Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 18: - Chương 18



Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt Giản Thù vẫn trắng bệch yếu ớt, mọi cảm xúc trong đáy mắt đều bị bóng râm phủ lấp, cơ thể gầy guộc mỏng manh thoạt nhìn vừa uể oải vừa bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt nhớ tới rất rất lâu trước đây, ngày cô ấy xuất viện, một thân một mình đi nhận di vật của bố mẹ, sau đó đứng giữa trời tuyết rơi, hoang mang mờ mịt nhìn về phía trước.

Khi ấy, cô cũng giống như bây giờ vậy. Rõ ràng là yếu ớt không chịu nổi một đòn, nhưng lại cắn chặt răng, bước từng bước về phía trước, chưa từng quay đầu lấy một lần.

Giản Thù không phải một người dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài. Kể từ khi cô mười lăm tuổi, cô đã là như thế rồi.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy rất khó chịu.

Một lúc rất lâu sau, Phó Thời Lẫm mới nói: “Nếu tại tôi khiến cho cô phải nhớ lại những chuyện đó, thì thành thực xin lỗi cô.”

“Anh không cần phải xin lỗi. Anh nói rất đúng, đây là vấn đề của chính bản thân em.”

Là do cô vẫn luôn vùi mình trong quá khứ không thoát ra được. Là do cô đã quen với sự cô độc, không thích tiếp xúc với người khác. Là do cô trong bao nhiêu năm qua vẫn cứ đơn phương coi anh là tia hy vọng và ánh sáng duy nhất của mình trong bóng đêm u tối.

Cũng là do cô, vào thời điểm gặp lại anh, cứ bức thiết muốn bước lại gần, muốn giành được chút hơi ấm từ anh…

Cô thực sự rất ích kỷ, hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm giác của anh ấy.

Những tội nợ đó vốn chỉ là của một mình cô thôi, cô có tư cách gì mà kéo anh xuống vực thẳm cùng mình chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về đi. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù rất khàn, không quay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, từ mười năm trước em vẫn chưa kịp nói.”

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì cả. Trước khi đi, anh chỉ dặn dò: “Cô nghỉ ngơi đi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới như mất hết tất cả sức lực vậy. Cô nhoài người xuống bàn, mũi cay xè, cổ họng vô cùng chua chát, mắt cũng đã ươn ướt rồi.

Chờ đến khi bát cháo trắng nguội ngắt, cô mới ngồi dậy, chậm rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

Ăn cháo xong, cô lại nằm vật ra giường, đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường ra. Ngón tay cô chạm vào khung ảnh đè ở dưới cùng ngăn tủ, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí lấy nó ra.

Cô chính là một con bé yếu đuối. Bất luận bao nhiêu lâu trôi qua, cô đều không thể nào đối mặt với tất cả những gì đã từng xảy ra, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.

Cô giống như một con thú bị giam cầm, trói buộc thân mình trong cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù bật nhạc lên mức to nhất, nhắm mắt lại, để mặc cho ký ức sục sôi như biển cả trong đầu, làm dấy lên hằng hà sa những con sóng lớn.

Ở dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, nhìn ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia. Đôi mắt đen của anh trầm hẳn xuống, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn lành lạnh bàng bạc chiếu xuống, càng làm tăng thêm vài phần cô quạnh.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, bên phía thành phố B đã thành lập tổ chuyên án rồi. Họ muốn liên lạc với người bị hại còn sống sót của năm đó để tìm hiểu thêm tin tức. Có điều, em đã từ chối theo như lời anh dặn rồi ạ… Ban đầu họ vốn có chút không vui, may mà đồn trưởng ra mặt giải quyết.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng, âm điệu trong trẻo lạnh lùng lại rất ngắn gọn.

Mạnh Viễn đã sớm quen với cái tính kiệm lời ít nói của anh rồi. Nói xong chuyện chính, cậu ta mới bắt đầu nhảy sang tò mò buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế nào rồi ạ?”

“Cũng tạm, đỡ sốt rồi.”

