Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 71: Phiên ngoại 1



Đầu xuân mưa nhiều, mưa phùn rả rích suốt mấy ngày vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.

Trong điện Lân Đức, vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trên long ỷ phê duyệt mớ tấu chương chất chồng trên bàn. Có thể là vì vừa tranh cãi với các quan viên đại thần, vẻ mặt của hắn rất lạnh, không ngừng chau mày.

Bầu không gian trong điện vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh tới mức thậm chí chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi gió thổi bên ngoài.

Quân vương ngồi trên long ỷ chỉ mới độ mười bảy mười tám, sở hữu trên mình một gương mặt trẻ tuổi mỹ mạo. Hắn rũ đầu, tầm mắt nhìn chằm chằm vào tấu chương trên tay, bộ dạng nghiêm túc vượt quá độ tuổi của mình.

Xem xong bản tấu chương cuối cùng, hắn mới gác bút xuống.

Cửa sổ đóng chặt khiến không gian có vẻ hơi buồn tẻ. Hắn từ từ đi đến phía trước cửa sổ, đẩy ra, đón nhận cái lạnh lẽo gió đêm đưa tới, mang theo một mạt mùi hương âm lãnh.

Đó là hương thơm hoa lan trong đình viện tỏa ra, ngửi vào có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái. Đặc biệt vào những thời điểm mệt mỏi như thế này, chỉ chút hương thơm len lỏi thôi cũng có thể làm đầu óc căng thẳng của hắn dần dần thả lỏng.

Hắn nhịn không được hơi nhếch khóe môi lên, ánh nến ấm áp màu vàng chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn mỹ, khiến cho nét uy nghiêm trang trọng trên mặt hắn trở nên mềm mại không ít.

Đêm đã khuya, hắn chậm rãi dạo bước ra khỏi điện. Phòng công công nâng đèn, nhắm mắt theo đuôi đế vương trẻ tuổi. Lúc đi ngang qua một bụi lan, hắn dừng bước, nghiêng người hỏi Phòng công công ở phía sau: “Phương tổng quản, hoa này trồng từ khi nào?”

Phương công công rất có mắt nhìn liền hiểu ý, cung kính cười đáp: “Thưa Hoàng thượng, khoảng thời gian trước bên Phượng Châu tiến cống loại hoa lan này, nô tài nhớ rằng Hoàng thượng thích hoa lan nên sai người trồng nó trong đình viện. Hoàng thượng mỗi lần phê duyệt tấu chương xong là có thể qua đây thưởng hoa.”

Hoàng đế trẻ tuổi đứng chắp tay, nhìn Phòng công công một cái, “Ngươi rất biết đoán tâm tư trẫm.”

Phương công công như cũ cười nói: “Nô tài chỉ là thấy Hoàng Thượng ngày đêm làm lụng vất vả, muốn vì Hoàng Thượng phân ưu, hy vọng hương thơm ngào ngạt của hoa lan này có thể xua đi mỏi mệt giúp Hoàng Thượng.”

Tầm mắt Thẩm Thanh Yến lần nữa dời xuống trên hoa lan. Đóa hoa vẫn chưa nở, vẫn còn là nụ, nhưng hương thơm nó tỏa ra trong không khí so với các loại hoa đã nở rộ khác đậm đà hơn rất nhiều.

“Đây là loại lan gì?”

Thẩm Thanh Yến là một vị vua vô cùng yêu thích hoa lan, vườn nhỏ trong tẩm cung của hắn trồng đầy các loại hoa lan trân quý, nhưng hắn lại chưa từng nhìn thấy loại lan nào như cây trước mặt này. Cánh hoa của nó so với cái loại lan khác rất nhiều, có chút giống lan đoản kiếm ngà ( 独占春), nhưng lại không phải đoản kiếm ngà. Nếu không phải bởi vì mùi hương thấm sâu vào giác quan cùng lớp lá thon dài kia, hắn thậm chí còn cho rằng đây không phải hoa lan.

Phương công công thấy hắn đối với bụi hoa lan này sinh ra hứng thú, tích cực giải thích: “Nghe nói hoa lan này được phát hiện trên vách đá của Linh Ẩn Sơn, lúc nở ra sẽ có tia sáng màu tím bao bọc, trông vô cùng đặc biệt.”

“Tia sáng màu tím bao bọc?” Hoàng đế trẻ tuổi khẽ cười một tiếng, “Nhưng trẫm lại không nhìn thấy tia sáng nào, cũng không nhìn ra nó có chỗ nào đặc biệt.”

“Chuyện này……” Phương công công nhất thời cứng họng.

“Phương tổng quản, hoa này sẽ không có quan hệ với án tham ô của tri phủ Phượng Châu đâu đúng không?” Thẩm Thanh Yến chậm rãi mở miệng.

Phương công công vội vàng quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng minh giám, nô tài thật sự không biết gì cả. Bụi hoa lan này đúng thật là do Phượng Châu cống lên, cũng đúng là do là Sở đại nhân tự mình giao cho nô tài…… nhưng nô tài hoàn toàn không biết gì về vụ án của Sở đại nhân cả, mong Hoàng Thượng minh giám!”

Hoàng đế trẻ tuổi nghe vậy cũng không mở miệng, mưa phùn nặng nề đánh xuống trên ngói lưu ly, phát ra âm thanh sàn sạt.

Qua một lúc lâu, đỉnh đầu mới truyền đến một âm thanh ôn nhuận: “Trẫm biết ngươi không liên quan đến án phạt của Sở Cường. Nếu thật sự có dính líu tới, ngươi cho rằng mình hiện tại còn có thể cùng trẫm nói chuyện sao?”

Phương công công cúi sát đầu quỳ trên mặt đất, rõ ràng thời tiết đầu xuân se lạnh, nhưng trán của hắn đã thấm ra một lớp mồ hôi “Nô tài nhất thời hồ đồ, mong Hoàng Thượng nương tay.”

Thẩm Thanh Yến nghiêm mặt nói: “Bên người Trẫm không nuôi kẻ hồ đồ, chỉ một lần này, không có lần sau.”

Phương công công vội vàng đáp ứng: “Nô tài ghi nhớ lời Hoàng Thượng dạy bảo!”

“Võ Đế của tiền triều thích mỹ nhân, quan lại trong khắp thiên hạ liền đua nhau thu gom mỹ nhân hiến cho thiên tử dẫn đến bạo loạn ở Thanh Châu suốt mấy năm trời.” Thẩm Thanh Yến nhìn về phía bụi hoa lan kia. Mưa phùn đã giúp nó tẩm bổ đến vô cùng có sức sống, trên nụ hoa e ấp chưa mở chảy xuôi từng dòng nước mưa, nhìn qua thực sự rất đáng yêu.

Hắn tiếp tục nói: “Mà hôm nay thiên hạ đều biết trẫm thích hoa lan, lại dùng đủ thứ biện pháp đưa hoa lan đến đây để xu nịnh. Phần yêu thích này bị tính toán âm mưu của bọn họ trộn lẫn đã không thể như ban đầu. Trẫm không hi vọng sở thích duy nhất của mình bị các ngươi đạp hư.”

Phương công công im lặng quỳ trên mặt đất, chờ Thẩm Thanh Yến nói xong mới dám mở miệng: “Hoàng Thượng dạy phải, Hoàng Thượng nhân đức yêu dân, mưu tính sâu xa, quả thật là phúc của bá tánh. Nô tài biết sai rồi, nô tài lập tức cho người đem hoa lan vứt đi.”

