Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 45: Zịt nổi đình nổi đám



Rà soát hết fan club, không tìm được acc clone của Bùi Thâm, nhưng lại được acc chính của Bùi Thâm tag.

Bùi Thâm V: Rất tuyệt @Thiệu Liên V// @Offical Weibo Loạn Thế: Phim đây nè ~~

[Hình ảnh][Hình ảnh]

Thiệu Liên cũng tự tay share lại kèm một câu “Cám ơn, thầy Bùi tuyệt nhất ~”

Hiển nhiên, hai bài này này làm hai người dắt díu nhau lên hot search ngồi.

Fans nhà ai bình luận bài nhà đấy, cũng không tag nhau vào, chỉ cổ vũ cho anh trai nhà mình.

Có loại hài hòa quái dị.

Fan lớn của Bùi Thâm: Các bé xinh đẹp chú ý!!! Chỉ cần cổ vũ thầy Bùi thôi, đừng kéo Thiệu Liên vào, cũng đừng phát biểu ý kiến gì hết. Chúng ta không quậy đục nước cũng không được làm mất mặt anh trai nhà mình!

Fans Bùi Thâm: Rõ ạ!

Bên của Thiệu Liên thì…

Fans lớn của Thiệu Liên: Các Liên Thước, đừng đi ké fame ảnh đế, tuyệt đối không được!!! Tập trung vào anh nhà mình thôi!!! Tập trung khen nhan sắc, tuyệt đối không nhắc đến kỹ năng diễn xuất, giảm độ mong đợi xuống!!!

Đùa à, fame của ảnh đế là thứ bọn họ muốn bé thì ké à! Trình diễn xuất của Liên Liên nhà họ đáng tin à!

Không cái nào được hết.

Ít nhất mấy bộ trước không cái nào ra hồn!

**

Mười bảy tháng chạp, Thiệu Liên đã biến thành người ăn sáng xong xuôi, bắt đầu sắp xếp hành lý.

Sắp xếp xong, cậu lên đường đến sân bay.

Ở lối ra sân bay, Thiệu Liên hì hục kéo vali lớn vali nhỏ ra chỗ đậu xe. Hiện tại đang là mùa đông nên việc đội nón đeo khẩu trang không có gì lạ. Trên đường đi, không bao nhiêu người nhận ra Thiệu Liên, mà có nhận ra thì Thiệu Liên đều vọt lẹ trong khi người đó bận kêu mình.

Ngồi xe buýt một tiếng mới đến bến xe. Cậu lại vội vàng mua vé xe, bắt được chuyến xe cuối cùng đến thôn kia.

Lắc lư ba tiếng đồng hồ, đến khi xương vịt muốn rã làm từng khúc.

Cuối cùng xe cũng đến thôn nhỏ trước khi mặt trời lặn. Nơi này cũng chính là nơi Bùi Thâm đang quay phim.

Nơi xe dừng lại cách địa điểm quay phim mười cây số, đường đi không có xe buýt, cũng không có phương tiện nào khác.

Thiệu Liên đứng đực ra nhìn con đường không bóng người rồi lại nhìn ánh nắng đang dần tắt đi…

Không thì, gọi điện bảo trợ lý Bùi Thâm ra đón nhé?

Không được!

Thiệu Liên lập tức bác bỏ suy nghĩ này, cậu im lặng đến là do sợ Bùi Thâm giật mình!

Bây giờ gọi thì công sức từ đầu đến giờ của cậu coi như đổ sông đổ biển.

Năm đó cậu đã đi hơn trăm cây để xuống núi, hôm nay có mười cây mà thôi, ha!

Xoay eo, xoa chân, xoay vai, đã khởi động xong xuôi. Thiệu Liên hít sâu một hơi, kéo vali đi theo bản đồ trên điện thoại, bật chế độ vịt cuốc bộ.

Đi một hồi, cậu thầm quyết định…

Năm sau, năm sau cậu sẽ đi thi lấy bằng lái xe!

Trong ngôi nhà nông thôn nào đó.

Bùi Thâm vừa kết thúc cảnh quay hôm nay, trợ lý vội vàng đưa hắn áo lông giữ ấm và bình giữ nhiệt cho hắn: “Thầy Bùi nhanh khoác áo vào, nơi này lạnh quá.”

Nhất là lúc trời tối, gió lạnh thổi vù vù.

