Anh Chỉ Muốn Em

Chương 86: Chân tướng



Edit: Sani

Hạ Thụ hoảng sợ.

Hoắc Cận Hành cũng không ngờ sẽ có người đi theo bọn họ, anh bảo vệ Hạ Thụ sau lưng theo bản năng.

Gần mười người vệ sỹ bốn phương tám hướng cách đó không xa xông lên.

Từ lần Hoắc Cận Hành bị hành hung, nhà họ Hoắc càng cảnh giác hơn.

Ban đầu Hoắc Cận Hành ra ngoài chỉ có hai vệ sỹ đi theo. Anh không thích có người lúc nào cũng đi theo mình, nên luôn bảo bọn họ đứng ở xa, ở nơi anh không nhìn thấy.

Bây giờ trở về, anh cũng không cố chấp với người trong nhà, anh còn sắp xếp mấy vệ sỹ cho Hạ Thụ, nhưng chưa từng nhắc đến với cô.

Người bỗng nhào về phía bọn họ là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, không thấy rõ mặt.

Vệ sỹ kéo ông ta đứng dậy, ông ta khóc lóc: “Tôi, tôi sẽ không làm hại mọi ngưởi! Chỉ cầu xin hai người hãy cứu tôi một mạng! Xin hãy cứu tôi! Cậu Hoắc, cô Hạ! Cầu xin hai người hãy cứu tôi! Hạ Thụ à, chú là Lương Trạch! Chú Lương Trạch đây, chú từng ôm cháu lúc nhỏ đó! Cháu còn nhớ chú không!”

Ông ta nói tên mình ra khiến Hạ Thụ mờ mịt.

Lương Trạch, sao cái tên này lại xa lạ như vậy.

Mày Hoắc Cận Hành nhíu mày.

Anh đứng chắn trước Hạ Thụ, giọng lạnh như băng: “Ai cho phép ông xuất hiện trước mặt cô ấy, trước đó tôi cảnh cáo nhẹ nhàng quá sao?”

Rõ ràng anh biết xảy ra chuyện gì, Hạ Thụ càng ngạc nhiên hơn, cô nhìn anh đầy khó hiểu.

“Tôi, tôi cũng không muốn như vậy.” Lương Trạch khóc lóc dập đầu: “Cậu Hoắc, tổng giám đốc Hoắc! Tôi thật sự cùng đường, cầu xin cậu cứu tôi! Năm đó là tôi sai, tôi bị ma ám, tôi vong ân bội nghĩa! Tôi không nên hại nhà giám đốc Hạ, nhưng cầu xin cậu cứu tôi một mạng! Bọn họ muốn giết tôi!”

“Ông nói gì?” Hạ Thụ bắt được trọng tâm câu nói của ông ta, cô hít sâu một hơi.

Tôi không nên hại nhà giám đốc Hạ.

Giám đốc Hạ…

Cô nghiêm mặt nhìn Hoắc Cận Hành: “A Hành, chuyện gì vậy! Ông ta vừa mới nói…”

Hoắc Cận Hành mím môi thành một đường thẳng, vẻ mặt đầy tức giận.

Anh bỗng nhấc chân đá mạnh vào người ông ta.

Lương Trạch kêu đau thảm thiết.

“A Hành!” Hạ Thụ vội vàng giữ chặt anh: “A Hành, anh đừng kích động, anh nói cho em biết đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói cho em nghe đi!”

Cô gấp đến mức sắp phát điên rồi, con ngươi gợn lên hơi nước.

Hoắc Cận Hành lạnh nhạt nói với vệ sỹ: “Đưa ông ta sang một bên đợi tôi, đừng để tôi nghe thấy ông ta nói gì.”

Vệ sỹ vội vàng làm theo.

Sau đó Hoắc Cận Hành nhìn Hạ Thụ, trong nháy mắt, khuôn mặt và vẻ mặt anh dịu đi: “Hạ Thụ, em từ từ nghe anh nói.”