Tầm mắt Thẩm Thanh Yến dừng lại trên bụi hoa lan, “Sở Cường đã đền tội, nhưng hoa lan lại vô tội, cứ đưa đến tẩm cung của trẫm đi.”

Phương công công vội vã vâng lời.

Hắn còn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ học theo các minh quân đem cây vứt đi, không nghĩ tới Hoàng Thượng chỉ giáo huấn hắn một lúc, lại bảo đưa hoa vào trong tẩm cung. Xui xẻo nhất vẫn là Sở đại nhân, mông ngựa không vỗ tới, ngược lại vì hoa lan, mà tính mạng càng thêm khó giữ.

Bóng đêm dần buông xuống, trong cung Chiêu Dương, Lạc Hoàng Các nơi vua ở cả phòng đều tỏa ra mùi hương của hoa lan.

Trên bàn làm việc cách cửa sổ không xa đặt một chậu hoa lan xinh đẹp. Đóa hoa kia ở trong bóng đêm lặng yên nở rộ, xung quanh cánh hoa quanh quẩn từng sợi sáng màu tím. Chúng nó tích tụ ngày càng nhiều, hợp lại với nhau, cuối cùng biến thành một thiếu nữ xinh đẹp.

Thiếu nữ không mảnh vải che thân. Nàng suy nghĩ một chút, dùng pháp lực biến ra một kiện sa y mỏng manh tròng lên trên người mình.

Tiếp sau đó, nàng lại dùng pháp lực tác động lên long sàng, rồi thản nhiên đi đến xốc màn lên nhìn vị hoàng đế trẻ tuổi đang say giấc trên giường.

Thấy người trên giường ngủ ngon lành, nàng không nhịn được khẽ mở môi để lộ ra một nụ cười quyến rũ. Nàng là hoa lan tinh tu luyện ngàn năm, đến tận mấy ngày gần đây nhờ hưởng được long khí trên cơ thể người này mới có thể hóa thành hình người.

Chỉ là, lúc trước bị cưỡng ép rút ra khỏi vách đá của Linh Ẩn Sơn khiến nàng đã mất đi ba phần linh lực, hiện tại chỉ còn có bảy phần nên yêu lực không thể bằng trước kia. Mà người trên giường hiện tại đối với nàng mà nói, không thể nghi ngờ chính là thuốc bổ tốt nhất.

Nàng nhìn về phía hoàng đế trẻ tuổi, ánh mắt không khác gì đang xem một viên nội đan bổ dưỡng. Nếu có thể ăn xong viên “Nội đan” này, nói không chừng nàng sẽ có thể trực tiếp phi thăng thành tiên.

Thật đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một.

Tầm mắt nàng lướt một vòng từ trên xuống dưới. Đối phương đang đắp chăn, có điều việc này cũng không cản trở nàng dùng pháp lực thăm dò nơi long khí tỏa ra. Long khí trên người hắn tụ tập ở đan điền, nàng thử tác động, nhưng rất khó để lấy ra được.

Chỉ là, ở lúc hắn hô hấp, lại có long khí tràn ra từ bên môi rất rõ ràng.

Có lẽ, nàng có thể hút long khí từ môi hắn.

Thiếu nữ không hề do dự ngồi lên mép giường, cúi người xuống hút lấy phần long khí trên môi đối phương.

Hoàng đế sớm đã tỉnh lại, chỉ là không có mở mắt ra. Hắn biết ở mép giường có người đứng, đối phương là nữ nhân, hơn nữa vẫn luôn đánh giá hắn. Trên người nữ nhân kia mang theo một cổ mùi hương thanh lãnh, giống hệt như mùi hương của nụ hoa lan trong mưa ngày đó.

Có lẽ là bởi vì mùi hương đó làm hắn có chút do dự nên mới không có mở miệng gọi thái giám cùng thị vệ đang chờ bên ngoài. Hắn bỗng nhiên có chút muốn biết nữ nhân này rốt cuộc đang làm gì.

Sự chờ đợi của hắn đổi lấy một nụ hôn mềm mại lạnh lẽo, Thẩm Thanh Yến đột nhiên mở mắt ra, đối diện thẳng với một đôi con ngươi sáng trong như ngọc, hô hấp cũng theo đó cứng lại.

Tuy trời tối, nhưng hắn vẫn kịp bắt gặp trong đôi mắt kia hiện lên một tia kinh ngạc.

Vị ngọt mát lạnh tràn ra ở nơi hai người chạm môi.

Thiếu nữ sửng sốt: Nàng rõ ràng đã làm phép lên người này, vì cái gì hắn vẫn có thể tỉnh lại? Chẳng lẽ pháp lực của nàng không có tác dụng?

Hoa lan tinh vừa mới hóa hình lần đầu tiên đối với yêu thuật mình vẫn luôn tu luyện sinh ra hoài nghi.

Chỉ là một thoáng thất thần, quyền chủ động đã chuyển đến trên tay hoàng đế trẻ tuổi.

Hắn chỉ cho rằng nàng là phi tử ở hậu cung, mua chuộc thái giám để vào nơi này, hao tổn tâm cơ muốn bò lên long sàng của mình. Hắn vẫn luôn vô cùng chán ghét những hành vi như vậy, nhưng không hiểu sao thiếu nữ trước mắt lại là ngoại lệ.

Có thể là bởi vì xúc cảm trên môi quá tốt, có thể là bởi vì đôi mắt trong trẻo kia, cũng có thể là bởi vì trên người nàng mang theo mùi hương nhàn nhạt của hoa lan…… Tóm lại, hắn chẳng những không đẩy ra nàng, ngược lại còn đoạt lấy quyền chủ động, gia tăng nụ hôn này.

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc hoảng loạn hiện lên trong mắt nàng, Thẩm Thanh Yến không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Nàng có lá gan bò lên long sàng câu dẫn hắn, hiện tại được như ý muốn sao lại trở nên hoảng sợ rồi? Đây là muốn cùng hắn chơi trò dục cự còn nghênh sao?

Hắn thật sự muốn nhìn một chút tiếp theo nàng sẽ làm những gì.

Hoa lan tinh cảm thấy mình muốn chết, không khí trong miệng không ngừng bị cướp đoạt, hô hấp cực kỳ gian nan. Nàng ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không những không hấp thụ được long khí trên người đối phương, ngược lại lại bị đối phương hút mất yêu khí tích trữ bấy lâu nay.

Nàng tu luyện đã ngàn năm, mới vừa hóa hình, vốn cho rằng pháp thuật của mình cũng đủ cao thâm, nhưng đến lúc chân chính sử dụng tới mới phát hiện tất cả những gì mình biết đối với người trước mắt đều không có tác dụng.

Hai tay nàng chống ở ngực nam nhân, bởi vì quá mức sốt ruột  trong mắt hiện lên một tầng hơi nước mờ mịt.

Thẩm Thanh Yến nhìn thấy ánh nước trong mắt nàng, rốt cuộc cũng buông người ra, “Nếu ngươi không muốn thì lên long sàng của trẫm làm gì?”