“Cám ơn.” Bùi Thâm mặc áo vào, nhấp một ngụm trà gừng. Bây giờ hắn mới tỉnh táo hơn một chút. Uống trà xong, hắn đi về phía đạo diễn, xem lại cảnh quay ban nãy.

Đạo diễn: “Được rồi, cảnh này qua. Thầy Bùi nhanh về nghỉ ngơi đi, bốn giờ sáng mai sang khu C quay một cảnh.”

“Đã biết, mọi người cực khổ rồi. Có gì gọi cho tôi.”

Nơi ở cách chỗ quay phim không xa, chỉ cần đi bộ bảy tám phút là đến. Nơi này không có đèn đường, chỉ có đèn như hoàng hôn từ trong nhà của người dân chui khỏi cửa sổ đáp xuống mặt đất.

Thỉnh thoảng còn có mấy tiếng chó sủa vang lên.

Trợ lý của hắn rất sợ chó. Cậu ta cứ sợ đột nhiên có con chó từ đâu đó xông ra nên cứ vừa đi vừa nhìn dáo dác xung quanh, ánh đèn pin cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Bùi Thâm cảm thấy trước mặt cứ lúc sáng lúc tối. Tay hắn căng thẳng, bàn tay cầm đèn pin siết chặt đến mức trắng bệch.

Trợ lý: “Thầy Bùi thầy không sợ ư?” Mấy con chó kia nghe tiếng là thấy dữ rồi!

Thầy Bùi can đảm quá, bình tĩnh quá trời.

Bùi Thâm: “…Có sợ cũng đừng hoảng.”

Một cái đèn pin của hắn không chiếu sáng được con đường trước mặt!

Nghe Bùi Thâm nói xong, trợ lý vừa định giơ đèn pin lên chiếu đằng trước. Bỗng nhiên cậu hét lên, quăng luôn đèn pin ra ngoài, chạy lại trốn sau lưng Bùi Thâm.

“Quỷ quỷ quỷ, có quỷ kìa!”

Ngón tay run rẩy chỉ góc tường vừa nãy.

Bùi Thâm đứng im bất động, chùm sáng yếu ớt rọi thẳng về phía đó.

Hắn từng tận mắt thấy quỷ rồi.

Hay là, chạy, chạy thẳng?

Chỉ cần hắn chạy đủ nhanh, quỷ sẽ không thấy hắn!

Lúc này, bóng đen trong góc tường cử động. Nó không chỉ thay đổi chiều cao, có tiếng “sột soạt” như có gì đó đang lăn trên mặt đất, hình như con quỷ kia còn kéo thứ gì đó theo.

Giọng trợ lý của hắn run lên, không dám nói quá lớn: “Có phải, có phải nó kéo một cái đầu người hay không!”

Bùi Thâm:!!!

Tới thì thôi đi, còn cầm đồ ăn theo làm gì!

Tim Bùi Thâm nhảy lên tận cổ họng, tự hỏi nín thở có hiệu quả không.

Bóng đen chậm rãi bước vào trong vùng sáng. Nó như cảm thấy vùng sáng quá nhức mắt nên cong tay, che mắt lại.

“Thiệu Thiệu?!” Tim Bùi Thâm rớt xuống, sau đó hắn không tin nổi. Bùi Thâm vội vàng đi về phía cậu, ngay cả sương trắng hắn thở ra cũng nhảy cẫng lên dưới ánh đèn.

“Sao cậu đến đây?”

“Có phải anh bị tôi dọa không?” Thiệu Liên cười.

“Ừ, giật mình.”

Thiệu Liên nhướn mày, không uổng công cậu chờ lâu đến vậy, chờ đến mức chân tê rần.

Trợ lý cũng kịp phản ứng lại, tự nhiên làm ầm ỹ chuyện tào lao. Trợ lý ngại ngùng nhặt đèn pin dưới đất lên, đi lại chào: “Chào thầy Thiệu.”

Bùi Thâm để trợ lý đi trước, hắn và Thiệu Liên từ từ theo sau.

Hắn bỗng cảm thấy đèn pin của mình không tối đến vậy.

Có lẽ do người bên cạnh hắn sáng chói tựa mặt trời.

“Đến đây chơi mấy hôm à?” Bùi Thâm hỏi.

