Ẩn Long

Chương 267: 267: Người Lái Đò Trên Sông



Bịch!
Cảm giác đầu óc quay cuồng một hồi, Trần Viễn cũng không biết mình đã bị đưa đến nơi nào.

Nhưng lúc này, anh có thể cảm nhận được trên người đang có đồ vật gì đó đè nặng.

Hơn nữa, thứ này còn có chút trơn nhẵn, chạm vào cảm giác vô cùng mềm mịn, dễ chịu.
Bất quá, qua một hồi lâu, đầu óc của Trần Viễn cũng dần dần thanh tỉnh lại.

Đồng thời, hai mắt của anh lúc này cũng bắt đầu mở lớn.

Bởi vì, đồ vật vừa mới đè ở trên tay của anh cũng không phải thứ gì khác, mà chính là bộ phận nhạy cảm ở trên người của Chương Tử Di.
Nhất thời, sắc mặt của anh không khỏi hiện lên mấy phần cổ quái.

Sau đó, anh mới vội vàng xoay mặt sang chỗ khác, trong miệng còn thấp giọng, lẩm bẩm lấy.
“Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn!”
“Ừm?!”
Lúc này, một tiếng rên khẽ từ trong cổ họng của Chương Tử Di đột nhiên phát ra, để cho Trần Viễn không khỏi lo lắng, xoay đầu nhìn lại.

Thế nhưng, lúc này Chương Tử Di cũng vừa vặn mở mắt ra, thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, lại quan sát tình huống ở trước mặt, hai bên gò má của cô tức thì trở nên đỏ ửng.

Đồng thời, trong miệng của cô không khỏi khẽ gắt một tiếng.
“Anh đã nhìn đủ hay chưa?!”
Đối mắt với ánh mắt của Chương Tử Di, tâm tình của Trần Viễn lúc này cũng đã khôi phục trở lại trạng thái bình thường.

Bất quá, lúc này anh không có lên tiếng trả lời đối phương, ngược lại đưa mắt quét sang bốn phía xung quanh.
“Ưm?!”

Vẻ mặt của Trần Viễn trong lúc nhất thời không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Mà Chương Tử Di lúc đầu còn không có phát hiện ra chuyện gì khác thường, thấy phản ứng của Trần Viễn như vậy, cô còn tưởng rằng anh đang cố ý lãng tránh.
Thế nhưng, sau đó phát hiện ra có phần không đúng, lúc này Chương Tử Di cũng xoay đầu chuyển hướng.

Ngay sau đó, hai mắt của cô dần dần mở lớn, vẻ mặt lộ ra khó có thể tin, khi chứng kiến được cảnh tượng xuất hiện ở trước mặt.
“Đây là?!”
Cũng không có đợi cho Chương Tử Di kịp phản ứng lại, lúc này Trần Viễn đã đứng bật dậy, vội vàng từ trong ngực áo lấy ra một tấm kim loại, cũng chính là Tiên Ma Lệnh mà lần trước anh đã cùng với Chương Tử Di dùng tiên tinh để giao dịch.
“Nơi này, chẳng lẽ chính là cửa vào của Cổ Chiến Trường?!”
Thấy được hành động của Trần Viễn lúc này, trong lòng của Chương Tử Di không khỏi làm ra suy đoán.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48: C48: Sát thủ

Bất quá, cô cũng không dám lên tiếng làm phiền anh.

Ngược lại, ánh mắt của cô có phần chăm chú, nhìn về phía pho tượng ở phía trước mặt, cùng với tấm lệnh bài đang phát ra ánh sáng được cầm ở trên tay của Trần Viễn.
Đúng vậy, xuất hiện ở phía trước mặt của hai người bọn họ lúc này chính là một vùng phế tích, bên trên là hai pho tượng hết sức khổng lồ.

Trong đó một pho tượng có hình thù vô cùng cổ quái, đầu hươu, mình thú, đuôi rắn, cánh chim.