Hoa lan tinh cảm giác được yêu lực của mình yêu lực đang chậm rãi tan đi, còn phải nghe lời này của Thẩm Thanh Yến, càng thêm tức giận, nghẹn ngào nói: “Ai muốn lên giường của ngươi chứ? Ngươi hút mất linh khí của ta……”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1345

Thẩm Thanh Yến không tin quỷ thần, nhưng thấy thiếu nữ tin mấy thứ này, còn khóc đến tủi thân như vậy, trong mắt hắn hiện lên một tia vui vẻ không có ý tốt: “Ồ? Thì ra ngươi là yêu? Vậy trẫm hẳn là nên vì dân trừ hại……”

“Ta vẫn chưa có làm chuyện gì xấu cả!” Hoa lan tinh vội vã giải thích.

Nàng không chỉ không làm chuyện xấu, còn đã cứu không ít người. Chỉ là nhân loại vừa đáng ghét vừa tham lam, nàng cứu bọn họ, bọn họ ngược lại lại rút nàng ra khỏi vách đá của Linh Ẩn Sơn.

Linh Ẩn Sơn là thánh địa tu tiên, linh khí vô cùng dồi dào, rất thích hợp để cỏ cây như nàng tu luyện. Vì để sau này có thể trở lại nơi đó nàng đã để lại ba phần yêu lực ở nơi mình sinh trưởng, hy vọng nếu có duyên có thể lại lần nữa trở lại Linh Ẩn Sơn.

Thẩm Thanh Yến không nghĩ tới nàng dễ lừa như vậy. Thấy người trước mặt đầy bụng tủi thân, trong lòng hắn mềm đi vài phần, “Nếu ngươi đã không làm chuyện xấu, vậy trẫm tạm thời tha cho ngươi một mạng. Nhưng trẫm muốn hỏi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời. Bằng không, trẫm liền trị tội ngươi!”

Thẩm Thanh Yến sửa vạt áo, từ trên giường ngồi dậy.

Đêm nay ánh trăng ngoài cửa sổ có chút mông lung, trong phòng không tính là quá sáng, nhưng nương theo ánh trăng vẫn có thể mơ hồ thấy được hình dáng của thiếu nữ. Nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là cặp con ngươi trong suốt như ngọc kia, trong đêm tối đặc biệt đen bóng.

Quả là một nữ nhân tuyệt mỹ, hắn thầm nghĩ.

Bất quá, nữ nhân xinh đẹp thông thường đều kèm theo nguy hiểm, bởi vì nàng rất có thể là quân cờ người khác sắp đặt vào.

Thẩm Thanh Yến định thần lại, nghiêm nghị hỏi: “Ngươi là người của cung nào? Sao có thể vào được tẩm cung của trẫm? Còn có, là ai phái ngươi tới đây?”

Hoa lan tinh hừ lạnh một tiếng: “Ta không phải do người khác phái tới đâu!”

Nàng là yêu tinh tu luyện ngàn năm, sao có thể nghe nhân loại sai khiến chứ?

Hoàng đế trẻ tuổi không đốt đèn lên mà nương theo ánh trăng đánh giá thiếu nữ trước mặt. Trên khuôn mặt của nàng đầy vẻ khinh thường, mang theo vài phần quật cường, quả thật không giống như đang nói dối.

Hắn như suy tư gật gật đầu: “Nếu ngươi không phải người khác phái tới, vậy rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?”

Hoa lan tinh bị câu hỏi của hắn chọc cho rất không vui, dựa vào cái gì hắn hỏi nàng lại phải thành thật trả lời? Nàng im lặng không thèm lên tiếng.

Thẩm Thanh Yến thấy nàng không nói lời nào liền thản nhiên: “Nếu ngươi không chịu thành thật khai ra, vậy trẫm đành phải dùng cung quy xử lý rồi.”

Hoa lan tinh lúc này mới không tình nguyện lên tiếng: “Ngươi vừa rồi không phải đoán được rồi sao? Ta là hoa lan, chưa bao giờ hại người, là ngươi cho người đào ta ra đặt ở nơi này.”

Thẩm Thanh Yến nương theo ánh trăng mông lung về phía chậu hoa lan vốn đặt trên bàn làm việc gần cửa sổ, quả nhiên phát hiện hoa lan đã không thấy bóng dáng đâu. Mà cơ thể thiếu nữ trước mặt lại mang theo mùi hương hoa lan nhàn nhạt, trên người chỉ khoác một kiện sa y mỏng manh, nhìn qua cũng không giống quần áo trong cung.

Nhưng Thẩm Thanh Yến vẫn không tài nào tin được lời nàng.

“Vậy ngươi biến trở về thành hoa lan cho ta xem đi.” Thẩm Thanh Yến nói.

Thiếu nữ không còn cách nào khác, đành phải đi đến trước chậu hoa. Trên người nàng bỗng nổi lên từng sợi sáng nhàn nhạt màu tím, chẳng bao lâu sau, những sợi sáng đó tụ tập lại vào giữa chậu hoa, biến thành một gốc hoa lan.

Thẩm Thanh Yến rất có hứng thú quan sát những gì đang diễn ra. Hắn nhớ tới lời Phương công công nói, xem ra những đồn đãi kia đều là thật, cây hoa lan này không hề tầm thường chút nào.

Thiên hạ rộng lớn, việc lạ gì cũng có.

Đáy lòng Thẩm Thanh Yến phấn khởi, đồng thời cũng không thể không thừa nhận tri thức của mình vẫn qua nông cạn. Không nghĩ tới yêu quái thực sự có tồn tại trên thế gian này.

Hoa lan rất nhanh đã biến trở về hình người, “Ngươi tin rồi chứ?”

Tuy trong lòng Thẩm Thanh Yến kinh ngạc nhưng biểu tình trên mặt hắn vẫn giữ vẻ thong dong như ngày thường, “Nếu ngươi đã là hoa lan của trẫm thì sau này chỉ có thể ở bên cạnh trẫm, không được phép để lộ thân phận trước mặt người ngoài,  nếu vi phạm trẫm lập tức tìm đạo sĩ thu phục ngươi.”

Đóa hoa lan này dễ lừa như vậy, không hề có chút phòng bị nào, lại còn chơi rất vui, giữ lại trong cung giải buồn cũng không tồi.

Hoa lan tinh vốn không sợ đám đạo sĩ lỗ mũi hếch lên trời đó. Những đạo sĩ nàng vậy chẳng ai có năng lực thực sự, chỉ biết hãm hại lừa gạt là chính.

Có điều, nam nhân trước mặt này là thiên tử có địa vị tối cao nhất trong thiên hạ, trên người lại có long khí có thể trợ giúp nàng Tu Tiên, ở lại bên cạnh hắn cũng là lựa chọn không tồi, nàng lúc nào cũng có thể hấp thụ long khí của hắn.

Cách nàng thực hiện hôm qua ra nhất định không đúng chỗ nào đó, nên mới dẫn tới sai lầm.

“Được, nhưng không cho ngươi hút linh khí của ta.” Thiếu nữ nói.

Tuy chưa nghe nói có trường hợp nào con người lại có thể hút Linh khí của yêu tinh, nhưng nàng cũng không thể không phòng bị, rốt cuộc người này không phải người bình thường. Pháp thuật của nàng hiếm khi mất đi hiệu lực, hôm nay lại lại không thể tác động lên hắn, cũng không biết có phải bởi vì pháp lực của hắn quá cao thâm hay không.

Thẩm Thanh Yến thấy nàng coi hôn môi thành hút linh khí, buồn cười nhưng cũng không giải thích, ngược lại còn nói đùa: “Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời trẫm đương nhiên sẽ không làm gì cả. Nhưng nếu không nghe lời thì phải chịu phạt, trẫm sẽ hút cạn linh khí của ngươi.”