“Hí hí, đội trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn lời, dập điếu thuốc trong tay đi, “Cậu định nói cái gì?!”

Mạnh Viễn vội nói: “Không không không, có gì đâu ạ. Chỉ là, lúc người của đoàn phim tới mời chúng ta, đại đa số mọi người đều ngại phiền phức từ chối hết. Nếu theo tính cách của anh, thì anh hẳn là người không có khả năng nhận nhất mới đúng chứ… Đội trưởng Phó này, có phải anh nhận là vì Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm rất lãnh đạm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn chưa kịp thăm dò quân tình giúp Giản Thù, đầu dây bên kia đã cúp luôn máy không chút nể nang rồi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc thật đấy, rốt cuộc vì sao mà Đội trưởng Phó lại nhận nhiệm vụ này nhỉ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (2)

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt Giản Thù vẫn trắng bệch yếu ớt, mọi cảm xúc trong đáy mắt đều bị bóng râm phủ lấp, cơ thể gầy guộc mỏng manh thoạt nhìn vừa uể oải vừa bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt nhớ tới rất rất lâu trước đây, ngày cô ấy xuất viện, một thân một mình đi nhận di vật của bố mẹ, sau đó đứng giữa trời tuyết rơi, hoang mang mờ mịt nhìn về phía trước.

Khi ấy, cô cũng giống như bây giờ vậy. Rõ ràng là yếu ớt không chịu nổi một đòn, nhưng lại cắn chặt răng, bước từng bước về phía trước, chưa từng quay đầu lấy một lần.

Giản Thù không phải một người dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài. Kể từ khi cô mười lăm tuổi, cô đã là như thế rồi.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy rất khó chịu.

Một lúc rất lâu sau, Phó Thời Lẫm mới nói: “Nếu tại tôi khiến cho cô phải nhớ lại những chuyện đó, thì thành thực xin lỗi cô.”

“Anh không cần phải xin lỗi. Anh nói rất đúng, đây là vấn đề của chính bản thân em.”

Là do cô vẫn luôn vùi mình trong quá khứ không thoát ra được. Là do cô đã quen với sự cô độc, không thích tiếp xúc với người khác. Là do cô trong bao nhiêu năm qua vẫn cứ đơn phương coi anh là tia hy vọng và ánh sáng duy nhất của mình trong bóng đêm u tối.

Cũng là do cô, vào thời điểm gặp lại anh, cứ bức thiết muốn bước lại gần, muốn giành được chút hơi ấm từ anh…

Cô thực sự rất ích kỷ, hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm giác của anh ấy.

Những tội nợ đó vốn chỉ là của một mình cô thôi, cô có tư cách gì mà kéo anh xuống vực thẳm cùng mình chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về đi. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù rất khàn, không quay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, từ mười năm trước em vẫn chưa kịp nói.”

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì cả. Trước khi đi, anh chỉ dặn dò: “Cô nghỉ ngơi đi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới như mất hết tất cả sức lực vậy. Cô nhoài người xuống bàn, mũi cay xè, cổ họng vô cùng chua chát, mắt cũng đã ươn ướt rồi.

Chờ đến khi bát cháo trắng nguội ngắt, cô mới ngồi dậy, chậm rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

Ăn cháo xong, cô lại nằm vật ra giường, đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường ra. Ngón tay cô chạm vào khung ảnh đè ở dưới cùng ngăn tủ, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí lấy nó ra.

Cô chính là một con bé yếu đuối. Bất luận bao nhiêu lâu trôi qua, cô đều không thể nào đối mặt với tất cả những gì đã từng xảy ra, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.

Cô giống như một con thú bị giam cầm, trói buộc thân mình trong cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù bật nhạc lên mức to nhất, nhắm mắt lại, để mặc cho ký ức sục sôi như biển cả trong đầu, làm dấy lên hằng hà sa những con sóng lớn.