Đối diện là một pho tượng nhân loại, thân mặc chiến giáp, tay cầm trường kiếm cắm thẳng xuống đất.
Lúc này, Trần Viễn cầm lấy Tiên Ma Lệnh ở trên tay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía hai chỗ bức tượng.

Không biết vì sao, trong lòng Trần Viễn lúc này có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.

Giống như, trong đầu của anh đang có âm thanh nào đó không ngừng kêu gọi.

Hơn nữa, đối phương còn muốn anh hướng về phía pho tượng quái vật đi tới.
Loại cảm giác này, thật sự để cho Trần Viễn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bất quá, lúc này anh cũng đã nhìn ra được, sợ rằng vừa rồi tàn hồn của thánh nữ đã vô tình đem hai người bọn họ truyền tống đến Cổ Chiến Trường.

Cũng không biết đây là sự trùng hợp, vẫn là có người cố ý sắp đặt.

Bất quá, lúc này giống như Trần Viễn cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Anh hơi chú ý quan sát một lúc, sau đó hướng thẳng bước chân về phía bức tượng quái vật, đi tới.
“Này…”
Chương Tử Di vừa thấy được động tác của Trần Viễn, trong lòng không khỏi giật mình, vội vàng hô lên.

Nhưng mà, lúc này một chuyện vô cùng kỳ dị lại đột nhiên xảy ra.

Ngay khi bước chân của Trần Viễn hướng về phía trước pho tượng quái vật đi được khoảng chừng năm sáu bước.

Lúc này, hai mắt của pho tượng đột nhiên mở ra.

Đồng thời, một luồng ánh sáng từ trong ánh mắt của nó nhanh chóng phóng ra bên ngoài, đem Trần Viễn cùng với Tiên Ma Lệnh bao phủ vào bên trong, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
“A…”
Thấy được cảnh tượng này, Chương Tử Di vốn đang đứng ở một bên quan sát, không khỏi kinh hãi hô lên thành tiếng.
“Người đã đi đâu rồi? Trần Viễn, Trần Viễn, anh đang ở đâu?!”
Nhìn thấy Trần Viễn cứ như thế ở trước mặt mình biến mất không thấy gì nữa, lúc này trong lòng của Chương Tử Di thật sự cảm thấy vô cùng hốt hoảng, cô liên tục hướng về bốn phía xung quanh hô lên.

Tham Khảo Thêm:  Chương 154: 154: Bị Heo Cắn

Thế nhưng, lúc này đã không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại tiếng kêu gọi của cô.
“Ừm?!”

Một lần nữa đem hai mắt mở ra, Trần Viễn cảm giác đầu óc của mình hơi có một chút choáng váng.

Bất quá, trải qua mấy lần truyền tống, cơ thể của anh cũng dần bắt đầu trở nên quen thuộc.

Thế nên, chỉ qua một lúc Trần Viễn liền tự mình đứng dậy, đưa mắt quét nhìn bốn phía xung quanh.
Cảnh vật lúc này ở trước mặt anh đã hoàn toàn biến đổi, cũng không giống như ở trong tưởng tượng tàn phá như vậy.

Ngược lại, nơi này có một chút cảm giác âm u, bốn phía xung quanh cây cối mọc lên rậm rạp.

Chỉ có điều, vừa mới hơi nhích chân lên một chút, dưới chân của Trần Viễn đột nhiên phát ra từng trận âm thanh gãy vụn.

Sau đó, anh mới vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Đến lúc này, Trần Viễn mới phát hiện ra, ở dưới chân mình không biết từ lúc nào đã nằm đó một bộ khô lâu màu trắng, phía trên còn dính lấy một chút vải rách.

Đồng thời, ở ngay bên cạnh bộ xương trắng này còn cầm lấy một thanh kiếm đã gỉ sét.
“Cái này?!”
Cho dù là người đã từng trải qua vô số huấn luyện khắc nghiệt, cùng từng không ít lần vượt qua giết chóc.