Thiếu nữ nghe được lời này sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, quả nhiên kẻ này không phải người tốt.

Thẩm Thanh Yến thấy nàng bị mình dọa sợ tới mức sửng sốt, con ngươi đen bóng lộ ra vài phần chần chờ giống như đang suy nghĩ lời hắn nói rốt cuộc là thật hay giả. Hắn nén cười, tiếp tục hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Thiếu nữ còn đang suy nghĩ lại nghe thấy câu hỏi của hắn. Nàng là hoa yêu vừa mới hóa hình, còn chưa kịp tự lấy cho mình cái tên dễ nghe một chút, vì thế đành hỏi lại: “Vậy ngươi tên là gì?”

Hoàng đế trẻ tuổi không trả lời nàng, chỉ nói: “Là trẫm hỏi ngươi trước.”

Thiếu nữ im lặng quay đầu nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ. Thẩm Thanh Yến thấy nàng hơi hơi nghiêng đầu như đang suy nghĩ, không nhịn được cảm thấy thật thú vị, lại nói tiếp: “Hay là… ngươi còn chưa có tên?”

Thiếu nữ quay đầu lại thấy khóe môi hắn đang nở một nụ cười như có như không, cảm thấy vô cùng ảo não, “Ta có tên, nhưng vì sao phải nói cho ngươi chứ!”

Nàng tức giận đến biến trở về hình dạng hoa lan, trở lại trong chậu hoa.

Nhân loại quả nhiên thật đáng ghét.

Hôm sau, lúc Thẩm Thanh Yến trở lại Lạc Hoàng Các sau buổi lên triều, chậu hoa lan trên bàn vẫn chưa chịu nở nụ hoa của mình ra. Hắn cho hạ nhân lui ra ngoài, đi đến trước chậu hoa, duỗi tay nhẹ nhàng vu.ốt ve lá của nó.

Ngón tay hắn vừa thon dài lại vô cùng ấm áp, hơn nữa khi hắn vu.ốt ve dường như còn có long khí truyền vào trên lá.

Hoa lan tinh vô cùng hưởng thụ sự ôn nhu này.

Nàng không nhịn được thầm đánh giá vị hoàng đế trẻ tuổi này thêm một lần. Trước khi bị đưa vào cung nàng đã nghe qua không ít tin đồn về hắn. Mười ba tuổi đăng cơ, dùng thời gian ngắn ngủn bốn năm đã có thể đoạt lại quyền thế từ trên tay các triều thần, trị tội không ít gian thần, giảm bớt sưu cao thuế nặng, sự chờ mong và niềm tin vào vị hoàng đế này của nhân dân cực kỳ cao.

Thẩm Thanh Yến vẫn còn rất trẻ, giữa mày đều là hơi thở phấn chấn bồng bột của tuổi thiếu niên. Hắn có một khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, đặc biệt đôi mắt màu hổ phách kia,  dưới ánh sáng ban ngày của mặt trời trông phá lệ rực rỡ, toát ra vẻ hững hờ, nhưng cũng vô cùng anh minh.

Nhưng hiện tại khi nhìn vào mình, con ngươi của hắn hình như còn nhiều ra một tia…… Ôn nhu?

Hắn vào lúc ban ngày hoàn toàn khác so với buổi tối, nàng thích hắn của hiện tại hơn, vừa nho nhã lại ấm áp.

Ở lúc hoa lan tinh xem đến ngây người, hoàng đế trẻ lại xoay người rời đi.

Hắn ngồi vào trước bàn, bắt đầu lật xem tấu chương, dáng ngồi vô cùng tự nhiên. Từng trang giấy ố vàng ở trên tay hắn tựa như cánh bướm, chậm rãi tung bay.

Hoa lan tinh không nghĩ tới lúc nhân loại đọc sách trông lại đẹp đến như vậy.

Nàng từ trong chậu hoa hóa thành hình người lặng lẽ đi đến phía sau hoàng đế trẻ, nhìn thoáng qua thứ hắn cầm trên tay, có rất nhiều chữ, đáng tiếc nàng một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Nhân loại đúng là rắc rối, còn phải học thứ phức tạp như vậy. Đọc sách có thể no như cơm ăn sao?

Nàng thật sự không thể hiểu nổi.

Trên bàn trà là một đĩa bánh hoa quế mùi hương vô cùng hấp dẫn. Nàng thấy nhân loại hay ăn loại đồ vật này, thử duỗi tay cầm lấy một khối đặt vào miệng mình. Hương vị thơm ngọt tràn ra khắp khoang miệng, có chút giống hương vị trên môi tên hoàng đế kia.

Nàng ăn xong lại lấy thêm một khối bỏ vào trong miệng. Người ngồi bên kia vẫn không quay đầu, hình như còn chưa phát hiện ra nàng. Lá gan hoa lan tinh to ra một chút, lại lấy thêm một khối say mê ăn.

Một lúc sau, hoàng đế trẻ đặt tấu chương trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía bên này.

Thiếu nữ đang ăn vô cùng hăng say đột nhiên bị cặp mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy có chút chột dạ. Nàng cố gắng bình tĩnh ngoái đầu nhìn lại, chỉ là trong con ngươi lại lộ ra vài phần trốn tránh.

“Đến đây.” Thẩm Thanh Yến vẫy tay.

Thiếu nữ dè chừng nhìn hắn, không rõ mục đích hắn kêu mình qua đó để làm gì.

Hoàng đế trẻ từ trước đến nay vẫn luôn chỉ cần dùng một ánh mắt đã có thể làm người ta cúi đầu xưng thần, lúc này lại thấy nàng bất động, giả vờ uy hiếp: “Nếu còn không tới, trẫm sẽ trừng phạt ngươi.”

Thiếu nữ lúc này mới không đành lòng bỏ bánh hoa quế trên tay xuống. Thẩm Thanh Yến thấy bên môi nàng còn dính vụn bánh, duỗi tay giúp nàng lau đi, làm xong động tác này lại cảm thấy sửng sốt. Hắn không phải một người sống tình cảm, thậm chí còn chưa bao giờ có hành động thân mật cùng những nữ nhân khác, nhưng hiện tại lại tự nhiên với tiểu yêu này đến vậy…… Thật đúng là luôn có những việc khiến người ta không lường trước được.

Bất quá thiếu nữ cũng không hề cảm thấy thẹn thùng hay tức giận, hắn lúc này mới ý thức được nữ nhân đứng ở trước mắt mình không phải người thường, mà là một con hoa yêu không rành thế sự.

Vậy cũng tốt, phần nào giảm bớt đi không khí xấu hổ.

Thẩm Thanh Yến thu tay lại, như không có việc gì nói: “Nếu ngươi chưa có tên, để trẫm ban cho ngươi một cái danh vậy. Từ nay về sau ngươi sẽ tên là Xu Mạn.”

“Xu Mạn?” Thiếu nữ cảm thấy khó hiểu, “Ta là hoa lan, sao lại phải gọi là Xu Mạn?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 81: 81: Trừ Khi Khiến Rồng Tự Xuất Hiện

“Tĩnh nữ kì xu (静女其姝), rất hợp với ngươi.” Thẩm Thanh Yến nói, bỗng nghĩ tới gì cười rộ lên, “Chứ chẳng lẽ ngươi muốn trẫm ở trước mặt mọi người gọi ngươi là ‘ Hoa Lan, lại đây ’?”

