Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 26: 26: Zịt Xỉn Quắc Cần Câu



Nếu bạn phát hiện người đàn ông mình thích thích người cùng giới, ngoài ra bạn còn phát hiện hai người đó ngủ với nhau, bạn sẽ làm gì
Em gái quỷ: Cảm ơn vì đã hỏi, hai ngày trước chỉ muốn ôm chân khóc rống lên, khi tỉnh táo lại rồi mới biết không dừng lại sẽ đau khổ.

Để bản thân buông xuôi hoàn toàn, tôi tặng cho bọn họ một giấc mơ về đám cưới thế kỷ và tặng cậu ấy tất cả số tiền dành dụm nhưng không bao giờ dùng được (5000 triệu) của mình để làm quà cảm ơn vì đã trò chuyện với tôi.
Tóm lại sáng ngày thứ ba sau khi chung chăn gối, Dụ Tử Thực vội vàng ôm đồ về phòng mình trong, Tang Văn Thanh thì đầu óc quay cuồng, không hiểu sao Dụ Tử Thực lại mặc váy cưới gả cho mình trong mơ.
Đùa à, nữ quỷ kia có ý gì.

Cái đống vàng bạc chất đầy cả phòng kia là sao, hỗ trợ tổ chức đám cười quái gì chứ, làm người khác sợ chết!
Thiệu Liên nghe chiến thuật của em gái quỷ xong bèn giơ ngón tay cái: “Apple —“
“Không có Apple gì hết.

Ngài vịt sau này đừng gọi tôi bằng cái tên này nữa.”
“Em Như.” Em gái quỷ tên là Liễu Như, Thiệu Liên đề nghị: “Loài người không chỉ có mỗi tình yêu.

Cô có thể thử vài hoạt động khác.”
“Ừm ừm.” Nhắc đến chuyện này, Liễu Như hào hứng lại ngay: “Hôm qua tôi khám phá được một chuyện rất hú vị.”
“Tôi sẽ tạo những giấc mơ đẹp cho những người thích nhau!”
“Tạo cơ hội cho những người không dám tỏ tình với nhau trong mơ!”
“Ngài vịt, tôi đi đây.

Thế giới này không thiếu người có tình với nhau, tôi đi đẩy thuyền.”
Thiệu Liên: “Ngay cả đẩy thuyền CP mà cô cũng biết?”
“Ừ.

Điện thoại của ngài vịt dạy tôi rất nhiều thứ.

Ngài vịt yên tâm, CP tôi thích nhất mãi mãi là của ngài và ngài Bùi!”

Nói xong, chưa đợi Thiệu Liên giải thích, nó đã xoay người bay ra ngoài cửa sổ, bỏ lại một câu: “Ngài vịt đừng tiễn tôi! Chúng ta có duyên gặp lại!!!”
Nó bay xa, trong phòng chỉ còn lại quỷ khí lành lạnh.
Thiệu Liên:….Thật sự không biết nên giải thích hiểu lầm kia làm sao.
Em gái quỷ chưa đi được bao lâu, Tang Văn Thanh và Dụ Tử Thực đã đến.

Sau khi nghe cậu bảo nó đã đi và không bao giờ trở lại nữa, hai người thở phào nhẹ nhõm.
Tang Văn Thanh không để ý giấc mơ kia, cậu coi như nữ quỷ giỡn với mình, còn thuận miệng đùa vài câu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 54: Khai trương quán ăn

Cậu không nhắc đến chuyện Dụ Tử Thực mặc đồ cưới mà chỉ nói đống vàng bạc chất đầy cả phòng kia, nếu đó mà là tiền mặt, chắc cậu gọi luôn nữ quỷ là “mẹ” trong mơ quá.
Còn Dụ Tử Thực, cậu ta mất tự nhiên rời khỏi phòng.

Bây giờ cậu ta đã thấy Thiệu Liên thuận mắt mình hơn, nhưng lại có chút khó chịu khi nhìn Tang Văn Thanh.

Khó khăn lắm mới được trải nghiệm cảm giác mặc váy cưới một lần, tại sao chú rể lại là Tang Văn Thanh!
Là một anh top men lỳ sáu múi phải tuyệt hơn không!
Hu hu hu!!!! Cậu có thể mời ngài nữ quỷ về được không!
Thiệu Liên nghĩ mình không còn gặp lại em gái quỷ một lần nào nữa, nó lại giáng cho cậu một đòn đau điếng.
Trời mưa, điện thoại nhận được thông báo màu cam của Cục Khí tượng Thủy văn.

