Anh Ấy Mắc Bệnh Nặng

Chương 10: C10: Chương 10



Dường như ngay khi Phó Hạo Nguyệt xuất hiện, bầu không khí sôi nổi trong phòng thí nghiệm bỗng yên tĩnh trở lại.

Có một số người trời sinh đã khiến người ta không thể bỏ qua cảm giác tồn tại của họ, họ chỉ im lặng đứng đó cũng làm người ta phải khiếp sợ.

Biểu cảm của Tưởng Thành cực kỳ khó coi. Ánh mắt của người đàn ông trước mặt này lạnh lẽo như thế, con ngươi đen nhánh khiến người ta không nhìn ra vẻ mặt, thế nhưng cho dù như vậy cảm giác bị miệt thị, bị xem như con sâu cái kiến khiến anh ta cảm thấy xấu hổ và giận dữ không thôi.

“Chú sao?” Tất nhiên Tưởng Thành sẽ không tin lý do thoái thác này, anh ta càng tin tưởng Đường Thuần thật sự có chỗ dựa gì đó còn hơn cái gọi là “chú” này.

À, cô có tư cách gì chỉ trích anh ta? Chính cô còn phải dựa gương mặt kia mà làm mấy việc thấp hèn. Chú sao? Sợ là chú tình nhân mới đúng. Nói anh ta lăng nhăng sao? Cuối cùng vẫn chưa biết chính xác người nào cắm sừng cho người nào trước đâu.

Nghĩ đến đây biểu cảm trên mặt Tưởng Thành càng âm u. Lúc này cảm giác hổ thẹn vì lừa dối Đường Thuần trước đây đã không còn sót lại gì nữa, trái lại anh ta rất tức giận vì mình bị cắm sừng.

Một bên khác, Đường Thuần nhận lấy điện thoại di động được vệ sĩ đã lấy lại được, trên mặt cô vẫn ngơ ngác, cô thật sự không ngờ Phó Hạo Nguyệt lại đột ngột xuất hiện ở đây.

“Cảm, cảm ơn…”

“Cô Đường có bị thương không? Cô có cần tôi trả thù cho cô không?” Trên mặt vệ sĩ số hai không thay đổi, hỏi. Gương mặt anh ấy vuông vắn, liếc mắt trông có vẻ lạnh lùng. Lúc này anh ấy còn mang kính râm, không nói “hung thần” nhưng cũng không có liên quan đến hai chữ “người tốt”.

Đường Thuần nuốt một ngụm nước bọt theo phản xạ có điều kiện, ánh mắt cô nhìn đến gương mặt bầm tím của Tưởng Thành và đảo một vòng đến hàng loạt những gương mặt đang khiếp sợ đứng ngoài cửa, cô không nhịn được nhếch khóe miệng.

Này, ông anh… Nói thẳng toẹt ra như thế được thật sao?

Nhưng Đường Thuần còn chưa tỏ thái độ thì trước đó Tưởng Thành còn đang hoảng hốt, bây giờ anh ta bắt đầu lớn tiếng trách cứ: “Đường Thuần, cô đừng quá đáng!”

Phó Hạo Nguyệt nghe nói như thế, giọng nói có vẻ chói tai này khiến anh phải híp mắt lại, chớp mắt một cái ánh sáng lạnh lẽo chợt hiện ra.

Rõ ràng vệ sĩ này đã đi theo bên cạnh ngài Phó rất lâu rồi, lúc này anh ấy chỉ vừa liếc mắt đã biết ngay tâm trạng ông chủ của mình hơi khó chịu. Thế là anh ấy lập tức hùng hổ vọt đến trước mặt Tưởng Thành, kèm theo một tiếng động lớn vang lên là tiếng thốt hoảng hốt của người nào đó bên ngoài cửa. Nửa người Tưởng Thành bị đè mạnh lên bàn thí nghiệm, bàn tay dày rộng của vệ sĩ như núi Ngũ Chỉ đang trấn áp con khỉ ngang ngược, dí chặt đầu Tưởng Thành lên mặt bàn, gương mặt thanh tú của anh ta cũng bị ép xuống, trông hơi dữ tợn, anh ta chật vật không còn chút khí phách hot boy gì đó của trường nữa rồi.

“Buông ra!… Anh thả tôi ra!”

“Đường Thuần, cô đừng quá đáng! Nếu còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Khinh người quá đáng! Đường Thuần, tôi không ngờ cô là loại người này.”

