dần xiết chặt.
“Lão đại, tình huống lúc này hình như không được tốt lắm nha! Có cần…”
Vừa nói, Phi Hổ vừa liếc mắt nhìn về phía vẻ mặt vô cùng đắc ý của Trương Vĩnh Bình ở trên khán đài, cố ý nháy mắt ra hiệu cho Trần Viễn, giống như chờ đợi mệnh lệnh nào đó từ anh.
Chỉ là, vừa nghe được đề nghị này của Phi Hổ, Trần Viễn không khỏi liếc mắt trừng cậu ta một cái.
“Cứ yên lặng mà quan chiến đi, trận đấu còn chưa có kết thúc đâu!”
Nhìn thấy bộ dáng điềm nhiên, không một chút lo lắng nào của Trần Viễn, vẻ mặt của Phi Hổ không khỏi lộ ra nghi hoặc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 83: 83: Hệ Thống Thay Quần Áo

Thế nhưng, thấy Trần Viễn không muốn lên tiếng nói chuyện, Phi Hổ lúc này chỉ có thể im lặng ngồi ở một bên để quan sát tiếp.
Mà lúc này, trên lôi đài tình hình chiến đấu càng lúc càng diễn ra thêm ác liệt.

Từ lúc trận hình bị phá vỡ, các thành viên của đội Long Vệ không ngừng bị đối thủ của mình đánh cho bại lui.
Bất quá, không biết là vô tình hay cố ý, mà đám binh sĩ của đội Hổ Vệ cũng không có ý định đem toàn bộ binh sĩ của đội Long Vệ đánh rơi xuống lôi đài.

Ngược lại, bọn họ giống như chơi trò mèo vờn chuột, không ngừng để cho binh sĩ của Long Vệ gia tăng áp lực.

Hơn nữa, thương thế của mỗi người một lúc càng thêm trầm trọng.
“Hừ, trận đấu đến đây cũng nên kết thúc rồi!”
Nhìn thấy tình huống đã không sai biệt lắm, lúc này một gã binh sĩ của đội Hổ Vệ đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Ngay sau đó, thân hình của hắn cấp tốc lao tới, hướng về phía người chỉ huy của đội Long Vệ trong trận thi đấu này, tung ra một quyền cực kỳ uy mãnh.
Quyền phong như bão tố, tốc độ như kinh lôi.

Chỉ thấy một quyền này của gã vừa mới đánh ra đã xuất hiện ở trước mặt của đối phương.

Người binh sĩ của đội Long Vệ lúc này có chút giống như không kịp phản ứng, cả thân hình đều đứng chết lặng ở ngay tại chỗ.

Thấy như thế, trên khóe môi của gã binh sĩ bên đội Hổ Vệ không khỏi lộ ra một vệt cười lạnh.
Bất quá, ngay khi một quyền này của hắn kịp đánh tới trước mặt của đối phương.

Bỗng dưng, một trận gió nhẹ lướt qua, thân hình của gã binh sĩ đội Hổ Vệ chợt có loại cảm giác lạnh lẽo truyền đến phía sau lưng.
Ngay sau đó, bên tai của hắn bỗng dưng phát ra từng trận âm thanh gấp gáp.
“Cẩn thận!”
“Mau tránh ra!”
Bất quá, mọi thứ mặc dù miêu tả dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong một cái nháy mắt.

Thế nên, ngay khi nghe được tiếng kinh hô này của đồng bọn, gã binh sĩ của đội Hổ Vệ chỉ kịp đưa mắt nhìn qua bên cạnh của mình.

Chỉ là, hắn còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, cơ thể giống như bị đồ vật gì đó đụng trúng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157: 157: Cả Thể Xác Lẫn Tinh Thần Đều Mệt Mỏi

Ngay sau đó, hắn cứ như thế bị một trận cự lực va chạm mạnh vào, đồng thời toàn bộ cơ thể đều bị hất bay ra ngoài.
Ầm!
Biến cố diễn ra quá mức bất ngờ, đợi cho mọi người có thể kịp phản ứng lại, thì thân hình của gã binh sĩ của đội Hổ Vệ đã bị đụng bay ra ngoài, rơi xuống lôi đài.
Nhìn thấy một màn này, vốn đang vui vẻ ngồi trên khán đài quan sát trận đấu, thần sắc của Trương Vĩnh Bình bất chợt trở nên cứng ngắc.

Ngay sau đó, vẻ mặt của hắn có chút khó tin, vội vàng đứng bật người dậy, thấp giọng nói ra.
“Chuyện này, làm sao có thể?!”
Thế nhưng, mọi chuyện cũng không có dừng lại ở đó.

Ngay khi đem đối thủ của mình hất bay ra ngoài, lúc này cái bóng đen lại lần nữa hướng về phía một thành viên khác trong đội Hổ Vệ cấp tốc lao tới.
Tốc độ của cái bóng đen này cực kỳ nhanh, phía trên lôi đài chỉ kịp lưu lại một đợt tàn ảnh.
Ầm!
Mặc dù đã có đề phòng từ trước, hai tay cũng cấp tốc đan ở trước ngực để ngăn lại va chạm của đối phương.

Thế nhưng, gã binh sĩ của đội Hổ Vệ lúc này giống như một chiếc tàu bay giấy, vô cùng nhẹ nhàng liền bị hất bay ra ngoài.
Đến lúc này, năm thành viên còn lại của đội Hổ Vệ cuối cùng cũng kịp phản ứng lại.