Thiếu nữ nghe xong thì nghiêng đầu suy tư, cảm thấy gọi Xu Mạn hình như vẫn tốt hơn, miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Tháng ba, cảnh xuân ngập tràn.

Hoàng đế trẻ đặt tấu chương sang một bên, nhìn thoáng qua cảnh xuân tươi đẹp ngoài cửa sổ, nói với thiếu nữ đang ngồi ăn điểm tâm bên cạnh: “Ngươi là thực vật, nên hấp thụ ánh mặt trời nhiều một chút. Hôm nay theo trẫm đến Hoa Lạc viên tản bộ đi!”

Xu Mạn cũng cảm thấy ngốc ở trong phòng lâu quá rất nhàm chán, vì vậy đặt điểm tâm trên tay xuống, cùng Thẩm Thanh Yến đi ra ngoài.

Hoa Lạc viên là hoa viên đứng đầu trong tam đại hoa viên ở kinh thành.

Phương công công thấy Hoàng Thượng mang theo một nữ tử ra ngoài thì lắp bắp kinh hãi. Vị này nhìn qua cực kỳ lạ mặt. Hắn nhớ kĩ lại một lượt, vẫn không thể nghĩ ra vị nương nương mỹ mạo này rốt cuộc là người của cung nào.

Hoàng Thượng tuy đã mười bảy, mười tám tuổi nhưng mấy năm nay vẫn luôn vội vàng chuyện triều chính, phi tử trong hậu cung phần lớn đều có quan hệ với các thế lực trong triều. Tuy ngài nạp những phi tần, nhưng trước nay chưa bao giờ qua đêm ở hậu cung.

Thế mà hôm nay Hoàng Thượng lại đưa vị này đến tẩm cung của chính mình, đã vậy kẻ luôn đi theo Hoàng Thượng như hắn lại không biết gì cả, thậm chí còn không biết trong Lạc Hoàng Các còn có một nữ tử……

Phương công công nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Hoàng Thượng. Hắn phát hiện nữ tử này thật sự rất lớn mật, dám đi trước Hoàng Thượng, hơn nữa bộ dạng đi đường cũng không có chút quy củ nào.

Nhưng Hoàng Thượng lại giống như tâm tình rất tốt, hoàn toàn không định trách tội nàng, nữ tử này có thể nói là đang cậy sủng mà kiêu.

Trong Hoa Lạc Viên khắp nơi đều là những đóa hoa nở rực rỡ, gió xuân thổi vi vu, bướm bay thành từng đàn.

Xu Mạn lần đầu tiên dùng hình dạng con người đến đây, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, chốc lát đuổi bắt bướm, chốc lát bắt chuồn chuồn. Thẩm Thanh Yến không nhanh không chậm mà đi theo phía sau nàng, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.

Phương công công vội vàng cho người sắp xếp đình hóng gió để Hoàng Thượng và Xu Mạn ngồi xuống nghỉ ngơi. Thái giám cùng cung nữ bưng trà và hoa quả đến, Phương công công đặt từng đĩa lên bàn đá, cười khanh khách nói: “Mời Hoàng Thượng và nương nương dùng.”

Nương nương?

Xu Mạn tuy chỉ là một con hoa lan tinh, nhưng nàng tu hành cũng đã ngàn năm, biết hai chữ nương nương trong miệng vị thái giám này là chỉ nữ nhân của Hoàng Thượng, giống như Vương Mẫu nương nương của Ngọc Đế. Nàng không thích bị gọi như vậy, liền nói: “Ta mới không phải là nương nương của ngươi.”

Phương công công sửng sốt, chậm chạp hiểu ra mình lại nói sai rồi. Nhưng nếu vị này không phải phi tử của Hoàng Thượng thì rốt cuộc là ai?

Thẩm Thanh Yến mở miệng nói: “Nàng là Lan quý phi, nếu nàng không thích bị gọi là nương nương, vậy sau này ngươi gọi Lan quý phi là được.”

Phương công công lắp bắp kinh hãi, việc sách phong quý phi trong cung đều có quy củ nhất định, hậu cung cũng chỉ có một Phương quý phi, hiện tại nhảy ra một Lan quý phi…… Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Có điều việc này là Hoàng Thượng tự mình mở miệng, không đến lượt hắn nghi ngờ. Lúc này Thẩm Thanh Yến lại nói: “Nơi này không còn việc của các ngươi nữa, lui ra hết đi.”

Phương công công mang theo thái giám lui ra ngoài. Hoàng đế trẻ tự rót cho mình một ly trà, Xu Mạn thấy hắn không ăn điểm tâm hay trái cây, ngược lại thích uống trà, cũng học bộ dáng của hắn bưng ly trà lên nhấp một ngụm, lại lập tức nhíu mày chạy tới một bên phun ra.

Khẩu vị của tên hoàng đế này thật đáng sợ, lại thích uống thứ đắng nghét như vậy. Nàng vội vàng cầm hai khối bánh hạnh nhân ăn hết mới có thể đem vị đắng trong miệng áp xuống.

“Ngươi thích ăn đắng lắm sao?” Xu Mạn thấy Thẩm Thanh Yến uống trông rất hưởng thụ, không khỏi tò mò.

Thẩm Thanh Yến đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Đắng cay cũng là một trong trăm vị của đời người, trà này vừa uống vào thì thấy đắng, nhưng nhấm nháp kĩ sẽ cảm nhận được sự ngọt ngào. Ban nãy là do ngươi uống quá vội nên chỉ có thể cảm thấy sự đắng chát ban đầu.”

Xu Mạn không cho là đúng, “Ta không phải người, không muốn quan tâm trăm vị gì đó của nhân loại các ngươi. Ta chỉ thích ăn điểm tâm. Có điều, vừa nãy sao ngươi lại gọi ta là Lan quý phi? Ta không muốn làm quý phi của ngươi. Tuy hiện tại ngươi trông rất đẹp, nhưng sinh mệnh của nhân loại quá ngắn, chỉ qua vài thập niên ngươi liền sẽ trở thành một ông lão già khọm rồi chết đi.”

Thẩm Thanh Yến nghe nàng nói không khỏi buồn cười. Kỳ thật vừa rồi hắn chỉ là muốn nàng vui nên mới nói vậy, chứ muốn sách phong một quý phi ở trong cung không phải một việc dễ dàng. Cho dù hắn là thiên tử cũng cần cũng các đại thần thương lượng tốt mới có thể.

Thẩm Thanh Yến nói: “Nếu ngươi không thích quý phi, vậy làm cung nữ bên người trẫm đi.”

Xu Mạn vẫn khó hiểu: “Vì sao ta phải làm cung nữ của ngươi? Ta chỉ là một bụi hoa lan thôi mà.”

“Hoa lan là sẽ không ăn điểm tâm của trẫm. Thực quân chi lộc vì quân phân ưu, nếu ngươi đã ăn điểm tâm của trẫm, đương nhiên phải vì trẫm làm một ít việc.”

Xu Mạn nhất thời không tìm được lý do phản bác. Bất quá hắn là chân long thiên tử, trên người có long khí có thể trợ giúp nàng tu tiên, ở lại bên người hắn thỉnh thoảng dính một ít long khí cũng khá tốt, nói không chừng ngày nào đó nàng sẽ có thể phi thăng.

