Ẩn Long

Chương 320: 320: Ngươi Muốn Sống Hay Là Chết



Vốn dĩ bên trong hố đất lúc này, đám người Trần Viễn ắt hẳn là đã trực tiếp bị nghiền nát thành tro bụi, không còn lưu lại bất kỳ một chút cặn bã nào.
Thế nhưng, khi gã thống lĩnh ma tộc nhìn đến, không biết từ lúc nào một cái lồng ánh sáng đã được dựng lên, đem công kích vừa rồi của hắn ngăn ở bên ngoài.
Thấy được một màn này, thần sắc của gã ma tộc thống lĩnh vừa kinh vừa sợ.

Ngay sau đó, hắn cảm giác như mình vừa rồi mới bị đánh mặt, tỏ ra vô cùng tức giận, rống lên một tiếng.
“Nhân loại ti tiện, hôm nay bản thống lĩnh nhất định sẽ đem xương cốt của ngươi nghiền thành tro bụi!”
Oành!
Oành!
Liên tục đánh ra mấy chưởng, thần sắc của gã ma tộc thống lĩnh tỏ ra cực kỳ đắc ý.
Nhưng mà, chỉ qua được một lúc, vẻ mặt của hắn bống dưng trở nên cứng đờ.
“Cái… cái này?”
Hắn thật sự khó có thể nào tin tưởng được, bản thân đã liên tục đem ra lực lượng mạnh nhất, hướng về phía tên nhân loại ở trước mặt đánh phá.

Thế nhưng, ngoại trừ lồng ánh sáng ở bên ngoài hơi lay động một chút, đối phương giống như cũng không có tổn thất một chút lông tơ nào.
“Hừ!”
Tức giận hừ lên một tiếng, gã ma tộc thống lĩnh vẫn còn chưa hết tin tà, hắn lần này đem năng lượng hạch tâm ở trong chiến giáp khởi động, để cho lực công kích của mình gia tăng thêm gấp mười lần.
Bằng vào một kích này, đừng nói là một tên nhân loại nhỏ nhoi, gã ma tộc thống lĩnh cực kỳ tin tưởng, ngay cả ngọn núi ở sau lưng hắn cũng có thể san bằng.
Oành!
Nhìn thấy gã ma tộc thống lĩnh đánh ra một kích kinh khủng như vậy, đám ma tộc chiến sĩ còn lại đều có chút hoảng hốt, vội vàng hướng về phía sau lưng, lao nhanh bay đi.
Bởi vì, bọn chúng đều rất rõ ràng, nếu như vị dư chấn này của thống lĩnh đánh trúng, thì dù bọn chúng không có tử vong, thì cũng nhất định bị thương không nhẹ.
Chính vì thế, trong lòng bọn chúng cực kỳ vững tin, đám nhân loại vừa rồi nhất định là chết chắc rồi.
Nhưng mà, cũng không đợi dư chấn trôi qua, lúc này từ bên trong hố đất, đột nhiên truyền đến một âm thanh vô cùng lạnh lùng.

“Chết!”
Âm thanh này vừa mới vang lên, một cái bóng đen từ trong hố đất cấp tốc lao nhanh, hướng về phía tên ma tộc thống lĩnh đánh ra một quyền.
Ầm!
Cảm giác như toàn bộ trời đất đều trở nên quay cuồng, thân hình của tên mà tộc thống lĩnh bị một quyền này của Trần Viễn đánh bay ra ngoài, trực tiếp nện về phía một tên ma tộc chiến sĩ xui xẻo đứng ở phía sau lưng.
Oành!
Tên ma tộc chiến sĩ còn chưa có kịp phản ứng, toàn bộ cơ thể cùng với chiến giáp của hắn đều bị đụng tan thành từng mảnh vỡ.
Hít hà…
Lúc này, đừng nói là đám ma tộc chiến sĩ, cho dù là mấy người Thâm Hải đang được lồng ánh sáng ở bên ngoài bảo vệ, thấy được một màn như vậy đều nhịn không được, sợ hãi hít vào một ngụm hơi lạnh.
“Tên khốn kiếp này, vậy mà vẫn còn ẩn giấu sâu như vậy? Không được, chuyện này mình nhất định phải báo cáo lên phía trên mới được! Nếu không, để cho hắn ta chạy đến tổng đàn thế nào cũng xảy ra chuyện!”
Trong lòng sinh ra ý nghĩ như vậy, Tôn Băng Băng đối với Trần Viễn càng thêm mấy phần kiêng kỵ.
Mà lúc này, bị một quyền của Trần Viễn đánh trúng, phần giáp trước ngực của gã ma tộc thống lĩnh không khỏi lõm xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1351: So sánh thành công