Ở dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, nhìn ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia. Đôi mắt đen của anh trầm hẳn xuống, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn lành lạnh bàng bạc chiếu xuống, càng làm tăng thêm vài phần cô quạnh.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, bên phía thành phố B đã thành lập tổ chuyên án rồi. Họ muốn liên lạc với người bị hại còn sống sót của năm đó để tìm hiểu thêm tin tức. Có điều, em đã từ chối theo như lời anh dặn rồi ạ… Ban đầu họ vốn có chút không vui, may mà đồn trưởng ra mặt giải quyết.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng, âm điệu trong trẻo lạnh lùng lại rất ngắn gọn.

Mạnh Viễn đã sớm quen với cái tính kiệm lời ít nói của anh rồi. Nói xong chuyện chính, cậu ta mới bắt đầu nhảy sang tò mò buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế nào rồi ạ?”

“Cũng tạm, đỡ sốt rồi.”

“Hí hí, đội trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn lời, dập điếu thuốc trong tay đi, “Cậu định nói cái gì?!”

Mạnh Viễn vội nói: “Không không không, có gì đâu ạ. Chỉ là, lúc người của đoàn phim tới mời chúng ta, đại đa số mọi người đều ngại phiền phức từ chối hết. Nếu theo tính cách của anh, thì anh hẳn là người không có khả năng nhận nhất mới đúng chứ… Đội trưởng Phó này, có phải anh nhận là vì Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm rất lãnh đạm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn chưa kịp thăm dò quân tình giúp Giản Thù, đầu dây bên kia đã cúp luôn máy không chút nể nang rồi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc thật đấy, rốt cuộc vì sao mà Đội trưởng Phó lại nhận nhiệm vụ này nhỉ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1852: Tin tức xã hội

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt Giản Thù vẫn trắng bệch yếu ớt, mọi cảm xúc trong đáy mắt đều bị bóng râm phủ lấp, cơ thể gầy guộc mỏng manh thoạt nhìn vừa uể oải vừa bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt nhớ tới rất rất lâu trước đây, ngày cô ấy xuất viện, một thân một mình đi nhận di vật của bố mẹ, sau đó đứng giữa trời tuyết rơi, hoang mang mờ mịt nhìn về phía trước.

Khi ấy, cô cũng giống như bây giờ vậy. Rõ ràng là yếu ớt không chịu nổi một đòn, nhưng lại cắn chặt răng, bước từng bước về phía trước, chưa từng quay đầu lấy một lần.

Giản Thù không phải một người dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài. Kể từ khi cô mười lăm tuổi, cô đã là như thế rồi.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy rất khó chịu.

Một lúc rất lâu sau, Phó Thời Lẫm mới nói: “Nếu tại tôi khiến cho cô phải nhớ lại những chuyện đó, thì thành thực xin lỗi cô.”

“Anh không cần phải xin lỗi. Anh nói rất đúng, đây là vấn đề của chính bản thân em.”

Là do cô vẫn luôn vùi mình trong quá khứ không thoát ra được. Là do cô đã quen với sự cô độc, không thích tiếp xúc với người khác. Là do cô trong bao nhiêu năm qua vẫn cứ đơn phương coi anh là tia hy vọng và ánh sáng duy nhất của mình trong bóng đêm u tối.

Cũng là do cô, vào thời điểm gặp lại anh, cứ bức thiết muốn bước lại gần, muốn giành được chút hơi ấm từ anh…

Cô thực sự rất ích kỷ, hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm giác của anh ấy.

Những tội nợ đó vốn chỉ là của một mình cô thôi, cô có tư cách gì mà kéo anh xuống vực thẳm cùng mình chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về đi. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù rất khàn, không quay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, từ mười năm trước em vẫn chưa kịp nói.”

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì cả. Trước khi đi, anh chỉ dặn dò: “Cô nghỉ ngơi đi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới như mất hết tất cả sức lực vậy. Cô nhoài người xuống bàn, mũi cay xè, cổ họng vô cùng chua chát, mắt cũng đã ươn ướt rồi.

Chờ đến khi bát cháo trắng nguội ngắt, cô mới ngồi dậy, chậm rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

Ăn cháo xong, cô lại nằm vật ra giường, đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường ra. Ngón tay cô chạm vào khung ảnh đè ở dưới cùng ngăn tủ, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí lấy nó ra.