“Ở nhà quá chán, khi nào chơi đã thì tôi về. Anh không biết đâu, tôi đổi biết bao phương tiện giao thông rồi. Đầu tiên là bắt xe ra sân bay, sau đó đi máy bay, sau đó….” Đây là lần đầu Thiệu Liên đi thăm ban người khác, hứng thú cao ngất, cứ tíu tít không ngừng, ngay cả chuyện đi được nửa đường thì điện thoại hết pin cậu cũng nói, ngay cả chuyện hỏi đường vịt ven đường cũng nói nốt.

Bùi Thâm đang đau lòng chuyện Thiệu Liên phải đi bộ mười cây số, sau khi nghe cậu bảo mình hỏi đường vịt thì phì cười: “Cậu hỏi đường ai?”

Hình ảnh cậu ngồi xổm, nghiêm túc hỏi vịt đường đi hiện lên trong đầu hắn.

Quá đáng yêu. Tr𝗎yện cop 𝘁ừ 𝘁rang ⩶ T RU𝑴TRU𝑌ỆN.𝙑N ⩶

Đây là kỹ năng hỏi đường đặc thù của người mắc chứng rối loạn lo âu xã hội à.

Thiệu Liên thuận miệng trả lời: “Vịt á ~”

Nói xong thì cậu dừng một chút.

Chết chưa!

Đắc ý quá rồi!

“Nó chỉ đại thôi, tôi cũng đi đại luôn, không ngờ đúng hướng, Tôi hên quá mà, he he he.”

Bùi Thâm còn cười, gật đầu đồng ý: “Ừ, đúng vậy.”

Một người dám hỏi, một con dám trả lời. Không hay mới lạ.

“Đúng rồi, tối nay tôi ngủ với anh nhé?” Thiệu Liên nói chuyện khác: “Mai tôi sẽ thuê một căn của người dân.” “

“Hiển nhiên là được.”

Cầu còn không được.

Tối, lúc Thiệu Liên đi tắm, Bùi Thâm lấy mền dự phòng ra, đặt bên cạnh mình.

May mà hắn có thói quen cất nhiều bộ chăn.

Nếu không tối nay hắn mất ngủ mất.

Đêm khuya thanh vắng,

Tham Khảo Thêm:  Chương 14

Bùi Thâm vẫn mất ngủ.

Không thể trách hắn, lâu quá không gặp, hắn cứ không nhịn được, nhắm mắt một chốc lại mở mắt ra nhìn Thiệu Liên.

Thiệu Liên vừa đặt đầu vào gối đã ngủ mất, nửa mặt vùi trong chăn, chỉ để lộ hàng mi xinh đẹp.

Bùi Thâm nhìn một hồi, đã đến lúc quay phim.

Đột nhiên hiểu được lý do vì sao quân vương không tảo triều.

Thiệu Liên ngủ đến tận trưa mới dậy, chủ nhà mang thức ăn nóng hổi đến cho cậu, nói phòng đã được dọn dẹp xong xuôi,

Không cần phải nói nhiều, chắc chắn cho Bùi Thâm sắp xếp giúp cậu.

Phòng của cậu nằm bên cạnh phòng Bùi Thâm, ban đầu nó để cho một trợ lý khác của hắn ở, nhưng mà lần này cậu ta xin không đến nên cứ để trống. Đối diện phòng Bùi Thâm còn một căn phòng khác, là phòng của trợ lý.

Thiệu Liên tùy tiện đi dạo xung quanh một ngày, tối Bùi Thâm về, hỏi cậu mai có muốn ra phim trường chơi hay không.

“Muốn!” Thiệu Liên gật đầu, cơ hội học tập ngay trước mặt, sao có thể từ chối.

Vì vậy thời gian thăm ban của Thiệu Liên kéo dài vô hạn. Ngoại trừ lúc xem mọi người đóng phim rồi ghi chép lặt vặt, cậu còn giúp mọi người khuân vác đạo cụ, làm vài việc vặt khác.

Sau này biến thành nhân viên ngoài biên chế của đoàn làm phim.

Lúc không đủ người còn giúp đóng vai phụ.

Thiệu Liên: Hời quá hời quá.

Đạo diễn: Quá hời quá hời.

**

Ba ngày cuối cùng trước Tết, Bùi Thâm hết cảnh, Thiệu Liên theo hắn về thành phố.