Đồng thời, trong miệng của hắn cũng phun ra vài ngụm máu tươi.
“Tên này, làm sao lại mạnh như vậy?”
Trong lòng của gã ma tộc thống lĩnh cảm thấy cực kỳ khó tin.

Mặc dù theo chỉ số sức mạnh mà tên nhân loại này vừa mới bộc phát ra ngoài, hắn có thể đo lường được chỉ tương ứng với cấp độ 5.

Cũng là đồng đẳng với cấp độ hiện tại của hắn.
Thế nhưng, sức phá hoại của một quyền vừa rồi tại sao lại trở nên kinh khủng như vậy?
Ngay cả chiến giáp ở trên người hắn cũng không có cách nào ngăn cản được.

Phải biết, lực phòng ngự của bộ chiến giáp mà hắn đang mặc, đã vượt qua khỏi cấp độ năm, gần tương ứng với cấp độ sáu.

Cho dù là một vị thống soái đánh ra một quyền, cũng tuyệt đối không thể nào đem nó phá hủy.
Điều này thật sự để cho gã ma tộc thống lĩnh cảm thấy khó có thể nào tin được.
“Hừ!”
Cũng không để cho gã ma tộc thống lĩnh có được thời gian hồi phục tâm tình, thân hình của Trần Viễn đã một lần nữa lao tới.

Đồng thòi, trên nắm tay của anh quấn lấy một đoàn hỏa ảnh, phát ra một tiếng kêu trầm thấp.
“Chết!”
Oành!
Mặc dù bản thân đã có một chút đề phòng, nhưng khi một quyền này của Trần Viễn đánh tới, gã ma tộc thống lĩnh chỉ cảm thấy một trận hoa mắt.

Sau đó, quyền ảnh nện xuống, để cho toàn bộ xương cốt của hắn giống như đều đang nứt vỡ.
Ầm!
Nhìn thấy thủ lĩnh của mình cứ như vậy bị đánh bay ra ngoài, hơn nữa hoàn toàn không có một chút lực hoàn thủ nào.
Đến lúc này, đám ma tộc chiến sĩ mới đột ngột nhận ra, tên nhân loại ở trước mặt của bọn chúng, thật sự là quá đáng sợ.
“Chạy nhanh!”
Không biết là tên ma tộc chiến sĩ nào đang hô lên, đám còn lại liền tức tốc tản ra bốn phương tám hướng, dự định nhân lúc Trần Viễn đang bận đối phó với thủ lĩnh của bọn chúng, tìm đường để chạy thoát thân.
Nhưng lúc này, ánh mắt của Trần Viễn phát ra một tia lạnh lẽo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ngay sau đó, trong miệng của anh khẽ hô một tiếng.
“Tiểu Hoàng, đi giải quyết bọn chúng!”
Nghe được tiếng kêu này của anh, một đoàn ngọn lửa từ trong mi tâm của anh bống dưng phóng ra bên ngoài.

Ngay sau đó, hỏa thế lan rộng, một đôi cánh chim phượng hoàng mang theo ánh lửa ngập trời, đem phạm vi trăm mét ở xung quanh, bao phủ lại bên trong.
“Chíp chíp!”
Chỉ nghe trong miệng của nó phát ra một tiếng kêu khẽ.

Ngay sau đó, đám ma tộc chiến sĩ vốn đang trên đường chạy trốn.

Bỗng dưng, toàn bộ thân thể của bọn chúng đều ở phía trên không trung nổ tung.
Oành!
Oành!
Oành!
Máu nhuộm bàu trời, vô số mảnh vỡ sắt vụn rơi lả tả xuống mặt đất.
Thấy được một màn này, khóe môi của Trần Viễn không khỏi co giật một trận.
Anh thật sự không có nghĩ tới, trải qua một trận ngủ dài thực lực của nó lại tăng mạnh như vậy.
Thế nhưng, khi nhìn đến từng khối mảnh vụn rơi ở xung quanh, Trần Viễn cảm thấy đau lòng không thôi.
Những chiến giáp này, Trần Viễn đã nhìn ra được, bọn chúng tuyệt đối đều là đồ tốt.