Nhưng sự thật chứng minh Xu Mạn đã nghĩ quá đơn giản, cung nữ cũng không phải dễ làm như vậy.

Vào ban đêm, hoàng đế trẻ trở lại Lạc Hoàng Các, duỗi thân hai tay ra, “Xu Mạn, lại đây cởi áo cho trẫm.”

Xu Mạn: “Tự ngươi không biết cởi áo sao?”

Thẩm Thanh Yến: “Trẫm là cửu ngũ chí tôn, những chuyện đơn giản thế này đương nhiên phải để cung nữ làm.”

Xu Mạn cam chịu đi qua giúp hắn cởi y phục, thân thể hắn cường tráng đĩnh bạt, trên người có mùi hương thanh tùng thoang thoảng khiến nàng không khỏi nhớ cây thanh tùng trên vách đá Linh Ẩn Sơn năm nào.

Năm đó nàng mới vừa mở linh trí, miễn cưỡng có thể cùng những yêu tinh xung quanh giao lưu đôi chút, nhưng thanh tùng đã sống đến cả nghìn tuổi. Rất nhiều kĩ năng của nàng đều là học của thanh tùng, chỉ tiếc là về sau hắn độ kiếp thất bại, đã chết.

Xu Mạn cũng không biết vì cái gì mình lại đột nhiên nghĩ tới thanh tùng, dù sao đó cũng là chuyện của mấy trăm năm trước.

Nàng than nhẹ một hơi, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nàng đành phải giúp tên hoàng đế lười biếng này cởi áo vậy.

Nhưng long bào thiết kế quá phức tạp, nàng cọ nửa ngày cũng không mở được, bất đắc dĩ phải ngẩng đầu nói: “Ta không cởi được, tự ngươi làm đi.”

Thẩm Thanh Yến nắm lấy tay nàng cười, “Dù sao về sau ngươi cũng phải làm, hôm nay để trẫm dạy ngươi trước. Tay đặt ở nơi này, sau đó lại từ bên này vòng qua……”

Thẩm Thanh Yến nghiêm trang nói hươu nói vượn, để người trước mắt tiến sát vào trong lòng ng.ực, ôm lấy eo mình. Hắn cao hơn Xu Mạn một cái đầu, vừa hay có thể ngửi được hương hoa lan thoang thoảng trên tóc nàng, cảm giác được những mỏi mệt trong suốt cả ngày dường như tiêu tán đi phần nào.

Xu Mạn ngẩng đầu ngây thơ mà nhìn hắn, mãi đến khi thấy nụ cười giảo hoạt trên môi người này nàng mới ý thức được mình bị đùa giỡn, tức giận duỗi tay đánh lên ngực Thẩm Thanh Yến, không nghĩ tới lại bị Thẩm Thanh Yến kéo đến trên long sàng.

Xu Mạn nhìn người trước mặt, trái tim không chịu khống chế mà nhảy lên như thể muốn thoát ra khỏi lồng ng.ực.Loại cảm giác này thật sự không thoải mái chút nào.

“Ngươi……” Nàng há miệng t.hở dốc, mới nói ra một chữ, trên môi liền truyền đến xúc cảm mềm mại.

Trong mắt nàng hiện lên một tia hoảng loạn, chỉ là lần này lại không có cảm giác khó chịu như linh lực chảy đi, bởi vì Thẩm Thanh Yến chỉ hôn môi một chút liền buông ra nàng.

“Ngươi đừng hút linh lực của ta mà, ta tu luyện ngàn năm thực sự không dễ dàng chút nào.”

Thẩm Thanh Yến không nghĩ tới nàng lại nói như vậy, nhất thời không biết nên khóc hay cười, “Ta chỉ là hôn nàng thôi, không phải muốn hút linh lực của nàng.”

Hắn lại mổ nhẹ lên đôi môi anh đào thơm ngọt kia, “Như vậy thoải mái sao?”

Xu Mạn thấy đúng thật không cólinh lực bị hút đi, ngược lại còn có loại xúc cảm mềm mại thơm ngọt, gật gật đầu, “Nhưng mà nhân yêu thù đồ, ngươi cũng đừng yêu ta, nếu không sau này sẽ khóc nhè đó.”

Thẩm Thanh Yến bật cười, “Nhưng ta đã lỡ yêu rồi, phải làm sao bây giờ?”

***

Xu Mạn ở lại trong Chiêu Dương cung. Nàng và Thẩm Thanh Yến càng ngày càn thân cận, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để hấp thụ long khí trên người đối phương.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên thực hiện để lại bóng ma, nên trong tình huống không có kế sách vẹn toàn, nàng không dám tùy tiện hành động để tránh rút dây động rừng.

Nàng cũng đã từng thử nghiệm, yêu lực vẫn có tác dụng với những người khác, chỉ riêng đối với tên hoàng đế này không có hiệu quả. Nàng không có cách nào dùng yêu pháp khiến hắn hôn mê.

Lại có lẽ là do nàng dùng phương pháp không đúng cho nên không thể hấp thụ được long khí, Xu Mạn vì việc này thật sự rất buồn rầu.

Đảo mắt một cái đã đến Thất Tịch, bầu trời đen kịt phản chiếu trên mặt nước trong Hoa Lạc viên.

Không khí giữa hè vô cùng nóng, nhưng bởi vì ngày hôm nay có ý nghĩa đặc thù nên Xu Mạn vẫn bị Thẩm Thanh Yến kéo đến đình hóng gió để cùng nhau ngắm Ngưu Lang Chức Nữ gặp gỡ ở cầu Hỉ Thước.

Phương công công cùng đám tiểu thái giám dọn trái cây và nước trà lên xong liền lui ra phía sau chờ. Xu Mạn đối với mấy ngôi sao kia không có chút hứng thú nào, chuyện Ngưu Lang Chức Nữ nàng đã nghe không dưới trăm lần, sớm không còn mới lại gì nữa rồi.

Nàng vẫn thích đi hái hoa hay bắt đom đóm hơn.

Thẩm Thanh Yến ngồi ở trong đình hóng gió, rất có hứng thú nhìn Xu Mạn cầm lưới đi khắp nơi bắt đom đóm. Hoa lan nhỏ đặc biệt ham chơi, thích bắt con bướm và đom đóm, thật giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm.

Xu Mạn đang chơi đến hăng say chợt phát hiện ánh lửa không biết từ lúc nào đã cao đến tận trời. Hoa Lạc viên này khắp nơi đều là hoa cỏ, nếu bốc cháy sẽ rất khó khống chế, mà bọn họ lại đang ở nơi hoa cỏ rậm rạp nhất.

Hoa Lạc viên diện tích rộng lớn, muốn đi từ bắc đến nam cũng phải tốn không ít thời gian, thế mà ngọn lửa này lại lan ra cực kì nhanh, trong giây lát đã nuốt trọn toàn bộ hoa viên.

Phòng công công vội đưa Thẩm Thanh Yến thoát ra theo hướng Tây Nam, nhưng còn chưa kịp đi đến lối thoátlửa đã lan tới chặn kín đường lui của bọn họ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 174

“Hoàng Thượng, nơi này nguy hiểm, chúng ta mau trở lại đình hóng gió nhìn xem đối diện có ai không, khụ khụ.” Khói đặc theo gió thổi tới, Phương công công ho khan nói.

Một tiểu thái giám vội vã trả lời: “Phương tổng quản, chúng ta hiện tại không còn lui nữa, đối diện đình hóng gió không có ai cả.”