– 

Đây là chuyện lớn, không thể nói với một mình Hạ Thụ.

Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ trở về nhà họ Hạ ở ngõ Đồng Hoa.

Trời đã không còn sớm, bọn họ vội vàng trở về, chưa kịp báo trước. Khi Mã Tuấn nhìn thấy họ, cậu ta còn tưởng mình bị ảo giác.

Cũng may nghe nói có chuyện quan trọng, Hạ Mẫn Quân không nói gì, bình tĩnh bảo cậu ta vào nhà.

Trong căn nhà nhỏ ở phía Tây chứa mười mấy người.

Dịch Hiên có ấn tượng sâu đậm với Hoắc Cận Hành, thấy anh dẫn theo gần mười người vệ sỹ lôi một người đàn ông trung niên đến đây, vốn không thích người thuê nhà dẫn người ngoài đến, lúc này anh ấy sợ đến mức không dám nói gì, vội vàng trốn đi.

Vệ sỹ xác nhận người bên ngoài sẽ không nghe thấy, vì vậy Hoắc Cận Hành cẩn thận mở miệng: “Hạ Thụ, chú Hạ, cô Hạ, Mã Tuấn. Mọi người đoán đúng, cháu đã điều tra ra chuyện năm đó.”

Căn phòng lặng ngắt như tờ, như có một sợi dây vô hình buộc chặt trong không khí.

Hoắc Cận Hành nhìn Hạ Thụ, anh do dự, giọng rất thấp: “Năm đó công ty nhà họ Hạ dùng vật liệu quả thật có vấn đề về an toàn.”

Im lặng.

Hạ Thụ khó tin, hốc mắt phiếm hồng.

“Không có khả năng!” Yên lặng vài giây, Mã Tuấn nhảy dựng lên: “Không thể, Hoắc Cận Hành, có phải anh điều tra sai rồi không? Chuyện này chắc chắn không có khả năng! Anh cũng biết ông ngoại tôi là người như thế nào, sao có thể…”

Hoắc Cận Hành nhíu mày cắt ngang: “Cậu im lặng nghe tôi nói đã.”

Đối với các doanh nghiệp sản xuất vật liệu quy mô lớn, vấn đề chất lượng luôn được đặt lên hàng đầu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 144: Xem bói

Từ khâu xác nhận, kiểm tra chất lượng, tới khi xuất xưởng, đều được kiểm tra nghiêm ngặt. Doanh nghiệp nhà họ Hạ nhỏ nên đã được bỏ bớt các khâu của doanh nghiệp lớn, nhưng không thể thiếu khâu xác nhận và kiểm tra chất lượng, đồng thời nó cũng dễ bị bỏ sót nhất.

Chuyện năm đó xảy ra bất ngờ, tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Hạ ăn bớt nguyên vật liệu trong sản phẩm trung gian, họ cũng không ngờ rằng, sự thật là ở khâu kiểm tra chất lượng.

Ở trong nước, độ ẩm của gỗ được giới hạn từ 8% đến 12%, trong một lô hàng nhất định sẽ có sản phẩmlớn hơn hoặc nhỏ hơn so với phạm vi. Trong quá trình kiểm tra chất lượng của công ty nhà họ Hạ, những sản phẩm kém chất lượng luôn bị loại bỏ. Mà tỷ lệ gỗ không đạt tiêu chuẩn trong nhà máy nhà họ Hạ năm đó cao tới 20, bởi vậy chân tướng đã được phơi bày.

Mà lúc đó người chịu trách nhiệm quản lý chất lượng chính là Lương Trạch.

Lương Trạch theo ông cụ Hạ lập nghiệp, sau đó được ông cụ đề bạt lên, vẫn luôn chịu trách nhiệm quản lý chất lượng, sau đó mới đến tay tổng phụ trách là Hạ Hùng Hải.

Năm đó, người kiểm tra chất lượng vẫn là Lương Trạch, nhưng ông ta lại xin nghỉ đột xuất trước khi lô gỗ cuối cùng xuất xưởng. Mà lần đó, người ký tên vào biên bản kiểm tra chất lượng cuối cùng là Hạ Hùng Hải.

