Ẩn Long

Chương 81: 81: Không Chết



Mọi thứ diễn ra thật sự quá nhanh, đợi cho Trần Viễn kịp phản ứng lại, thì chiếc xe đầu kéo đã đâm thẳng về phía ô tô của anh.

Mặc dù lúc này Trần Viễn đã không cách nào đánh xe tránh đi, nhưng anh cũng không thể nào mặc kệ nhìn Lưu Thục Hiền gặp phải nguy hiểm.

Đem năng lượng thần bí từ trong hình xăm ở trên ngực trái quán thâu về phía bên ngoài, Trần Viễn dùng lấy thân thể của mình, trực tiếp ôm chằm lấy Lưu Thục Hiền.

Ầm!
Toàn bộ phần đầu của chiếc xe ô tô đã bị đụng nát.

Đồng thời, theo luật quán tính chiếc xe ô tô của hai người cũng bị kéo lê trên đường, lật úp xuống mặt đất, đập mạnh về phía hành lang an toàn của đường bộ.

Thế nhưng, chiếc xe đầu kéo lúc này lại không có dừng lại, vận tốc của nó vẫn giữ như lúc ban đầu, dường như muốn đem ô tô của Trần Viễn đâm nát mới thôi.

May mắn, lúc này Trần Viễn đã có thể phản ứng lại.

Anh trực tiếp vận dụng hết lực lượng ở trong cơ thể, vung chân đạp mạnh, khiến cho cửa xe ô tô hất văng ra ngoài.

Sau đó, anh ôm lấy thân thể của Lưu Thục Hiền, nhảy vọt xuống ruộng mương ở bên đường.

Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe ô tô của Trần Viễn lúc này bị bốc cháy ngùn ngụt, mùi khói đen chui vào trong mũi, để cho Lưu Thục Hiền nhịn không được, ho khan lên vài tiếng.

Nhưng mà, ánh mắt của Trần Viễn lại có chút chết lặng, nhìn lấy hũ tro cốt của cha anh bị đám cháy bao vây.

“Viễn, anh muốn làm gì?”
Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà nhảy bổ về phía chiếc xe ô tô đang bốc cháy, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi chấn kinh, vội vàng hô lên một tiếng.

Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn đáp lại.

Lúc này, từ trên xe đầu kéo, hai người đàn ông bịt mặt, tay cầm súng ngắn, hướng về phía Trần Viễn vây lại.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Lưu Thục Hiền lập tức trở nên trắng bệch.

Đồng thời, ánh mắt của cô tràn đầy lo lắng, nhìn về phía Trần Viễn.

Nhưng mà, vẻ mặt của Trần Viễn lúc này lại tỏ ra cực kỳ bình tĩnh.

Anh nhìn chăm chú về phía hai kẻ bịt mặt đang đứng ở phía trước mặt của mình, giọng nói mang theo mấy phần lạnh lùng.

“Nói đi, là ai đã sai các người đến đây để giết tôi?!”
Nhìn thấy phản ứng của Trần Viễn như vậy, hai kẻ bịt mặt chỉ hơi tỏ ra bất ngờ một chút.

Sau đó, một tên trong số hai người bọn họ đột nhiên lắc đầu, nói ra.

“Xin lỗi, ông chủ có lệnh.

Ông ấy muốn chúng tôi đem đầu của anh về để gặp mặt!”
Nói xong, gã bịt mặt lúc này liền dự định bóp cò.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng mà, tên đồng bọn bên cạnh đột nhiên đưa tay ra ngăn lại.

“Khoan đã!”
“Ừm?!”
Trong ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc, gã bịt mặt còn không biết chuyện gì xảy ra, người đứng ở bên cạnh liền nói ra.

“Chuyện này cũng không thể xử lý như vậy được.

Anh đi đối phó với hắn, tôi sẽ bắt người phụ nữ kia trở về.”
Nghe vậy, gã bịt mặt có chút nhíu nhíu mày.

Nhưng hơi suy nghĩ một chút, hắn cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng mà, lời này của sát thủ vừa mới nói ra, ánh mắt của Trần Viễn liền lộ ra một sát ý.

Vốn dĩ, anh còn muốn cho hai kẻ này còn sống, để điều tra ra tung tích về kẻ thao túng ở phía sau lưng.

Nhưng lúc này, Trần Viễn đã đổi ý.

Cũng không đợi cho tên sát thủ hướng về phía Lưu Thục Hiền đi tới, thân hình của anh đã lao ra ngoài, hướng về phía đối phương đánh ra.