Thẩm Thanh Yến ôm lấy Xu Mạn, nhìn thoáng qua ngọn lửa đang dần lan sang hướng này, ánh mắt lạnh đến thấu xương.

Những người đó rốt cuộc cũng không chịu ngồi yên.

Dù hiện tại thời tiết khô nóng thì lửa cũng không có khả năng lan nhanh như vậy, trừ phi bên trong bỏ thêm vật dẫn cháy.

Phía sau đình hóng gió là hồ sennhưng không có con thuyền nào, đám thái giám la lớn với bờ đối diện mấy lần cũng không nghe được tiếng đáp lại, loại tình huống này cực kì bất thường.

Việc hắn ở Hoa Lạc viên ngắm trăng bọn thị vệ không có khả năng không biết, không lí do nào không có ai lại đây tiếp ứng bọn họ, trừ phi người của hắn bị kẻ khác mua chuộc.

Trán Xu Mạn liên tục đổ mồ hôi, thực vật sợ nhất là nóng, ngọn lửa kia lại thiêu đốt đến nhanh như vậy, rõ ràng chính là có người muốn thiêu chết bọn họ. Nàng không hiểu những tranh đấu trong triều đình, nhưng từ xưa đến nay, vị trí thiên tử vẫn luôn có rất nhiều người muốn tranh giành, đây là việc không thể nghi ngờ.

Đáng thương cho nàng, còn chưa kịp phi thăng đã phải biến thành một đống tro tàn.

Thẩm Thanh Yến cảm giác được lòng bàn tay Xu Mạn liên tục đổ mồ hôi, nhìn nàng một cái, hỏi: “Nàng có biết bơi không?”

Xu Mạn lắc đầu, nàng là hoa lan, không phải thực vậy dưới nước, bị nước ngộp còn sẽ úng chết.

Thẩm Thanh Yến kéo nàng vào trong lòng ngực mình: “Nếu không thì ôm chặt ta.”

Thẩm Thanh Yến vừa dứt lời, liền ôm Xu Mạn nhảy vào trong hồ. Xu Mạn còn không kịp phản ứng trên môi đã truyền đến một mảnh mềm mại, long khí nàng luôn tha thiết ước mơ rốt cuộc cũng chảy vào trong cơ thể nàng.

Xu Mạn chỉ cảm thấy thân thể mình dần trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, hô hấp cũng thông thuận, nàng ôm chặt lấy người trong nước, tham lam mà hấp thụ cổ long khí cuồn cuộn không ngừng này.

Thẩm Thanh Yến không nghĩ tới nàng lại nhiệt tình như vậy, nhưng thời điểm hiện tại không thích hợp để đùa giỡn, hắn cẩn thận truyền không khí vào miệng nàng, sợ nàng chết đuối.

Lúc này Xu Mạn bỗng đẩy Thẩm Thanh Yến ra, long khí với hắn mà nói cũng rất quan trọng, lúc này tính mạng hắn đang bị đe dọa, nàng không thể hấp thụ quá nhiều, bằng không sẽ không tốt cho Thẩm Thanh Yến.

Thẩm Thanh Yến không biết Xu Mạn vì sao đột nhiên đẩy hắn ra, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lôi kéo Xu Mạn chậm chạp bơi trên mặt nước.

Cũng may hiện tại là giữa hè, nước trong ao tuy lạnh, nhưng cũng không đến mức thấm vào trong xương, Thẩm Thanh Yến ôm Xu Mạn bơi về phía bờ đối diện.

Đáng tiếc hồ nước này thật sự quá lớn, muốn từ bên này bơi tới bờ đối diện cần không ít thể lực. Nếu chỉ có một mình Thẩm Thanh Yến còn tốt, hiện tại phải kéo thêm Xu Mạn, có chút không đủ sức.

Xu Mạn cũng chú ý tới điểm này, nhưng vừa rồi nàng hít phải quá nhiều bụi mù, thân thể vô cùng suy yếu, nhất thời không có biện pháp dung hợp long khí vừa mới hấp thu. Hiện tại nàng có muốn biến thành hoa lan cũng biến không được, chỉ có thể để Thẩm Thanh Yến ôm lấy bơi sang bờ bên kia.

Mây đen tụ lại che kín bầu trời, không thấy được bất kì ngôi sao nào, tiếng sấm cuồn cuộn, hình như còn có mưa rơi xuống.

Những tiếng sấm đó vẫn luôn đuổi theo Xu Mạn không bỏ, tình cảnh này cực kỳ giống thiên kiếp của nàng, nhưng là Xu Mạn nhớ là thiên kiếp của mình phải là trăm năm sau, không thể đến sớm như vậy được.

Rốt cuộc là sảy ra sai lầm ở chỗ nào?

Biểu tình Thẩm Thanh Yến cũng trở nên nghiêm túc, hắn nhớ khoảng thời gian trước ảnh vệ của mình nói trong phủ thái sư có một kẻ thần bí thường xuyên ra vào. Đối phương liên quan đến cả thái sư và Tấn Vương, hắn phái người đi điều tra qua, chỉ biết người đó rất am hiểu huyền học.

Nhưng hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, Thẩm Thanh Yến tập trung tinh lực tiếp tục bơi sang bên kia bờ hồ.

Tiếng sấm vẫn luôn đuổi theo bọn họ, Xu Mạn dần trở nên kinh hoảng, Thẩm Thanh Yến cảm nhận được nàng hoảng loạn càng gắt gao ôm chạt người vào ngực mình.

“Thẩm Thanh Yến, ngươi đi đi, đây là thiên kiếp của ta, không nên liên lụy đến ngươi.” Xu Mạn muốn đẩy hắn ra.

“Đồ ngốc, đừng nói chuyện, nàng là hoa lan nhỏ của trẫm, cũng là ái phi của trẫm, trẫm sẽ không bỏ lại nàng, chúng ta nhanh thôi sẽ qua được bờ bên kia.” Thẩm Thanh Yến túm lấy cỏ lau dọc bờ hồ, ôm Xu Mạn cố gắng hướng về phía trước.

Cả hai người đều cực kì chật vật, gương mặt anh tuấn của Thẩm Thanh Yến dính đầy nước. Nhưng cho dù như vậy, đôi mắt màu hổ phách vẫn ôn nhu như cũ, mang theo loại ma lực có thể trấn an nhân tâm.

Một tia sét lớn đánh xuống bên cạnh Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn, cỏ lau bị sét đánh trúng toàn bộ cháy thành tro. Xu Mạn sợ hãi đến run bần bật, nàng sợ Thẩm Thanh Yến cũng sẽ trở thành một đống than giống chúng.

Nghĩ đến Thẩm Thanh Yến anh tuấn dịu dàng lại phải biến thành một đống thanh, nàng cảm giác cực kì đau lòng.

Đúng lúc này, một đạo sấm sét lại đánh xuống, Xu Mạn dùng hết sức lực toàn thân đẩy Thẩm Thanh Yến ra khỏi cơ thể mình.

Tia sét kia quả thật muốn đuổi theo nàng, Xu Mạn nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc tử vong của mình. Kỳ thật độ kiếp thất bại ở Yêu giới là việc quá bình thường, đến thanh tùng năm đó lợi hại như vậy, tu luyện hơn một ngàn năm cuối cùng vẫn bị sét đánh chết…

Nói không chừng kiếp sau nàng lại có thể nhìn thấy cây thanh tùng vẫn luôn che chở mình năm nào thì sao.