Hạ Hùng Hải mơ hồ nhớ ra có một chuyện như vậy.

Ông và Lương Trạch xem như bạn cùng tuổi, làm đồng nghiệp với nhau từ khi còn trẻ, suốt mười mấy năm chưa từng để xảy ra sai sót.

Trong mắt Hạ Hùng Hải, Lương Trạch là người rất cẩn thận, biết vươn lên.

Lần đó, Lương Trạch nói vợ bị ốm nên phải về nhà ngay lập tức, trước khi đi, ông ta còn nói như đinh đóng cột rằng đã kiểm tra chất lượng theo thứ tự, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề. Nhưng khi đó cũng không còn thời gian để kiểm tra lại một lần nữa, vậy nên Hạ Hùng Hải đã ký tên ngay.

Nếu biết trước, ông đã không làm vậy.

“F*ck!” Mã Tuấn tức điên rồi, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên bị vệ sỹ túm chặt, cậu ta xông lên đánh Lương Trạch: “Rốt cuộc ông ngoại tôi có lỗi gì với ông! Sao ông lại hại nhà chúng tôi như vậy!”

Có vệ sỹ kịp thời ngăn cản cậu ta.

“Cậu đừng vội.” Hoắc Cận Hành cũng tiến lên ngăn cản.

Mấy tháng trước, Hoắc Cận Hành phái người điều tra Lương Trạch, ban đầu anh cũng tưởng Lương Trạch là đầu sỏ.

Nhưng trước đó vài ngày, Chu Tung Kỳ bỗng điều tra ra, sau một tháng nhà họ Hạ xảy ra chuyện đến khoảng hai năm nay, tài khoản của Lương Trạch liên tục nhận được một số tiền, tổng số tiền khiến người ta phải kinh ngạc.

Số tiền không chuyển theo đường thẳng, nó được qua tay rất nhiều người, cuối cùng hôm nay Chu Tung Kỳ mới xác nhận được tất cả số tiền đều đến từ “Gỗ Đằng Lập”.

“Đằng Lập…”

Người trong phòng kinh sợ, không khỏi hít sâu.

Tim Hạ Thụ đập rất nhanh, đại não bỗng phải tiếp nhận rất nhiều tin tức ngược lại khiến nó trống rỗng, cô không thể tin được.

Đằng Lập… Tưởng Đằng Lập.

Là ba của… Tưởng Nguyệt Viện.

Hoắc Cận Hành nhìn cô, nhanh chóng nắm lấy tay cô.

Lương Trạch liên tục nói: “Đúng… Là tôi sai! Tất cả đều là lỗi của tôi, cậu Hoắc! Giám đốc Hạ! Cầu xin mọi người cứu tôi! Tổng giám đốc Tưởng đã biết mọi người điều tra ra tôi, ông ta chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt tôi!”

“Ông, ông ta muốn đưa tôi ra nước ngoài! Tôi không thể ra nước ngoài được, vợ tôi bị nhiễm trùng đường tiểu mười năm, nếu tôi phải đi, bà ấy sẽ không sống nổi! Lúc trước tôi nhận tiền của tổng giám đốc Trương là để chữa bệnh cho bà ấy, tôi sai rồi, tôi sai rồi! Cầu xin mọi người!”

“Cmn, ông câm miệng lại cho tôi!” Mã Tuấn cực kỳ phiền lòng, cậu ta đấm lên mặt Lương Trạch một cú.

Hạ Mẫn Quân kêu lên: “Tiểu Tuấn.”

Khóe môi Lương Trạch rỉ máu, vừa ho khụ khụ vừa khóc lóc.

Ánh mắt Hạ Thụ đỏ bừng.

Không khí im lặng, cô bỗng mở miệng, giọng khàn khàn: “Báo cảnh sát…”

Hoắc Cận Hành lo lắng: “Hạ Thụ.”