Ai cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này, kẻ làm “anh em” với anh ta là Tôn Vũ đã ngây người đứng một bên, không dám nói tiếng nào. Tuy đầu óc Tôn Vũ không thông minh nhưng cũng biết được người “chú” của Đường Thuần trước mắt này tuyệt đối không phải người mình có thể trêu chọc vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 317

Phó Hạo Nguyệt quay đầu nhìn Đường Thuần vẫn cầm điện thoại di động, ngây ngốc đứng im một chỗ, trong thoáng chốc anh cảm thấy hình như cô gái này hơi ngốc.

Rõ ràng ngày đó đứng trong vườn hoa, cô còn nói hùng hổ như thế nhưng đến đây rồi, làm sao chỉ bị bắt nạt thế này? Quả nhiên đúng là một con mèo, cho dù móng vuốt có sắc bén, cào người ta cũng không làm người ta bị thương.

“Chẳng phải muốn gọi người khác sao?” Phó Hạo Nguyệt mở miệng, hoàn toàn không để ý đến tiếng gào thét của Tưởng Thành.

Từ đầu đến cuối, dường như anh không để tên nhóc đó vào mắt mình.

“Hả? À, đúng rồi…” Dường như đến lúc này Đường Thuần mới tỉnh táo lại, cô mở điện thoại ra một lần nữa, gọi đến số điện thoại mới gọi được một nửa cũng chưa gọi được kia.

Âm thanh kết nối vừa vang lên, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên từ ngoài phòng thí nghiệm, dưới điều kiện im lặng thế này tiếng chuông cực kỳ nổi bật, rõ ràng.

Dường như tất cả mọi người đều nhìn về phía tiếng chuông điện thoại vang lên trong vô thức, đám đông tự động tránh ra, để lộ một con đường. Mà phía đầu con đường nhỏ bên kia là một cô gái đang cầm điện thoại đứng im tại chỗ, sắc mặt cô ta trắng bệch, cho dù cô ta đã trang điểm vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn không thể che giấu được sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột phát ra từ chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cô ta. Mà không biết từ lúc nào vệ sĩ số một từng cứu mạng Đường Thuần đã đứng sau lưng cô gái đó, thấy cô ta không nhúc nhích, thế là anh ấy xụ mặt, vươn tay đẩy vai cô ta, ra hiệu cho cô ta bước lên phía trước, mà động tác cũng không hề thương hoa tiếc ngọc, thái độ hoàn toàn trái ngược với Đường Thuần.

“Nhanh bước lên đi!”

Cô gái kia rõ ràng đã hoảng sợ, lúc bị đẩy vai, cô ta còn lảo đảo hai bước nhỏ, cô ta làm theo lệnh của vệ sĩ trong vô thức, chết lặng đi thẳng đến phía trước Tưởng Thành, lúc cúi đầu đối diện với đôi đồng tử hơi co lại của Tưởng Thành, trên mặt cô ta càng luống cuống hơn.

Chuyện xảy ra trước đó đúng là hơi kỳ lạ. Đường Thuần cầm điện thoại, tiếng kết nối của điện thoại bên tai cô khớp với tiếng chuông điện thoại trên tay cô gái này.

Cảnh tượng này cực kỳ gượng gạo. Tất nhiên Phó Hạo Nguyệt sẽ không quản chuyện tính toán những việc này, anh vẫn làm ông chủ đứng tại chỗ vung tay như trước kia. Mà ông Lý thấy thế này, ông ấy cười tươi bước lên giải thích nói: “Tiểu Đường, chúng tôi đã mời người đến giúp cô rồi.”

Đường Thuần chậm rãi lấy điện thoại xuống, cúp máy, ánh mắt cô nhìn về phía cô gái đang sợ sệt kia, đến môi cô ta cũng đang run rẩy…

Ông ấy chắc chắn thế này là “mời” đến sao?

Vả lại nếu đã gọi người đến rồi, còn bảo cô gọi điện thoại làm gì?

“Ban đầu, Tiểu Đường không muốn làm phiền đến chú của cô ấy nhưng Tiểu Đường thiện lương cũng không có nghĩa là cậu chủ của chúng tôi là người dễ nói chuyện.” Ông Lý mở miệng điều khiển tình hình chung, mặc dù trên mặt ông ấy vẫn đang cười hì hì nhưng từ giọng nói cho đến ánh mắt đều trở nên lạnh lẽo: “Nếu để chuyện này tiếp tục thì cũng phiền phức, hôm nay hãy nói rõ ràng đi!”