Không chỉ có thể tăng lên thực lực của chiến sĩ, còn có được khả năng phòng ngự cực kỳ kinh người.
Tất nhiên, đối với cấp bậc của anh mà nói, thì chúng cũng không có bao nhiêu năng lực chống đỡ.

Thế nhưng, nếu như có thể đem bọn chúng đưa về, để cho binh sĩ của anh trang bị, thì đây tuyệt đối chính là một lần tăng cấp tổng lực, để cho toàn bộ binh sĩ của anh vó được bước tiến nhảy vọt, không có cách nào dùng để đo lường được.
Mặc dù hơi có mấy phần tiếc nuối, nhưng Trần Viễn lúc này cũng không có ý trách cứ Tiểu Hoàng, ngược lại anh đối với nó còn khen ngợi một trận.
“Tiểu Hoàng, mày làm rất tốt!”
“Chíp chíp!”
Được Trần Viễn khen ngợi, Tiểu Hoàng cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 41: Bỉ chi đạo, đã lâu không thấy

Sau đó, thân hình của nó cấp tốc thu nhỏ, biến thành một con chim sẻ, đậu ở trên bả vai của Trần Viễn, kêu lên không ngừng.

Thấy thế, Trần Viễn không khỏi lắc lác đầu, đưa tay xoa nhẹ ở trên đỉnh đầu của nó một cái.
Mà lúc này, đám người Tôn Băng Băng đã trợn mắt há hốc mồm, bộ dáng không thể nào tin được, nhìn về phía Trần Viễn cùng với sủng vật của anh.
Tất nhiên, gã ma tộc thống lĩnh cũng không ngoại.
“Hỏa… Hỏa Thần…”
Vẻ mặt khiếp sợ, trong miệng của gã ma tộc thống lĩnh không ngừng lắp bắp kêu lên.
“Ừm?!”
Lúc này, trên mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc, nhìn về phía ma tộc thống lĩnh.
Sau đó, anh chậm rãi đi tới, đưa chân giẫm lên trước ngực của hắn, thấp giọng nói ra: “Cái gì là Hỏa Thần? Chẳng lẽ ngươi từng gặp qua nó rồi sao?”
Mặc dù bị Trần Viễn giẫm đạp, nhưng lúc này gã ma tộc thống lĩnh cũng không còn sót lại một chút kêu ngạo nào.

Ngược lại, trong hốc mắt của hắn hiện lên vô tận sợ hãi và tín ngưỡng.
“Hỏa Thần, chính là sự tồn tại chí cao và vô thượng, là thần linh vĩ đại đã từng đem lại văn minh cho toàn vũ trụ.

Trong lịch sử của bộ tộc Autuman từng có lưu truyền, chỉ cần nơi nào có Hỏa Thần xuất hiện, thì nơi đó chính là nền văn minh vĩ đại!’
Vừa nói, ánh mắt của gã ma tộc thống lĩnh vừa lộ ra vô cùng thành kính, hướng về phía Tiểu Hoàng, lúc này đã hóa thành chim sẻ, đậu ở trên bả vai của Trần Viễn rỉa lông.
“Ừm?!”
Nghe được lời này của đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra một chút kinh ngạc.
Nhưng mà, Trần Viễn chỉ hơi suy nghĩ một chút, cảm giác điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Dù sao, tổ tiên của Tiểu Hoàng chính là một đầu Phượng Hoàng, năng lực của bọn chúng là khống lửa.
Bản mệnh chân hỏa của nó, so với bất kỳ ngọn lừa nào ở trong đất trời này đều đáng sọ hơn rất nhiều.
Thế nên, việc đám ma tộc này xưng tụng nó là Hỏa Thần, kỳ thật cũng không có gì quá đáng.
Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá tin tưởng vào mấy lời nói này của gã ma tộc thống lĩnh.

Lúc này, ánh mắt của anh mang theo vô tận sát khí, trừng trừng nhìn về phía đối phương.
“Ngươi muốn sống hay là chết?’.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.