“Báo cảnh sát… A Hành, báo cảnh sát!” Hạ Thụ hít mũ, giọng nghẹn ngào: “Báo cảnh sát bắt hết bọn họ lại, bọn họ phải trả giá!”

“Em đừng vội.” Hoắc Cận Hành rất đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

“Bọn họ sẽ bị trừng phạt, nhưng bây giờ vẫn chưa có bằng chứng chính xác là Tưởng Đằng Lập làm, em đừng vội, chờ anh một chút.

“Tôi có!” Lương Trạch bỗng nói.

Mọi người giật mình, Hoắc Cận Hành nhìn ông ta.

Lương Trạch khẩn thiết: “Tôi có, tôi có bằng chứng, vì vậy ông ta mới đuổi tận giết tuyệt tôi như vậy. Năm đó tôi sợ ông ta phản bội, nên đã viết giấy tờ chứng minh! Tuy nhiên trên đó không có tên ông ta, không thể trực tiếp xác nhận. Thế nhưng tôi có cách chứng minh! Tôi van cầu cậu, van cầu mọi người! Tôi nguyện ý nhận sự trừng phạt của pháp luật, chỉ cần mọi người giúp tôi đừng để tôi phải ra nước ngoài! Van lạy mọi người.”

Vẻ mặt Hoắc Cận Hành lạnh băng.

“Yên tâm, ông không thoát được pháp luật.” Bóng người cao lớn đứng thẳng trước người đàn ông trung niên, lạnh lùng nói: “Nhưng tốt nhất lời của ông cũng là thật.”

Khi Tưởng Nguyệt Viện trở lại nhà họ Tưởng đã là nửa đêm.

Mấy năm nay, cuộc sống nhà họ Tưởng cũng khấm khá hơn, cả nhà cũng chuyển từ Thanh Thành đến Đế Đô.

Đã gần ba giờ sáng, phòng khách nhà họ Tưởng vẫn còn sáng. Ba Tưởng không ở nhà, mẹ Tưởng vẫn chưa ngủ.

Cô ta vừa đi diễn về, vẫn còn chưa tẩy trang.

Tưởng Nguyệt Viện buồn bực tháo khẩu trang đen xuống, nằm ngay xuống sô pha, từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

“Ôi, Viện Viên.” Mẹ Tưởng thấy cô ta trở về, lập tức tiến lên đưa cho cô ta ly nước: “Vội về như vậy chắc hẳn rất mệt mỏi, con uống nước đi.”

Tưởng Nguyệt Viện “Vâng” nhưng lại không uống, nhận lấy rồi để lại lên bàn trà: “Muốn con về gấp như vậy làm gì? Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại sao?”

“À… Là có chuyện này.” Mẹ Tưởng do dự: “Viện Viện à, mẹ thấy gần đây lịch trình của con rất nhiều đúng không? Vậy… Tiền thù lao cũng không ít đúng không? Có thể…”

Bà tay làm động tác đếm tiền, Tưởng Nguyệt Viện nhìn thấy vậy thì ánh mắt lạnh lùng: “Lại muốn tiền? Không phải con vừa mới đưa cho ba mẹ sao? Sao lại hết nhanh như vậy?”

“Ai dà, không phải mấy trăm vạn lần trước để cho ba con quay vòng vốn công ty sao!” Mẹ Tương oán trách: “Lần này là chuyện này, dạo này ba con gặp một chuyện, con cũng không phải không biết, coi như con giúp ba con đi! Sau này ba mẹ sẽ trả lại con.”

Tưởng Nguyệt Viện liếc bà ta, không nói gì.

Chuyện mẹ Tưởng nói, Tưởng Nguyệt Viện biết một ít, nhưng không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ nghe nói là có quan hệ với nhà Hạ Thụ bảy năm trước.

Theo như lời mẹ Tưởng nói, chuyện nhà họ Hạ phá sản năm đó gần đây đang bị điều tra lại, có một nhân chứng tuyên bố rằng có bằng chứng chứng minh có liên quan đến ba Tưởng, lấy chuyện này để tống tiền, muốn phí bịt miệng từ nhà họ Tưởng.