Ngày mai sẽ có một cơn mưa lớn, sức gió giật có thể đạt cấp tám, cảnh báo người dân thành phố không nên ra ngoài.
Tuy Thiệu Liên đã quay hết cảnh của mình từ lâu nhưng cậu không rảnh rỗi.

Ngày nào Thiệu Liên cũng đến phim trường để học tập, thỉnh thoảng giúp đỡ mọi người vài việc vặt, thông báo của Cục Khí tượng Thủy văn cũng xem như cho Thiệu Liên một ngày nghỉ ngơi.

Tang Văn Thanh muốn cảm ơn Thiệu Liên nên đã đặt phòng tiệc riêng của khách sạn, mời tất cả diễn viên chính trong đoàn làm phim một bữa.

Chỉ là Dụ Tử Thực, người Tang Văn Thanh nghĩ sẽ đến lại không đến.

Trong khi Bùi Thâm, người Tang Văn Thanh nghĩ không đến lại đến.
Có ảnh đế Bùi với khí thế đàn anh, ban đầu mọi người không thả lòng nổi, chờ đến Bùi Thâm mời Thiệu Liên một ly rượu, bàn tiệc mới ồn ào hơn.
Mọi người hoàn toàn không để ý gì ly rượu của Bùi Thâm.

Tang Văn Thanh đã sớm kể chuyện ba người bọn họ gặp quỷ trong thang máy với các diễn viên khác, ơn cứu mạng thì mời một ly rượu có xá chi.
Chỉ có mình Bùi Thâm biết, ly rượu này xuất phát từ buồn rầu trong lòng hắn.
Mấy ngày nay, hắn càng tránh Thiệu Liên, càng không bỏ được Thiệu Liên.
Rõ ràng đèn đã sửa xong nhưng Thiệu Liên không nhắc đến, hắn cũng không về phòng.

Đến khi đến bước ngủ chung trên cùng một giường, hắn lại hoang mang, lo sợ ngọn lửa đang cháy phừng trong lòng chỉ là dư thừa dopamine.
Giống ba và mẹ hắn, lúc yêu nhau thì say đắm mặn nồng, không yêu nữa thì thỉnh thoảng, thậm chí đến khi chết vì già cũng không muốn gặp nhau.

Tham Khảo Thêm:  Chương 132

Mỗi khi nhắc đến người kia trước mặt hắn, những lời yêu thương đã biến thành chỉ trích dầy căm ghét.
Hắn không muốn ra nông nỗi đó với Thiệu Liên.
Cho nên trước khi làm rõ cảm xúc của mình, hắn không muốn trêu ghẹo Thiệu Liên, chỉ muốn chăm sóc cậu từ xa.
Suy nghĩ nhanh chóng bị lời chúc rượu gọi về.

Do hắn là người khởi đầu cho nên mọi người đều muốn chúc rượu hắn.
Huống chi, tối nay hắn thật sự muốn uống rượu.
Gần một tháng không đụng vào rượu, Thiệu Liên có cùng suy nghĩ với Bùi Thâm.
Không nhớ rõ đây là ly thứ mấy, Thiệu Liên chỉ cảm thấy mắt mình mờ sương.

Cậu bị ai đó mang về phòng, người thì nóng phừng, bên cạnh cũng nóng phừng.
“Nóng quá, đừng có lại gần tôi.” Thiệu Liên lầm bầm, nhưng giây sau, lò lửa bên cạnh đã ôm cậu.
Giãy giụa một hồi, cậu thiếp đi.
Chìm vào một giấc mơ sặc sỡ, vừa tỉnh táo lại không kém phần hoang đường.

Cậu biết mình là ai, cũng biết người trước mặt là ai, nhưng tại sao….bọn họ lại nắm tay nhau, đứng trong lễ đường vậy?
“Chú rể Bùi Thâm có thể hôn ngài Thiệu Liên, vợ hợp pháp của mình.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, là em gái quỷ đã biệt tích ba ngày.

Nó mặc vest, tay cầm mic làm MC.
Không thể không nói.