Nghĩ như vậy, Xu Mạn lại cảm thấy chết cũng không phải việc gì quá ghê gớm.

Chỉ là, tia sét kia cuối cùng cũng không đánh lên người nàng, ngược lại là Thẩm Thanh Yến ngã xuống.

Thẩm Thanh Yến giúp nàng đỡ lôi kiếp.

Xu Mạn không tin được mở to mắt, Thẩm Thanh Yến  bị cháy rụi giống cỏ lau như nàng nghĩ, nhưng cơ thể hoàn toàn mất đi sinh cơ —— hắn đã chết.

Ảnh vệ Lăng Phong dựa theo những gì Thẩm Thanh Yến bố trí trước đó, dẹp loạn Tấn Vương và thái sư xong vội vã mang theo người đến cứu giá, không nghĩ tới lúc bọn họ đến Thẩm Thanh Yến đã bị sét đánh chết.

Tiếng sấm ngừng lại, nhưng người ôm lấy mình lại không mở mắt ra, cũng không hô hấp nữa.

Ngực Xu Mạn ngực quặn đau, đây là yêu mà nhân loại hay nói sao?

Nước mắt chảy xuống khuôn mặt nàng. Nàng dùng tất cả yêu lực, đem tim của mình hóa thành nội đan đưa vào trong cơ thể Thẩm Thanh Yến. Tu vi của Xu Mạn hoàn toàn cạn kiệt, chỉ sợ lần này là thật sự phải đi gặp thanh tùng.

Ở thời khắc nàng ngất xỉu, long khí nhanh chóng khuếch tán khắp toàn thân, bảo vệ tính mạng của nàng.

Tấn Vương làm phản rất nhanh đã bị đàn áp, Tấn Vương và dư đảng toàn bộ đều phải đền tội.Vị hoàng đế luôn lấy nhân đức làm đầu vì sự kiện lần này thật sự nổi điên, không một chút khoan dung cho những kẻ đã làm phản, toàn bộ đều xét nhà chém đầu.

Khiến người ta cảm thấy kỳ quái hơn chính là, Hoàng Thượng rất nhanh cũng giải tán hậu cung, chỉ chừa lại một vị Lan quý nhân còn chưa được sách phong, mà vị Lan quý nhân này chẳng bao lâu sau cũng trở thành hoàng hậu.

Nhưng thiên hạ không một ai biết lai lịch của vị Hoàng Hậu thần bí này rốt cuộc là gì, nghe nói nàng không cha không mẹ, không có chỗ dựa, lại có thể khiến Hoàng Thượng yêu đến sâu nặng.

50 năm sau, Hoàng Thượng Thẩm Thanh Yến cùng Hoàng Hậu Xu Mạn hợp táng ở hoàng lăng.

***

Lăng Tiêu Đạo, nam nhânmặc một bộ huyền y im lặng đứng trước kính phù thế.

Đệ tử Vân Dật thấy thế không khỏi thở dài, Thanh Huyền tiên quân từ lần trước hạ phàm lịch tình kiếp trở về liền thường xuyên đứng trước kính phù thế ngây người cả ngày.

Vân Dật đi lên, cung kính cúi đầu vớiThanh Huyền tiên quân: “Sư tôn, dưới chân núi có tiếng đánh nhau, các sư huynh đã xuống núi rồi nhưng đệ tử cảm giác nguyên nhân không bình thường, hi vọng sư tôn có thể xuống núi một chuyến nhìn xem.”

Thanh Huyền tiên quân vừa vặn xem xong hồi ức của mình, nhàn nhã không có việc gì làm, nghe vậy đồn ý cùng Vân Dật xuống núi.

Vừa ra khỏi sơn môn, ngực hắn bỗng dưng nổi nên một cảm giác đau đớn không rõ, như thể có một loại hơi thở quen thuộc đang dụ dỗ hắn.

Hắn ngự kiếm đi theo tia hơi thở quen thuộc này, không lâu sau nhìn thấy một con thú nhỏ bốn chân mới sinh ra đang bị người nhốt ở trong lồng sắt.

Đó là tiên thú Mộng Mô cực kỳ hiếm thấy.Từ đại chiến Tử Giác Sơn trở về sau Mộng Mô nhất tộc càng ngày càng ít, cho dù hắn là tiên, cũng rất hiếm có thể gặp dudocj loại tiên thú này.

Mà quan trọng nhất chính là, trên cơ thể con Mộng Mô kia còn tàn lưu lại hơi thở kiếp trước của hắn. Thứ ở trong tim mình, cũng là một bộ phận của nó, cho nên vừa rồi trong một cái chớp mắt, hắn mới đau như vậy……

Hắn ngự kiếm thi pháp, từ trong tay đám ác nhân đoạt lại Mộng Mô, để đám đệ tử ở lại giải quyết hậu quả, còn bản thân mình trở về Lăng Tiêu Đạo.

Từ hôm đó, Thanh Huyền tiên quân của Lăng Tiêu Đạo rất ít khi đứng lặng người trước kính phù thế nữa. Hắn có một con sủng vật xinh đẹp dính người cực kì, cho dù đi nơi nào cũng đều mang theo, khiến chúng tiên ghen ghét không thôi, rốt cuộc chính là thượng cổ thần thú Mộng Mô đó.

Chỉ có nhóm nữ tiên hâm mộ tiểu Mộng Mô, Thanh Huyền tiên quân cao lãnh như vậy thế nhưng lại là cuồng sủng vật, có là mĩ nhân với hắn so ra cũng kém tiên thú.

Có điều bọn họ không biết, tiểu Mộng Mô cùng tiên quân kỳ thật đã có hai đời tình duyên.

Một đời, tiên quân hạ phàm độ kiếp biến thành một gốc cây thanh tùng, sinh trưởng ở trên vách đá Linh Ẩn Sơn. Lúc ấy hắn giúp hoa lan nhỏ bên cạnh độ một lần lôi kiếp, hao tổn không ít tu vi, đến khi tới lượt hắn vì tu vi không đủ mới độ kiếp thất bại.

Một đời khác, tiên quân biến thành hoàng đế, hoa lan nhỏ trời xui đất khiến bị tiến cống vào trong cung, tuy rằng ở giữa có tiểu nhân hãm hại, làm lôi kiếp của hoa lan nhỏ đến sớm hơn dự tính. Hoàng đếvì hoa lan nhỏ mà chết, hoa lan lại tặng cho hoàng đế trái tim của mình, hai người ở trong cung sống hạnh phúc một đời. Chuyện tình yêu của bọn họ còn được hậu nhân ca tụng, lưu danh muôn đời.

Có điều bởi vì hoa lan nhỏ dùng toàn bộ tu vi cứu hoàng đế, nên cuối cùng trở thành một người bình thường, phải tiến vào luân hồi. Tiên quân trở lại Lăng Tiêu Đạo, thường xuyên ở kính phù thế nhớ về khoảng thời gian bọn họ bên nhau.

Nhưng hiện tại hắn không cần phải nhớ lại nữa, bởi vì hoa lan nhỏ đã trở thành Mộng Mô, mãi mãi ở bên cạnh hắn.

Dù nàng đã mất đi kí ức của kiếp trước cũng không quan trọng, chỉ cần hắn vẫn luôn yêu nàng, thế là đủ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.