Bùi Thâm hỏi cậu có muốn về nhà cũ ăn Tết với hắn hay không, cũng nói rằng Bùi Vận muốn cậu đến, còn đích thân chuẩn bị bữa tối giao thừa. Thiệu Liên nghe vậy thì rất phân vân, cậu muốn đi lắm, nhưng Tết cậu phải về nhà.

Nhà của cậu ở trong núi, năm nào cũng về.

Anh ngỗng và Quý Nguyễn đã mang Tiểu Xương đến đó với hai người trước rồi, đồ Tết cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Cậu định ở đó đến hết Tết Nguyên Tiêu mới về.

Hai người kia cũng thế.

Đỡ mắc công trăng tròn còn phải tìm chỗ trốn ba ngày.

Thiệu Liên cắn răng: “Lần sau, lần sau tôi đến.”

Bùi Thâm tiếc nuối nhưng cũng không ép cậu, chỉ nói cậu nhớ nhắn tin cho mình thường xuyên.

Đêm ba mươi, ba con tụ lại trong phòng khách. Tiểu Xương nằm trên ghế xem Xuân Vãn, Quý gà con đeo tai nghe không biết đang nói chuyện với ai, biểu cảm vừa ngọt ngào vừa vui vẻ. Cố Hồng cũng không khá hơn, anh ta cúi đầu gõ chữ, Thiệu Liên chưa từng thấy biểu cảm dịu dàng như vậy xuất hiện trên mặt anh ngỗng bao giờ!

Thiệu Liên: Bọn họ bị gì vậy!!!

Lúc này, thông báo có cuộc gọi video vang lên.

Bùi Thâm gọi cậu.

Thiệu Liên không để ý mấy người khác nữa, vui vẻ nhấn “Nhận”.

Trong điện thoại, Bùi Thâm mặc đồ lông màu đen, để Thiệu Liên nhìn thấy pháo bông nở rực rỡ trên bầu trời sau lưng hắn.

Cả sân đều bị ánh sáng nhiều màu chiếu sáng.

Bao gồm gương mặt của Bùi Thâm.

“Đẹp không?”

“Đẹp lắm!”

“Chỗ của cậu không đốt pháo được à?”

“Không có, chỗ của tôi không được bắn.” Cậu ở trong biệt thự bằng gỗ trên núi. Nơi này sân trước sân sau chỉ có cây là cây, không đốt pháo được.

Hai người gọi video đến tận 12h tối, đến khi tiếng chuông vang lên.

“Năm mới vui vẻ, Thiệu Thiệu ~”

“Năm mới vui vẻ nha Bùi Thâm ~”

Cúp máy, Thiệu Liên phát hiện sáu con mắt đang nhìn mình.

“Chuyện gì?”

Quý gà con: “Là ai, người vừa call video với em là ai, quan hệ hai bây ra sao?”

Quý gà con: Hu hu hu, Thiệu Mười Tám đơn thuần, đáng yêu nhất nhà anh cũng có đối tượng ư!!!

Người còn lại không nói gì nhưng mắt anh ta cũng có ý giống vậy.

“Bạn.” Thiệu Liên nhấn mạnh: “Là người bạn cực kỳ cực kỳ cực kỳ thân.”

“Ồ thế à ~~~~”

Thiệu Liên:???

Sao cứ thấy cái “ồ thế à” này sai sai.

Tham Khảo Thêm:  Chương 298: Bán nhân sâm linh chi

**

Rạng sáng Tết Nguyên Tiêu, [Loạn Thế] chính thức công chiếu.

Đạo diễn bao rạp chiếu phim lớn nhất thành phố, mời tất cả ê-kíp đoàn làm phim, vài nhà phê bình phim nổi tiếng đến xem.

Đến khi bộ phim kết thúc, đạo diễn Chu đang cảm thấy tiếc vì Thiệu Liên không đến với Bùi Thâm.

Nếu không cậu sẽ có thể tận mắt nhìn thấy mấy nhà phê bình phim chửi cậu “phá nát bộ phim” cứng họng.

Bùi Thâm lạnh lùng nhìn mấy người kia. Đều là mấy tên dùng mấy thứ độc địa gây hài, ai đưa tiền thì tâng bốc người đó thành “dân chuyên”.

“Tại sao lại mời họ đến?”