Kẻ sĩ từ biệt ba ngày, lau mắt trông theo!
Trong lúc suy nghĩ miên man, một đôi môi nóng bỏng, nhẹ nhàng chạm lên môi cậu.
Thiệu Liên trợn tròn mắt, không tin nổi.

Anh anh anh anh anh ta thật sự hôn cậu?
Bùi Thâm có biết mình đang nằm mơ hay không vậy!
“Bùi Thâm!” Cậu kêu một tiếng, thế giới bỗng quay cuồng.

Đám cưới dưới bầu trời xanh ngát và bãi cỏ xanh rì nháy mắt biến thành….một căn phòng nguy nga lộng lẫy với giường tròn lớn, bức tường trên đầu giường treo ảnh cưới của cậu và Bùi Thâm.
Hai người mặc vest trắng, nắm tay nhau, cười ngọt ngào.
Thật đến mức xém chút nữa Thiệu Liên đã tin đây là thật.
“Đưa vào động phòng!”
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, một đêm bảy lần!”
Cái quái gì mà một đêm bảy lần???
Thiệu Liên quay đầu nhìn, em gái quỷ biến mất.
Trong phòng chỉ có cậu và Bùi Thâm.

Trong căn phòng “cưới” lộng lẫy nguy nga này, hình như mắt Bùi Thâm có ngọn lửa đang cháy phừng?
Cậu hoa mắt ư?
“Anh Bùi, anh tỉnh lại đi, đây chỉ là mơ thôi!” Thiệu Liên đẩy nhẹ hai cái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1959

Cơ thể đối phương lắc lư như vẫn còn say rượu.

Thiệu Liên vội vàng đỡ hắn, nghe hắn lầm bầm gì đó, giọng đặc sệt nên cậu không nghe rõ.
“Anh nói gì? A —“

Thiệu Liên không ngờ Bùi Thâm trong mơ cũng khỏe như ngoài đời.

hắn thẳng tay kéo cậu ngã xuống giường.
“Đè chết tôi rồi! Anh ngồi dậy nhanh!”
“Là mơ thì tốt, là mơ thì tốt rồi….”
Thiệu Liên:???????????
Giọng nói bên tai càng ngày càng nhỏ, tiếng thở cũng đều dần, một hít một thở bên gáy cậu.
Cho nên, anh ta ngủ….trong chính giấc mơ của mình???
Được rồi, cậu cũng mệt.
Chỉ chốc lát sau, trong giấc mơ ngoài giấc mơ, có hai người đang ôm nhau ngủ.
Mười hai giờ sáng, mưa đã tạnh, vầng trăng tròn vành vạnh thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp mấy.
Trong lòng một người lóe lên tia sáng trắng….
– –
Chú thích:
Dopamine: Nó có chức năng vừa là hoóc môn vừa là chất dẫn truyền thần kinh, đồng thời đóng một số vai trò quan trọng trong não và cơ thể.

Trong văn hóa và truyền thông đại chúng, dopamine thường được xem là hóa chất chính của hạnh phúc, nhưng ý kiến hiện nay trong dược học là dopamine thay vào đó làm tăng động lực đạt tới kết quả.

Nói cách khác, dopamine báo hiệu sự nổi bật động lực nhận thức (ví dụ, mức độ khao khát hoặc sự ác cảm) của một kết quả, do đó thúc đẩy hành vi của sinh vật hướng đến hoặc né tránh việc đạt được kết quả đó.

Nói chung anh Bùi Thâm sợ mình hạnh phúc vì được gặp idol chứ không phải yêu người ta.
Kẻ sĩ từ biệt ba ngày, lau mắt trông theo: người trí thức chỉ cần học tập, nghiên cứu ba ngày là đã có nhiều tiến bộ, hiểu biết, đã khác với chính họ của ngày hôm qua rồi.

Đồng thời, người chân chính có học thức cũng sẽ không dùng quan niệm, cách nhìn cũ để nhìn nhận một người.

Cũng không thể căn cứ vào ưu điểm nhược điểm, sở trường sở đoản, đức hạnh cao thấp của một người trước đây, mà đánh giá anh ta hiện nay.

Nếu anh ta là người bình thường, lười nhác học hành, mài giũa, tu dưỡng bản thân, thì anh ta vẫn là người như trước.

Nếu anh ta đã thay đổi, học hành ngày đêm, sách chẳng rời tay, thì phải nhìn anh ta bằng con mắt khác.
Cre: Clover Danes Home.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.