“Cẩn thận!”
Tên sát thủ đứng ở phía sau có chút giật mình, vội vàng hô lên một tiếng để cảnh báo.

Thế nhưng, tiếng hô của hắn còn chưa có dứt, một tiếng hét thảm đã vang lên.

“Á…”
Tên sát thủ vừa mới xông lên phía trước, lúc này đã bị Trần Viễn dùng một quyền đánh gãy tay trái.

Đồng thời, anh lại đấm ra một quyền nữa, trực tiếp đem tên sát thủ chỉ còn lưu lại một hơi.

Thấy đồng bọn của mình cứ như thế liền bị Trần Viễn xử lý, tên sát thủ còn lại hơi có chút sợ hãi, giương súng đưa lên, trực tiếp bóp cò.

Ầm!
Viên đạn được bắn ra, tốc độ nhanh đến kinh người.

Trần Viễn còn chưa kịp quay đầu, viên đạn đã xuất hiện ở trước mặt của anh.

“Á!!!”
Thế nhưng, cảnh tượng Trần Viễn bị viên đạn bắn xuyên đầu cũng không có xuất hiện.

Ngược lại, đứng ở phía sau lưng của anh, Lưu Thục Hiền kinh hãi, vội vã la lên một tiếng.

Ngay sau đó, vẻ mặt của tên sát thủ cũng hiện ra vẻ khiếp sợ, giống như không thể nào tin được, hai mắt lúc này không ngừng trợn to.

“Làm sao có thể?”
Lúc này, ánh mắt của tên sát thủ chỉ hiển hiện hình ảnh Trần Viễn dùng lấy hai đầu ngón tay, đem viên đạn mà hắn vừa mới bắn ra, kẹp chặt.

Sau đó, hắn mới kịp phản ứng lại, điên cuồng bắn ra ba phát liên tục.

Phanh!
Phanh!
Phanh!
Thế nhưng, cả ba phát đạn đều bị Trần Viễn bắt được.

Đợi cho đến lúc tên sát thủ có thể hoàn hồn lại, thì thân ảnh của Trần Viễn đã xuất hiện ở trước mặt của hắn.

“Nói đi, rốt cuộc ông chủ ở phía sau lưng của các người là ai?”
Lần này, Trần Viễn cũng không để cho tên sát thủ có cơ hội nổ súng, anh dùng lấy một tay, đem cổ họng của hắn bóp chặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Anh điều tra em đấy à

Đồng thời, khẩu súng trên tay của tên sát thủ cũng bị anh trực tiếp nghiền nát, biến thành một khối sắt vụn.

Chỉ có điều, lúc này tên sát thủ lại không hề tỏ ra sợ hãi.

Ngược lại, hắn còn lớn tiếng cười to một trận.

“Ha ha ha, mày muốn biết được ông chủ của bọn tao là ai.

Vậy thì, mày hãy đi xuống địa ngục để mà hỏi đi!”
Nói xong, tên này vậy mà trực tiếp cắn lấy viên thuốc đã được nhét sẵn ở trong kẽ răng.

Ngay sau đó, từ trong miệng hắn trào ra một mùi máu tanh.

Cuối cùng, tên sát thủ cứ như vậy chết đi, ngay ở trước mặt của Trần Viễn.

“Hừ!”
Tức giận đem thi thể của tên sát thủ ném xuống mặt đất.

Lúc này, Trần Viễn mới quay đầu, nhìn sang tên sát thủ còn lại, đang nằm ở bên cạnh.

Cũng không ngoài sự dự liệu của anh, tên sát thủ lúc này đã cắn thuốc độc để tự sát.

Trên mặt đất, hiện tại chỉ có thể lưu lại một bộ thi thể.

“Anh Viễn, anh có sao không?”
Mặc dù vừa rồi thấy rõ Trần Viễn vậy mà có thể tránh né được viên đạn của kẻ bịt mặt, còn đem hắn ta khống chế.

Nhưng trong lòng của Lưu Thục Hiền vẫn tỏ ra lo lắng, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm.

Lúc này, Trần Viễn cũng không có tâm trạng để trả lời câu hỏi của cô.

Anh nhanh chóng đi về phía chiếc xe ô tô vẫn còn đang bị bốc cháy.

Anh muốn lấy tro cốt của cha mình, an toàn đưa về quê nhà.

Thế nhưng, ngay khi bước chân của Trần Viễn vừa mới tiến sát tới, bên trong chiếc xe ô tô đột nhiên phát ra một trận nổ lớn.

Ngay sau đó, toàn bộ chiếc xe đều bị nổ tung lên trời.