Tưởng Thành còn muốn giãy dụa nhưng từ trước đến nay anh ta không tập thể dục nên với vệ sĩ mà nói, động tác giãy dụa của anh ta không khác gì con giòi đang vặn vẹo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 327

Biểu cảm trên mặt tên nhóc cực kỳ khó coi. Chú cứt chó ấy! Một người họ Đường, một người họ Phó, đừng tưởng rằng vừa rồi anh ta không nghe thấy!

“Đường Thuần, cô tự hỏi đi!” Phó Hạo Nguyệt lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng không biết làm thế nào lại khiến người ta an tâm.

Đường Thuần ngước mắt đối diện với ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt, nhịp tim cô không khỏi tăng nhanh hơn.

Nói không cảm động là giả, khi không có chỗ dựa thì trở nên kiên cường, một khi có người đứng sau lưng làm chỗ dựa cho mình, uất ức mà mình đã từng chịu lại ập đến như thủy triều, những cảm xúc phải một mình nuốt xuống trước kia sẽ hiện ra trong đầu một lần nữa.

Ánh mắt Đường Thuần nhìn vào đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ của cô gái kia, Tưởng Thành bị khống chế cách đó không xa còn đang cố gắng giãy dụa, cực kỳ chật vật mà không còn dịu dàng và rạng rỡ như trong trí nhớ cô nữa.

Trong thoáng chốc, cảm xúc phẫn nộ và xấu hổ dần phai nhạt và hóa thành nỗi thất vọng vô cùng.

Hôm nay Đường Thuần đến tìm Tưởng Thành, vốn dĩ cô muốn khiến anh ta phải mất hết danh dự, dù sao cô cũng không phải người dễ dàng bị bắt nạt. Chỉ là đến bây giờ, trong tình hình thế này, dường như có nói thêm gì nữa cũng không còn ý nghĩa gì cả, chí ít với cô chính là như vậy.

Bên ngoài phòng thí nghiệm, đám đông vẫn chen chúc ngoài cửa mà rề rà không chịu giải tán, giống như đang chờ đợi kết quả sau cùng.

Ánh mắt Đường Thuần lướt một vòng, cuối cùng cô lại đối diện với ánh mắt của Phó Hạo Nguyệt, con ngươi đen nhánh khiến người ta không nhìn thấy đáy nhưng bất ngờ lại khiến Đường Thuần cảm thấy cực kỳ gần gũi.

“Tôi không có gì muốn hỏi nữa.” Đường Thuần thản nhiên lên tiếng, giọng nói cô vô cùng bình tĩnh, đưa ra câu trả lời mà tất cả mọi người đều không ngờ.

Phó Hạo Nguyệt nghe thấy, đáy mắt lóe lên ánh sáng u ám.Trong hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, ánh mắt của anh cực kỳ bình tĩnh, giống như đã đoán được lựa chọn của cô.

“Thật sự không có gì muốn hỏi sao?” Phó Hạo Nguyệt xác nhận lại một lần nữa.

“Ừ.” Đường Thuần gật đầu. Cô lập tức chỉ đến Tưởng Thành đang bị ép lên bàn, cô mở miệng nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh mà mạch lạc: “Không lâu trước đây, tôi phát hiện Tưởng Thành lén lút có mối quan hệ mập mờ với cô gái khác sau lưng tôi, thời gian đã được ba tháng rồi, đây chính là nguyên nhân chúng tôi đã chia tay.”

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, giọng nói vô cùng rõ ràng của Đường Thuần truyền vào lỗ tai từng người đứng bên ngoài phòng thí nghiệm, Đường Thuần tin rằng không lâu sau sự thật này sẽ được truyền khắp trường học…

Điều cô muốn cũng chỉ là sự thật rõ ràng mà thôi.

Phó Hạo Nguyệt cau mày: “Nói xong rồi sao?”

Đường Thuần gật đầu. Cô luôn cảm thấy hôm nay ngài Phó dường như ôn hòa quá mức.

Trong chuyện hôm nay, anh đã khiến mình thật sự giống như chú của cô.

Một lát sau, Phó Hạo Nguyệt quay người, cửa phòng thí nghiệm đông đúc, chật chội lại tự động nhường ra lối đi một lần nữa, phản ứng còn nhanh hơn cửa tự động trong trung tâm mua sắm.

Mọi chuyện kết thúc ở đây, ông Lý đứng cạnh Đường Thuần đã mở miệng cười nói: “Đuổi theo đi! Đừng đứng ngây ngốc ở đây, chẳng phải còn chuyển hành lý nữa sao?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 34

“Chuyện này…” Vẻ mặt Đường Thuần hơi khó hiểu, cô nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, dò hỏi: “Vì sao hôm nay ngài Phó lại đến trường học, còn…”

Chưa dứt lời nhưng đã đủ ý.

