Ảnh Đế Muốn Nuôi Vịt

Chương 49: Zịt bỏ đi



Thiệu Liên chờ thật lâu mà Bùi Thâm vẫn im lặng.

Vịt trắng khổng lồ xê lại gần. Đôi mắt hạt đậu, à không, bây giờ vịt lớn lắm rồi, phải gọi là mắt quả nho, đôi mắt đen láy kia, chớp chớp nhìn hắn.

“Bùi Thâm? Sao anh không nói gì vậy?”

“Có phải anh bị tôi dọa sợ rồi không?”

Giọng của vịt trắng càng ngày càng nhỏ, đầu vịt cũng cúi càng ngày càng thấp, trông rất đáng thương.

Lúc này Bùi Thâm mới phản ứng lại được, hắn không dám chắc hỏi: “Thiệu….Thiệu?”

“Ừm, là tôi đó! Đây là bản thể của tôi này.” Cổ vịt mới rủ xuống dựng thẳng lên.

Nghiêng đầu sang trái, nháy mắt: “Đẹp không?”

Nghiêng đầu sang phải, nháy mắt: “Thích chứ?”

Bùi Thâm: “…”

“Em để anh bình tĩnh đã.” Hai mắt Bùi Thâm rỗng tuếch, ngây người xoay người, sượng đơ rời khỏi nhà.

Quên luôn việc đóng cửa.

Có thể thấy hắn bị đả kích lớn đến mức nào.

Phòng khách lặng đi, “bộp” một tiếng, một giọt nước lớn nện thẳng lên sàn gạch sứ. Giọt nước mắt như mở công tắc, càng ngày càng có nhiều giọt nước rơi xuống.

Con vịt cao hai mét khóc đến mức vẹo cổ sang một bên.

Hu hu hu, hắn vẫn bị dọa!

Thiệu Liên biến về hình người, trầ.n truồng chạy lên phòng. Cậu vừa khóc thút thít vừa mặc quần áo, sau khi nhồi đầy quần áo vào vali thì đặt xe.

Buồn thì buồn, nhưng cậu chấp nhận hết tất cả phản ứng của Bùi Thâm, bao gồm từ chối cậu.

Bùi Thâm tỏ tình, cậu mất mấy ngày mới hiểu ra. Bây giờ cậu cũng sẽ cho Bùi Thâm đủ không gian và thời gian.

Hu hu hu, cậu cũng cần thời gian để chữa vết thương lòng.

Cho nên, Thiệu Liên cho tài xế chở mình ra sân bay, cậu chuẩn bị về núi bế quan một tháng.

Sau khi cậu xuống núi sẽ hỏi Bùi Thâm lại lần nữa, nếu hắn không muốn thì cắt đứt hoàn toàn.

Nhưng cậu vẫn đau lòng!

Đôi mắt dưới vành nón lại đỏ lên, tài xế bèn quan tâm hỏi han: “Nhóc con, sao khóc vậy, bị bạn gái đá hả con?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 183: C183: Chương 183

Thiệu Liên sụt sùi: “Vâng, là bạn trai.”

“….Ha ha, nhóc con mít ướt quá. Không sao hết, để chú mở nhạc cho con nghe, nghe nhạc chút là hết buồn ngay.”

“Vâng, cảm ơn chú.”

“Không có gì! ~”

Tài xế vừa dứt lời, tiếng nhạc lập tức vang lên….

Nếu tình yêu vĩ đại đến thế, thôi thì mặc bản thân đắm chìm đi ~

…Nhớ đến câu tỏ tình của người, nước mắt bỗng tuôn rơi ~

Chị em ơi xông lên nào!

Mười tên con trai, bảy tên ngu, tám tên ngây thơ, chín tên xấu xa….

Thiệu Liên: “….”

Cảm ơn chú, con buồn hơn rồi.

**

Trong căn biệt thự số 1.

Bùi Thâm tự nhốt mình vào căn phòng trên tầng ba, ngồi trước một hàng standee của Thiệu Liên.

Từng hình ảnh tràn vào đầu hắn. Thiệu Liên chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc với vịt, hai người có sở thích ăn uống rất giống nhau, sức ăn của bọn họ vượt xa người bình thường và vịt bình thường…

Cho nên, con vịt xuất hiện hôm trăng tròn kia chính là Thiệu Liên?

Cho nên, lúc photoshop, Thiệu Liên nhìn thấy. Lúc cho vịt xem thứ mình cất trong tầng ba, Thiệu Liên thấy. Lúc tắm, Thiệu Liên cũng thấy?

Nhất thời, hắn không biết nên sợ vì Thiệu Liên thấy quá nhiều “quá khứ đen tối” của mình, hay nên sợ Thiệu Liên là vịt.

Lại nhớ đến đôi mắt quả nho đen láy của vịt, bộ dạng nghiêng đầu nhìn mình của cậu.

Không biết có nên nói hay không, phiên bản vịt trắng của Thiệu Liên cứ như được cộng thêm nhiều nhiều độ đáng yêu, nhưng mà…..

Tương lai hắn vạch ra ngày trước dành cho hai con người, bây giờ đổi thành một người một yêu, hắn thật sự có thể chấp nhận à?

Hay là nói, đã sẵn sàng chấp nhận chưa? Sẵn sàng chấp nhận khác biệt do bất đồng giống loài mang lại.

Hắn sẽ già đi, còn Thiệu Liên sẽ luôn trẻ trung.

Mấy mươi năm nữa hắn chết đi, Thiệu Liên biết làm sao đây.

Bùi Thâm nghĩ một buổi tối.