“Anh Viễn, anh không có sao chứ?!”
Nhìn thấy Trần Viễn đứng ngay bên cạnh chiếc xe ô tô đang phát nổ, Lưu Thục Hiền không khỏi hoảng sợ, vội vàng phi thân chạy tới.

Nhưng lúc này, toàn bộ thân hình của Trần Viễn đều bị nhấn chìm trong biển lửa, cô cũng không có cách nào để có thể tới gần.

“Anh Viễn, anh Viễn!”
Đứng ở bên ngoài, tâm trạng của Lưu Thục Hiền tràn đầy lo lắng, cô không ngừng hô to tên của Trần Viễn.

Thế nhưng, anh không có đáp lại, ánh mắt của cô chỉ có thể nhìn về phía biển lửa, mang theo vô tận bất lực.

“Anh Viễn… anh Viễn…”
Không biết từ lúc nào, nước mắt của Lưu Thục Hiền đã tuôn rơi, chảy dài xuống hai bên gò má.

Bỗng dưng, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô.

Sau đó, một giọng nói vô cùng ấm áp vang lên.

“Làm sao? Tôi còn chưa chết, cô khóc cái gì chứ?”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, rốt cuộc Lưu Thục Hiền cũng không nhịn được nữa, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của anh, bật khóc thật to.

Tham Khảo Thêm:  Chương 19: Đồ thô lỗ

Lần này, Trần Viễn cũng không có tận lực đi ngăn cản.

Thậm chí, bàn tay của anh còn nhẹ nhàng chạm vào eo cô, sau đó từ từ siết chặt.

Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Lưu Thục Hiền mới bình tĩnh trở lại, cô hơi ngước mặt lên nhìn anh.

“Anh… anh thật sự không có sao chứ?”
Vừa rồi, Lưu Thục Hiền vô cùng rõ ràng, Trần Viễn đã bị biển lửa nuốt chửng.

Thế nhưng, lúc này anh lại có thể nguyên vẹn đứng ở trước mặt của cô.

So với việc khi nãy Trần Viễn dùng tay đỡ lấy viên đạn của tên sát thủ, còn muốn khó tin hơn rất nhiều.

Đương nhiên, Trần Viễn cũng không có đem chuyện ở trên cơ thể của mình có một cái hình xăm.

Hơn nữa, cái hình xăm này còn rất lợi hại.

Nếu như vừa rồi không phải là nó đã tự động kích phát, đem toàn bộ cơ thể của anh bao bộc ở bên trong.

Mặc dù cũng không đến mức anh bị vụ nổ làm cho mất xác, nhưng nhiều ít cũng sẽ bị thương.

Điều này cũng không phải là thứ mà anh muốn để cho Lưu Thục Hiền chứng kiến.

Thế nên, sau khi nghe Lưu Thục Hiền hỏi đến, anh chỉ lấp lửng, nói ra.

“Không có chuyện gì, tôi đây chẳng phải vẫn còn nguyên vẹn đứng ở trước mặt của cô đó sao?!”
Nói xong, Trần Viễn còn cố ý nâng lên tay áo, chỉ chỉ về phía cơ bắp của mình.

Lúc này, Lưu Thục Hiền cũng nhìn thấy, trên tay của Trần Viễn vẫn còn cầm lấy hũ tro cốt của cha anh.

“Bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?”
Nhìn thấy chiếc xe ô tô đã bị cháy rụi, trên đường lúc này cũng không có người qua lại, Lưu Thục Hiền không khỏi lo lắng, nhìn về phía Trần Viễn.

Thế nhưng, Trần Viễn lại rất bình tĩnh.

Thậm chí, trên mặt của anh còn lộ ra một nụ cười hết sức bí ẩn.

“Cô không cần phải lo, lúc nữa cùng lắm là chúng ta đi quá giang một đoạn cũng được.”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói xong, đột nhiên ở phía cuối đường, băng băng chạy đến một chiếc xe tải nhỏ.

Sau đó, một người đàn ông trung niên, từ bên trong xe tải ngó đầu ra ngoài, nhìn lấy hai người bọn họ hô lớn.

“Này, cô cậu có bị làm sao không? Có muốn quá giang đi cùng với chúng tôi một đoạn hay không?”
Nghe hỏi như vậy, lúc này Lưu Thục Hiền mới không khỏi liếc mắt nhìn lấy Trần Viễn.

Mà Trần Viễn thì một bộ thản nhiên, đi về phía sau đuôi xe tải, lớn tiếng hô lên.

“Đi, chúng ta về nhà thôi!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.