Nhưng lúc này, hoàn cảnh trước mặt để cho Trần Viễn cảm thấy hết sức kinh sợ.
Bởi vì, không biết từ lúc nào, ở trong tầm mặt của anh vậy mà hiện lên vô số khô lâu.

Hơn nữa, phía trên mỗi bộ khô lâu đều mọc lấy một bông hoa màu đỏ tươi như máu, vừa nhìn đến liền có loại cảm giác hết sức kỳ dị.

Nhất thời, Trần Viễn không khỏi đánh rùng mình một cái.
“Nơi này, cũng quá kinh khủng rồi đi?!”
Lần nữa đưa mắt quét nhìn qua bốn phía xung quanh, Trần Viễn có thể xác định, khuôn viên trong phạm vi một kilomet, tất cả đều là khô lâu và hoa đỏ, cảnh tượng hết sức kinh khủng.
Mặc dù Trần Viễn cũng không đến mức sợ hãi run chân, nhưng anh cũng không nghĩ mình sẽ lưu lại ở nơi này quá lâu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57

Dù sao, trước đó tàn hồn của thánh nữ đã từng dặn dò mà, phía ngoài rìa của Cổ Chiến Trường cũng không có đồ vật nào tốt, chỉ có đi vào vị trí hạch tâm của nó thì mới có thể lấy được bảo bối có gì trị.

Mà với tìn huống trước mắt, hơn phân nữa nơi này chỉ là vùng phía ngoài rìa của Cổ Chiến Trường, nếu không ở đây cũng sẽ không có xuất hiện nhiều khô lâu như vậy.
Chính vì thế, chỉ hơi dừng lại một chút, Trần Viễn liền quyết định hướng về phía vị trí trung tâm của Cổ Chiến Trường để đi đến.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không hề biết là, lúc anh vừa rời khỏi nơi này không được bao lâu, phía sau lưng anh lại phát sinh một chuyện hết sức kỳ dị.

Nhưng bộ khô lâu nằm dưới mắt đất vậy mà tự mình chuyển động, sau đó đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía sau lưng của anh.

Hơn nữa, trên đầu của mỗi bộ khô lâu này, đều cắm lấy một bông hoa màu đỏ, lay động trong gió nhìn hết sức kinh dị.
Bất quá, đoạn đường đi tới của Trần Viễn cũng không mấy thuận lợi.

Ngay khi anh rời khỏi nơi vừa mới bị truyền tống rơi xuống, đi về phía trước khoảng chừng hơn mấy kilomet.

Lúc này, ở trước mặt anh vậy mà hiện ra một con sống lớn.

Hơn nữa, nước của con sông này chảy rất xiết, cho dù là Trần Viễn muốn vượt qua cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Làm thế nào bây giờ? Nơi này dường như cũng không có cách nào trực tiếp phi thân bay qua.

Hơn nữa, con sông này lớn như vậy, dưới nước không biết có thứ đồ vật gì nguy hiểm hay không?”
Dừng lại ở trước con sống lớn, trong lòng của Trần Viễn lúc này không khỏi bắt đầu suy tính.

Thế nhưng, suy tính một hồi cũng không có biện pháp.

Trong lúc Trần Viễn dự định tự mình đi xuống dưới nước kiểm tra thử.

Lúc này, ở phía trên con sông vậy mà xuất hiện một chiếc thuyền gỗ, phía trên còn có một người lái đò, đang ở trên sông chèo thuyền đi tới.
“Cậu thanh niên, cậu có muốn đi nhờ sang sông hay không?”
Nhìn thấy người lái đò này đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn hướng về phía mình nói chuyện.

Nhất thời, trong lòng của Trần Viễn không khỏi nâng lên cảnh giác.

Đồng thời, ánh mắt của anh lộ ra mấy phần nghi hoặc, chăm chú nhìn về phía người lái đò trên sông..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.