Đạo diễn Chu xoa bụng bự: “Haizz, muốn trút giận dùm Thiệu Liên thôi. Mấy người bọn họ chửi tàn nhẫn nhất, cũng chửi lâu nhất.”

Hơn nữa chỉ cần thấy mình “bớt được chú ý”, là lôi Thiệu Liên ra tế tạo fame.

Đáng tiếc, Thiệu Liên không có ở đây, không tự xem màn vả mặt này.

Thiệu Liên được bọn họ nhớ thương cũng đang thở dài….

Cậu muốn xem suất đầu tiên cơ!

Ngỗng trắng đi lại, giơ cánh vỗ cậu: “Quạc…..quạc….”

Về rồi xem, anh bao rạp cho em.

Quý gà con đang tung tăng trong nước bên kia cũng “cục cục” mấy tiếng. Bày tỏ khi về cũng sẽ bao rạp cho cậu.

Thiệu Liên: Anh em mình tốt quá!

Nhưng khi Thiệu Liên về, Cố Hồng và Quý gà con cũng không có cơ hội thể hiện. Bao rạp của bọn họ chỉ có thể dùng để mời nhân viên đi xem.

Ngay ngày về biệt thự, Bùi Thâm lập tức dắt Thiệu Liên ra rạp phim.

Không bao rạp, chỉ đội nón và đeo khẩu trang, xen lẫn trong đám người.

Có thể nói bộ phim [Loạn Thế] nổi là chuyện trong dự tính. Nhưng nổi đình nổi đám thế này lại không nằm trong dự đoán của mọi người.

Mấy ngày nay, xuất chiếu nào cũng full rạp, không chỉ Bùi Thâm và Thiệu Liên lên hot search hết lần này đến lần khác, tình tiết trong phim và người đứng sau bộ phim cũng lần lượt thay nhau chiếm đóng hot search.

Số tiền bên tuyên truyền chuẩn bị để hotsearch không có chỗ, cuối cùng mang đi từ thiện dưới tên đoàn phim.

Sau khi cư dân mạng biết chuyện này, bọn họ vừa cười vừa bảo lâu rồi không thấy hình thức tuyên truyền mạnh mẽ thoát tục thế này, vì vậy bên tuyên truyền cũng lên hotsearch chơi vài hôm.

Nhưng Thiệu Liên không biết chuyện này, cậu còn chưa kịp lướt Weibo nữa, chỉ nghe Bùi Thâm bảo mọi người đang khen ngợi cậu rất nhiều trên mạng.

Thiệu Liên: Đủ rồi!

Cố gắng không uổng phí mà!

**

Rời khỏi rạp chiếu phim, mắt Thiệu Liên đỏ lên.

Thiếu chút nữa cậu đã quên cậu quen diễn viên trong phim, cũng quên luôn mình chính là người họa sĩ kia.

Lúc từng người ra đi, cậu đều nghẹn ngào, đến cuối cùng, nhìn thấy Bùi Thâm cô đơn một mình, đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới kéo một chiếc xe chỉ toàn tro cốt về quê, ống tay áo bên phải lại trống rỗng.

Cuối cùng, cậu bật khóc nức nở.

Nắng chiều như máu, người chết như đèn cạn.

Bùi Thâm nhẹ nhàng dắt người đến góc khuất sau cầu thang, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng.

Ôm đến khi cậu bình tĩnh lại mới buông ra, không hề mất kiên nhẫn.

Sau khi về nhà, hắn sẽ nấu một bữa khuya thật ngon.

Hai người đều không để chuyện tối nay trong lòng.

Hôm sau, Weibo nổ tung.

Server tê liệt.

#Ảnh đế nào đó với ca sĩ nào đó, hẹn hò ôm nhau trong đêm khuya thanh vắng#

Ảnh đế và ca sĩ đi xem phim, chú ý, xem phim cả hai đều đóng, hơn nữa còn nổi đình nổi đám. Sau khi ra ngoài, hai người ôm nhau trong góc khuất cầu thang!!! Làm tôi sợ chết rồi! Thì ra bọn họ chính là quan hệ này! Đừng bảo tôi bịa chuyện, có video đàng hoàng. Tôi còn nghe bọn họ nói chuyện đây, giọng của bọn họ có độ nhận diện cao lắm đấy!

[Video góc khuất cầu thang rạp chiếu phim]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.