Cô chính là một con bé yếu đuối. Bất luận bao nhiêu lâu trôi qua, cô đều không thể nào đối mặt với tất cả những gì đã từng xảy ra, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.

Cô giống như một con thú bị giam cầm, trói buộc thân mình trong cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù bật nhạc lên mức to nhất, nhắm mắt lại, để mặc cho ký ức sục sôi như biển cả trong đầu, làm dấy lên hằng hà sa những con sóng lớn.

Ở dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, nhìn ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia. Đôi mắt đen của anh trầm hẳn xuống, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn lành lạnh bàng bạc chiếu xuống, càng làm tăng thêm vài phần cô quạnh.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, bên phía thành phố B đã thành lập tổ chuyên án rồi. Họ muốn liên lạc với người bị hại còn sống sót của năm đó để tìm hiểu thêm tin tức. Có điều, em đã từ chối theo như lời anh dặn rồi ạ… Ban đầu họ vốn có chút không vui, may mà đồn trưởng ra mặt giải quyết.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng, âm điệu trong trẻo lạnh lùng lại rất ngắn gọn.

Mạnh Viễn đã sớm quen với cái tính kiệm lời ít nói của anh rồi. Nói xong chuyện chính, cậu ta mới bắt đầu nhảy sang tò mò buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế nào rồi ạ?”

“Cũng tạm, đỡ sốt rồi.”

“Hí hí, đội trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn lời, dập điếu thuốc trong tay đi, “Cậu định nói cái gì?!”

Mạnh Viễn vội nói: “Không không không, có gì đâu ạ. Chỉ là, lúc người của đoàn phim tới mời chúng ta, đại đa số mọi người đều ngại phiền phức từ chối hết. Nếu theo tính cách của anh, thì anh hẳn là người không có khả năng nhận nhất mới đúng chứ… Đội trưởng Phó này, có phải anh nhận là vì Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm rất lãnh đạm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn chưa kịp thăm dò quân tình giúp Giản Thù, đầu dây bên kia đã cúp luôn máy không chút nể nang rồi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc thật đấy, rốt cuộc vì sao mà Đội trưởng Phó lại nhận nhiệm vụ này nhỉ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 71: Dẫn em đi

Chương 18

ĐỂ MẶC CHO KÝ ỨC SỤC SÔI NHƯ BIỂN CẢ TRONG ĐẦU, LÀM DẤY LÊN HẰNG HÀ SA CON SÓNG LỚN

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, sắc mặt Giản Thù vẫn trắng bệch yếu ớt, mọi cảm xúc trong đáy mắt đều bị bóng râm phủ lấp, cơ thể gầy guộc mỏng manh thoạt nhìn vừa uể oải vừa bất lực.

Phó Thời Lẫm chợt nhớ tới rất rất lâu trước đây, ngày cô ấy xuất viện, một thân một mình đi nhận di vật của bố mẹ, sau đó đứng giữa trời tuyết rơi, hoang mang mờ mịt nhìn về phía trước.

Khi ấy, cô cũng giống như bây giờ vậy. Rõ ràng là yếu ớt không chịu nổi một đòn, nhưng lại cắn chặt răng, bước từng bước về phía trước, chưa từng quay đầu lấy một lần.

Giản Thù không phải một người dễ dàng để lộ cảm xúc ra ngoài. Kể từ khi cô mười lăm tuổi, cô đã là như thế rồi.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy rất khó chịu.

Một lúc rất lâu sau, Phó Thời Lẫm mới nói: “Nếu tại tôi khiến cho cô phải nhớ lại những chuyện đó, thì thành thực xin lỗi cô.”

“Anh không cần phải xin lỗi. Anh nói rất đúng, đây là vấn đề của chính bản thân em.”

Là do cô vẫn luôn vùi mình trong quá khứ không thoát ra được. Là do cô đã quen với sự cô độc, không thích tiếp xúc với người khác. Là do cô trong bao nhiêu năm qua vẫn cứ đơn phương coi anh là tia hy vọng và ánh sáng duy nhất của mình trong bóng đêm u tối.