Hôm sau, ánh nắng ban mai xuất hiện ngoài khung cửa sổ, hắn cuối cùng cũng xác nhận được một chuyện….

Tham Khảo Thêm:  Chương 299

Hắn muốn ở bên Thiệu Liên.

Cho dù cậu ấy là người hay vịt.

Còn sau này, cứ để hắn ích kỷ chút đi. Nghe nói có thứ phẫu thuật mang tên giải phẫu trí nhớ, có thể để người ta quên đi vài chuyện.

Hắn nghĩ, đòn tấn công vật lý này chắc sẽ có tác dụng với yêu quái.

Chờ đến khi hắn già đến mức không cử động được nữa, hắn sẽ cho Thiệu Liên đi làm phẫu thuật trí nhớ, để cậu quên hắn.

Sau khi nghĩ thông, Bùi Thâm đứng dậy đi tắm rửa và cạo râu, tinh thần minh mẫn sang nhà Thiệu Liên.

Ngay bây giờ thôi, hắn sẽ chính thức hẹn hò với Thiệu Thiệu.

Mắt Bùi Thâm đầy ý cười, trong lòng có chút hồi hộp.

Hôm qua hắn đi gấp quá, không biết Thiệu Thiệu có giận hay không.

Để tỏ vẻ trịnh trọng, Bùi Thâm không mở cửa vào thẳng mà đứng trước cửa chỉnh đốn trang phục, còn lấy điện thoại ra soi xem mặt mình ổn chưa…

Quần áo chỉnh tề, râu đã được cạo sạch, rất tốt!

Khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười thích hợp. Fans của hắn khen nụ cười này nhiều nhất, ai cũng nói rất quyến rũ.

Hắn nhấn chuông.

“Bính boong, bính boong”

Không ai mở cửa.

Hắn nhấn thêm vài lần nữa, vẫn không có phản ứng gì.

Bùi Thâm sợ Thiệu Liên có chuyện nên vội vàng dùng vân tay mở cửa.

Bước vào xem thử, vụn quần áo hôm qua còn trên đất, cả trên lầu lẫn dưới lầu đều không có bóng dáng Thiệu Liên.

Bùi Thâm:???

Vịt của hắn đâu mất rồi?

Chẳng lẽ vịt dâng lên miệng rồi nhưng vẫn bị hắn chọc bay mất?!

**

Thiệu Liên quay lại căn nhà gỗ trong núi, Qúy gà con đang ở đây, còn đến sớm hơn cả cậu.

Hai mắt Qúy gà con vô thần, ngơ ngác nhìn cậu, sau khi nói một câu “Em cũng đến à?” thì quay đầu tiếp tục nhìn rừng cây ngoài cửa sổ.

Cả người một màu đìu hiu, đau đớn nhưng cố nén.

Thiệu Liên bỏ hành lý xuống. Cậu ngồi bên cạnh anh, cầm một trái quýt lên lột vỏ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 149: 149: Lảng Tránh

Lột vỏ xong, cậu đưa sang cho Quý gà con: “Anh ăn không?”

Qúy gà con nhận quýt. Anh xé từng múi ra nhét vào miệng, nhét một hồi, nước mắt cũng rơi lã chã, cuối cùng không nhịn được nữa, lao vào lòng Thiệu Liên khóc rống lên.

“Hu hu hu, Thập Bát ơi! Anh thê thảm quá, vừa thất tình vừa thất thân!”

Thiệu Liên nghe anh nói vậy cũng nhẹ nhàng vỗ lưng anh, khóe miệng xệ xuống, tự nhiên cũng muốn khóc: “Em cũng thế, vừa thất tình vừa thất thân.”

Thất tình = bị từ chối. Thất thân = bị bứt lông đuôi.

Tiếng khóc ngừng lại. Do dừng lại quá nhanh nên Qúy gà con nấc một cái, hãi hùng bò dậy khỏi lòng Thiệu Liên.

“Em thất thân?!”

Thiệu Liên khóc thút thít: “Vâng, mông đau quá.”

Nỗi đau bứt lông kéo dài tận mấy ngày, tuy bị bứt hơn hai mươi năm trước nhưng đến giờ cậu vẫn nhớ.

Qúy gà con:!!!

“Là ai, có phải Bùi Thâm kia không!” Qúy gà con là con gà 6G, hiển nhiên biết chuyện của Thiệu Liên và Bùi Thâm. Lúc trước hỏi Thiệu Liên, Thiệu Liên còn bảo hai người chỉ là bạn.

Phát triển nhanh đến vậy?!

Thiệu Liên gật đầu.

Qúy gà con trìu mến, dùng giọng điệu người qua đường để an ủi: “Muốn bôi thuốc không. Tôi có thuốc này, hiệu quả lắm, bôi hai ngày là lại chạy nhảy tưng bừng được.”

“Không cần, tôi khỏe hơn lâu lắm rồi.”

Thiệu Liên cũng rất đau lòng Qúy gà con. Cậu biết Qúy gà con rất thích bộ lông bảy sắc xinh đẹp của mình, tháng nào cũng phải bôi tinh dầu, cố gắng chăm sóc hết mức. Nếu để yêu quái họ chim như bọn họ chịu để người kia bứt lông, nếu không thích người kia rất nhiều thì đừng hòng.

“Cậu bị bứt lông chỗ nào?” “Hai người làm mấy lần?”

Hai người đồng thời hỏi.

Qúy gà con: Bứt lông???

Thiệu Liên: Làm???

– –

Chú thích:

Bài hát tên là Chị em hãy xông lên nào – Đào Tinh Oánh

– –

Ngọc Thụy: Là zui dữ chưa bác tài?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.