Ba Tưởng không sợ kiện tụng, nhưng công ty nhà họ Tưởng đang trong giai đoạn IPO quan trọng, không thể để xảy ra sai sót, vì vậy lựa chọn nhân nhượng.

Cô ta cực kỳ mệt mỏi, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

Mẹ Tưởng nói ra một con số.

Tưởng Nguyệt Viện sững sờ.

Giây tiếp theo, cô ta khó tin nhìn mẹ Tưởng: “Bao nhiêu?”

Mẹ Tưởng xấu hổ: “Sáu ngàn vạn…”

Tưởng Nguyệt Viện đứng bật dậy.

“Mẹ điên rồi, hay là ba điên rồi?” Cô ta tức giận hét: “Không nói đến con có số tiền đó không, sáu ngàn vạn, sáu ngàn vạn mà ba mẹ vẫn lựa chọn nhân nhượng? Đây là trèo lên đầu người ta ngồi đó mẹ biết không! Ba mẹ đồng ý với điều kiện này? Đây là tống tiền! Sao hai người không báo cảnh sát!”

“Con nói nhỏ thôi! Nói nhỏ thôi.” Mẹ Tưởng vội bịt miệng cô ta lại: “Đương nhiên mẹ và ba biết người đó là quỷ hút máu người! Nhưng con cũng không phải không biết, bây giờ đang là thời điểm quan trọng, sao có thể để ba con báo cảnh sát! Con tạm thời chịu tủi thân một thời gian, sau này chúng ta báo cảnh sát cũng không muộn…”

“Sao lại không báo! Ba cũng chưa từng làm chuyện đó, cây ngay không sợ chết đứng, sao phải sợ ông ta!”

Mẹ Tưởng bỗng im lặng, né tránh ánh mắt Tưởng Nguyệt Viện.

Tưởng Nguyệt Viện mơ hồ nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của mẹ mình, cô ta không thể tin được: “Mẹ?”

Trái tim cô ta như treo ở vách núi, khó khăn nói ra câu đó: “Chẳng lẽ… Hai người thật sự…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Ôi dào!” Mẹ Tưởng vội cắt ngang: “Trên thương trường có chút xung đột cũng rất bình thường! Ba con cũng là tự vệ…”

“Đó là phạm pháp!” Tim Tưởng Nguyệt Viện đập nhanh, cảm xúc hỗn loạn, đại não cô ta trống rỗng: “Hai người có thể sử dụng thủ đoạn bình thường, nhưng tại sao hai người còn làm chuyện phạm pháp nữa! Hai người bị điên rồi?”

“Con không giúp thì cứ nói thẳng.” Mẹ Tưởng cực kỳ phiền muộn.

“Không giúp.”

Mẹ Tưởng nhìn cô ta: “Con nói gì?”

“Con không giúp, con không giúp!” Tưởng Nguyệt Viện thở hổn hển: “Mẹ, con không phải là ngôi sao, không phải người của giới giải trí. Tiền biểu diễn một sân khấu của con nhiều lắm chỉ có mấy chục vạn, hơn nữa tiền mấy năm nay con hầu như đều đưa cho ba đầu tư, con không có sáu ngàn vạn! Cho dù có, con cũng sẽ không cho hai người, hai người thật sự rất quá đáng!”

Mẹ Tưởng nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, bỗng quát: “Thật sự không nuôi nổi con!”

Bà ta khó thở, tiến lên bóp lấy tay Tưởng Nguyệt Viện: “Không nuôi được con, không nuôi được con! Mẹ và ba con nuôi con bao nhiêu năm như vậy, kết quả con lại báo đáp ba mẹ như vậy sao! Con cũng không nghĩ xem, nếu không có ba mẹ, con có được ăn mặc, có địa vị như ngày hôm nay không? Con chính là con sói mắt trắng! Ba mẹ bồi dưỡng con nhiều năm như vậy, cuối cùng con lại hiếu thuận với ba mẹ bằng cách này, mẹ nuôi con làm gì nữa!”