Cũng là do cô, vào thời điểm gặp lại anh, cứ bức thiết muốn bước lại gần, muốn giành được chút hơi ấm từ anh…

Cô thực sự rất ích kỷ, hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm giác của anh ấy.

Những tội nợ đó vốn chỉ là của một mình cô thôi, cô có tư cách gì mà kéo anh xuống vực thẳm cùng mình chứ.

“Đội trưởng Phó, anh về đi. Cảm ơn anh.” Giọng Giản Thù rất khàn, không quay đầu nhìn anh, “Câu cảm ơn này, từ mười năm trước em vẫn chưa kịp nói.”

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì cả. Trước khi đi, anh chỉ dặn dò: “Cô nghỉ ngơi đi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới như mất hết tất cả sức lực vậy. Cô nhoài người xuống bàn, mũi cay xè, cổ họng vô cùng chua chát, mắt cũng đã ươn ướt rồi.

Chờ đến khi bát cháo trắng nguội ngắt, cô mới ngồi dậy, chậm rãi nuốt từng miếng từng miếng một.

Ăn cháo xong, cô lại nằm vật ra giường, đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường ra. Ngón tay cô chạm vào khung ảnh đè ở dưới cùng ngăn tủ, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí lấy nó ra.

Cô chính là một con bé yếu đuối. Bất luận bao nhiêu lâu trôi qua, cô đều không thể nào đối mặt với tất cả những gì đã từng xảy ra, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.

Cô giống như một con thú bị giam cầm, trói buộc thân mình trong cũi. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Giản Thù bật nhạc lên mức to nhất, nhắm mắt lại, để mặc cho ký ức sục sôi như biển cả trong đầu, làm dấy lên hằng hà sa những con sóng lớn.

Ở dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, nhìn ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia. Đôi mắt đen của anh trầm hẳn xuống, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn lành lạnh bàng bạc chiếu xuống, càng làm tăng thêm vài phần cô quạnh.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.

Phó Thời Lẫm nghe máy.

Là Mạnh Viễn gọi tới: “Đội trưởng ơi, bên phía thành phố B đã thành lập tổ chuyên án rồi. Họ muốn liên lạc với người bị hại còn sống sót của năm đó để tìm hiểu thêm tin tức. Có điều, em đã từ chối theo như lời anh dặn rồi ạ… Ban đầu họ vốn có chút không vui, may mà đồn trưởng ra mặt giải quyết.”

Phó Thời Lẫm ừ một tiếng, âm điệu trong trẻo lạnh lùng lại rất ngắn gọn.

Mạnh Viễn đã sớm quen với cái tính kiệm lời ít nói của anh rồi. Nói xong chuyện chính, cậu ta mới bắt đầu nhảy sang tò mò buôn dưa lê: “Đội trưởng, Giản Thù thế nào rồi ạ?”

“Cũng tạm, đỡ sốt rồi.”

“Hí hí, đội trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?”

Phó Thời Lẫm cạn lời, dập điếu thuốc trong tay đi, “Cậu định nói cái gì?!”

Mạnh Viễn vội nói: “Không không không, có gì đâu ạ. Chỉ là, lúc người của đoàn phim tới mời chúng ta, đại đa số mọi người đều ngại phiền phức từ chối hết. Nếu theo tính cách của anh, thì anh hẳn là người không có khả năng nhận nhất mới đúng chứ… Đội trưởng Phó này, có phải anh nhận là vì Giản Thù không?”

Giọng điệu Phó Thời Lẫm rất lãnh đạm: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Mạnh Viễn còn chưa kịp thăm dò quân tình giúp Giản Thù, đầu dây bên kia đã cúp luôn máy không chút nể nang rồi.

Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Mạnh Viễn vò đầu bứt tai. Có điều, càng nghĩ càng thấy kỳ quặc thật đấy, rốt cuộc vì sao mà Đội trưởng Phó lại nhận nhiệm vụ này nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.