Đồng thời, thần sắc của tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ tức giận, trong miệng không ngừng gầm gừ lên.
“Chết tiệt, đám rác rưởi của Long Vệ vậy mà ẩn tàng cao thủ lợi hại như vậy.

Không được, chúng ta nhất định phải đem đối phương đánh lui ra lôi đài trước.”
Lúc này, gã binh sĩ dẫn đầu của đội Hổ Vệ không khỏi tức giận gầm lên một tiếng, đồng thời trực tiếp hướng về phía cái bóng đen đang di chuyển ở trên lôi đài lao tới.
Bất quá, thân hình của gã binh sĩ này vừa mới chuyển động, những thành viên còn lại của đội Long Vệ cũng bắt đầu di chuyển.
“Đem hắn ngăn lại, không nên để cho hắn đi quấy rối!”
Rất nhanh, một mình gã binh sĩ của đội Hổ Vệ liền bị ba bốn người bên đội Long Vệ vây quanh.
Mà lúc này, cái bóng đen lại lần nữa cấp tốc lao đi, hướng về phía một chỗ khác trên lôi đài lao tới.
Nhìn thấy một màn này, gã binh sĩ của đội Hổ Vệ không khỏi tức giận, rống to một tiếng.
“Khốn kiếp, mày cho rằng tao dễ dàng như vậy liền sẽ bị đánh lui ra lôi đài hay sao?”
Ầm!
Âm thanh gầm gừ của người này vừa mới vang lên, cái bóng đen ở trên lôi đài đã kịp thời lao tới, đem toàn bộ thân hình của hắn hất bay ra ngoài.
Cho đến lúc này, từ ban đầu bị đối thủ bên đội Hổ Vệ đè đánh.

Hiện tại, tình thế ở trên lôi đài đã hoàn toàn nghịch chuyển.

Vốn dĩ, nếu như tương đồng quân số, đội Hổ Vệ còn có cơ hội giành được phần thắng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 76: Chồng thật chồng giả (2)

Nhưng liên tiếp ba gã binh sĩ trong đội Hổ Vệ đột nhiên bị tập kích, đánh bay ra khỏi lôi đài.
Lúc này, phía trên lôi đài chỉ còn lại bốn thành viên bên đội Hổ Vệ, đối đầu với bảy người bên Long Vệ.
Thấy được một màn này, thần sắc của Trương Vĩnh Bình không khỏi xiết chặt.

Đồng thời, hắn cũng không ngừng nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Trần Viễn a Trần Viễn, tôi thật không có nghĩ đến, cậu vậy mà xảo trá như vậy.

Bên trong đội ngũ thi đấu, còn ẩn tàng một cao thủ không kém gì người mạnh nhất của bên tôi.”

Lúc nói ra lời này, có thể thấy được ánh mắt của Trương Vĩnh Bình đã không nhịn được, hiện ra một tia sát khí.
Bất quá, Trần Viễn vẫn im lặng mỉm cười, cũng không có lập tức lên tiếng phản bác lại.
Ngược lại, qua một hồi tức giận sau đó, thần sắc của Trương Vĩnh Bình cũng dần dần khôi phục trở lại bình tĩnh.
“Nhưng mà, cậu cho rằng chỉ có một mình cậu có át chủ bài, còn tôi lại không có chuẩn bị gì hay sao?”
Nói xong lời này, ánh mắt của Trương Vĩnh Bình đột nhiên nhìn lên phía trên lôi đài, thấp giọng hô lên một tiếng.
“Không chơi đùa nữa, các cậu dùng hết toàn lực, đem trận thi đấu này kết thúc cho tôi!”
Nghe thế, toàn bộ người ở xung quanh còn chưa có kịp phản ứng xảy ra chuyện gì.

Lúc này, bốn gã binh sĩ còn lại của đội Hổ Vệ ở trên lôi đài bất chợt đưa mắt nhìn nhau.

Ngay sau đó, bốn người bọn họ đồng loạt gật đầu.

Cuối cùng, cả bốn đều cấp tốc rống lên một tiếng.
“Hống!”
Tiếng rống này của bọn họ giống như là một hồi tính hiệu, vốn dĩ thực lực của bốn người này đều không hề thấp.

Nhưng lúc này, khí thế ở trên người của bọn họ vậy mà đồng loạt tang lên.

Hơn nữa, hình thể cũng dần dần cấp tốc bành trướng, để cho đám binh sĩ của đội Long Vệ lúc này đều không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo mấy phần sợ hãi.
“Không được, không thể để cho bọn họ có thời gian tăng thực lực lên.

Nhanh, đem bọn họ cản lại!”
Ngay sau đó, cả sáu người còn lại bên đội Long Vệ đều đồng loạt lao tới, hướng về phía bốn thành viên còn lại của đội Hổ Vệ tập kích.
Chỉ là, nhìn thấy một màn này, đám binh sĩ của đội Hổ Vệ không những không gấp, ngược lại trên khoe môi còn treo lấy một nụ cười lạnh.
“Ha ha ha, giờ này mới ra tay, đã chậm!”
Ngay sau đó, một cỗ khí thế vô cùng kinh khủng từ trên người của gã thủ lĩnh bên đội Hổ Vệ bất chợt bùng phát ra ngoài.

Đồng thời, quanh thân của hắn lúc này bất ngờ xuất hiện một lồng ánh sáng màu vàng, giống như một chiếc chuông đồng, đem cơ thể của hắn bảo vệ bên trong.
Ầm!
Ầm!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.