“Mẹ!” Tưởng Nguyệt Viện bật khóc, kéo tay bà ta ra.

“Đúng! Là ba và mẹ nuôi con, bồi dưỡng con, con rất cảm ơn công ơn dưỡng dục của hai người, nhưng rốt cuộc hai người muốn con thế nào! Từ nhỏ mẹ đã so sánh con với người khác, so với Hạ Thụ! Đâu đâu cũng so sánh con! So thành tích, so sở thích, mẹ nghĩ rằng con thích violon sao? Còn không phải hồi đó mẹ thấy Hạ Thụ học kéo violin, nên mới bắt con học theo sao!”

“Mấy năm nay, con chỉ vì ba và mẹ, trèo cao lên Cận Hành, mở rộng mối quan hệ! Cầu tài nguyên thay hai người, nịnh bợ Hoắc Vận, hạ thấp bản thân! Mẹ có biết mọi người nói con như thế nào không! Con ra mắt hai năm nay, không có một đồng nào gửi ngân hàng, nhà cũng không có, đây là vì sao! Đúng là hai người đã nuôi con, hai người muốn con báo đáp, nhưng thật sự con đã trả quá đủ rồi!”

Mẹ Tưởng tát cô ta một cái.

“Nếu con có nhiều oán hận như vậy, vậy mau cút đi! Cút khỏi cái nhà này! Cút!”

Khi Tưởng Nguyệt Viện khóc lóc, lôi vali ra khỏi nhà họ Tưởng đã là bốn rưỡi sáng.

Trời trở gió, cô ta mặc áo khoác dáng dài, đi dày cao gót, loạng choạng kéo vali ra khỏi tiểu khu.

Mẹ Tưởng vội vàng đuổi theo sau.

“Viện Viện! Viện Viện, con đừng đi, là mẹ không tốt, mẹ không đúng! Mẹ xin lỗi con, con đừng đi…”

Vừa rồi hai mẹ con đều xúc động, nổi nóng. Bây giờ cảm xúc đã bình tĩnh lại, mẹ Tưởng hối hận không kịp.

Cô ta không thể đi, nếu cô ta đi, bọn họ không lấy được tiền, vậy thì thật sự xong đời.

Tưởng Nguyệt Viện không để ý, bắt một chiếc xe, lên xe rồi rời đi.

Văn phòng của Tưởng Nguyệt Viện là một tòa hai tầng nhỏ, được cải tạo từ một kho hàng, vị trí khá hẻo lánh.

Khoảng thời gian trước, sự nghiệp của cô ta tụt dốc, không nuôi nổi mọi người ở phòng làm việc, một nhóm người đã nghỉ việc không lâu, đến cả tiền phí máy sưởi cô ta cũng chưa thanh toán.

Tưởng Nguyệt Viện vứt vali một bên, đi lên phòng nghỉ trên tầng, khóa trái cửa, cô ta dựa vào ván cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Mặt vùi vào đầu gối.

Mấy năm nay, tất cả mọi người đều cho rằng cô ta xuất thân từ danh viện, thiên chi kiều nữ, cái tên Diane có một địa vị trên sân khấu quốc tế, nhưng ai có thể ngờ rằng phía sau vẻ ngoài háo nhoáng đó, mục nát bẩn thỉu thế nào.

Cô ta không quan tâm đ ến điều gì. Vì thành công, muốn nhận được sự tôn trọng của mọi người, cô ta có thể vứt bỏ mặt mũi, không từ thủ đoạn.

Chỉ cần thắng Hạ Thụ… Chỉ cần thắng Hạ Thụ là có thể!

Nhưng chuyện nhà Hạ Thụ… Vậy mà lại do nhà cô ta gây nên.

Trong lòng Tưởng Nguyệt Viện tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, cô ta rơi lệ không ngừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.