Ông Lý ôn hòa nhìn Đường Thuần, vết nhăn hơi mờ ở khóe mắt, biểu cảm trên mặt giống như muốn nói: Ôi, tôi biết chứ nhưng tôi không nói với cô, cô tự mình đi hỏi ngài ấy đi.

Đường Thuần không nói được gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Một đoàn người nườm nượp kéo nhau đến, đến lúc rời đi cũng rầm rộ như thế, chỉ để Tưởng Thành và cô gái kia ở lại phòng thí nghiệm nhận lấy ánh mắt nóng như lửa và sự chỉ trích của mọi người.

Thời gian vào học vừa đến, trường học bỗng vắng vẻ hơn rất nhiều, dưới bóng cây trên con đường đi về ký túc xá cũng vắng rất nhiều người.

Đường Thuần im lặng đi sau lưng Phó Hạo Nguyệt, thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt qua người anh, lời thắc mắc quanh quẩn bên miệng một hồi lâu cũng không biết nên nói thế nào.

Hôm nay Phó Hạo Nguyệt không mang theo cây gậy bằng gỗ tử đàn kia nhưng cho dù vậy, bước đi của anh vẫn ổn định như thế, nhìn không hề giống một người gặp trở ngại về đi đứng.

Dường như Phó Hạo Nguyệt đã chú ý đến ánh mắt của Đường Thuần, mắt anh không chớp, mở miệng nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi!”

“Vì sao ngài Phó lại ở đây?” Đường Thuần thăm dò.

Nghe cô hỏi, bước chân của Phó Hạo Nguyệt đột nhiên ngừng lại, anh nghiêng đầu nhìn ánh mắt của Đường Thuần. Dường như gương mặt trước giờ chưa từng sợ giông tố bắt đầu lộ vẻ ghét bỏ.

Ông Lý im lặng đi một bên, ánh mắt ông ấy không ngừng di chuyển giữa hai người họ, ông ấy cảm thấy nhất định ngài Phó mạnh miệng nhưng mềm lòng của nhà mình đang lặng lẽ mắng Tiểu Đường một tiếng “đần”.

Không muốn thấy hai người này giày vò khốn khổ như vậy, ông Lý không nhịn được mở miệng nói: “Tiểu Đường à, cô còn nhìn không ra sao? Hôm nay ngài ấy đặc biệt đến đây để làm chỗ dựa cho cô.”

Tuy đã đoán được lý do này nhưng đến khi thật sự được chứng thực, Đường Thuần vẫn vô cùng bất ngờ.

Môi cô hé mở, hai mắt trợn trừng, trái lại có cảm giác được yêu thương mà lo sợ.

Nhưng chưa đợi Đường Thuần cảm động được hai phút, Phó Hạo Nguyệt giữ im lặng lại lên tiếng: “Trông cũng không giống một đứa đần, vì sao mắt cô lại kém như thế?”

Đường Thuần: “…”

“Cô còn nhỏ, sau này muốn tìm người yêu, cô phải dụi mắt nhìn cho rõ, đừng túm lấy đồ bỏ đi mà nhặt lên!”

Đường Thuần: “…”

Tuy cô không phủ nhận Tưởng Thành là đồ bỏ đi nhưng lời này làm sao lại càng giống như đang mắng cô thế nhỉ?

Ánh mắt Phó Hạo Nguyệt dừng lại trên gương mặt xinh đẹp như hoa đào của cô gái, anh nhớ đến hạng người đã nhìn thấy cách đây không lâu, khiến Phó Hạo Nguyệt có cảm giác bực tức vì đồ tốt bị chà đạp.

Không nói được lý do tại sao, chỉ cảm thấy hơi khó chịu.

“Sau này phải nhớ, tìm đàn ông phải tìm người giống như…”

Chữ “tôi” vừa đến miệng đã im bặt.

Đường Thuần không hiểu nhìn ngài Phó trước mặt mình. Ngay khi cô cho rằng ông cố nội này lại muốn khoe khoang nữa rồi thì đã nghe thấy lời nói của anh đã thay đổi. Phó Hạo Nguyệt hất cằm về phía ông Lý đang đứng xem náo nhiệt.

“Giống như lão Lý đây.”

Lý Giang Viễn:?

Đường Thuần:?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.