Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời

Chương 41: - Chương 41



Chương 41

CÙNG VỚI ĐÓ, CÒN CÓ CẢ NHỮNG CẢM XÚC MÀ TRƯỚC GIỜ CHƯA TỪNG BỘC LỘ RA TRÊN NGƯỜI ANH

Lại một lần nữa bị từ chối, Kha Hiển cũng hoàn toàn không bất ngờ gì.

Lúc đến đây, anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cái tên Phó Thời Lẫm này, từ khi còn ở trong trường cảnh sát cũng đã không dễ nói chuyện rồi.

Không, không phải là không dễ nói chuyện, mà cậu ấy căn bản không biết cách nói chuyện với mình đâu.

Tính cách của Phó Thời Lẫm rất lạnh nhạt. Bạn hỏi gì cậu ấy, bình thường sẽ chỉ nhận được một câu trả lời không quá ba từ. Thuở ấy, trong đám thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu, tràn đầy nhiệt huyết thích kết bè kết phái chơi bời nhậu nhẹt, thì cậu ấy là người cô độc nhất.

Ấy thế mà, một con người từ trong cốt cách đã lộ rõ sự tách biệt không hợp với đám đông như cậu ấy, lại được các thầy cô giáo rất yêu quý, được các bạn học rất sùng bái, để lại kỷ lục mà cho đến nay vẫn chưa bị phá vỡ ở trường cảnh sát.

Nếu Kha Hiển nói không đố kỵ thì là nói dối.

Từ nhỏ đến lớn, ở các phương diện anh ta đều là người ưu tú nhất, tài giỏi nhất, ấy vậy mà lên đến Đại học, anh ta lại gặp phải lần thất bại đầu tiên trong cuộc đời mình, hơn nữa, còn là lần thất bại thảm hại nhất.

Đợt đi thực tập, khi biết được vụ án đầu tiên mà Phó Thời Lẫm phụ trách là một vụ án treo chưa được giải quyết, trong một khoảnh khắc, anh ta có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta thầm nghĩ, Phó Thời Lẫm chẳng qua cũng chỉ trâu bò ở trong trường mà thôi, thực ra chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, biết chút võ vẽ vớ vẩn. Lúc đối diện với tình huống thực tế, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho đến mười năm sau, anh ta phụ trách vụ án này…

Sắc mặt Phó Thời Lẫm vô cùng bình tĩnh: “Tất cả các tình tiết mà tôi biết được trong vụ án của mười năm trước, đều đã ghi lại trong hồ sơ rồi. Những chuyện khác, tôi không giúp được anh.”

Kha Hiển nói: “Tôi thực sự rất tò mò. Vì sao cậu và đồn trưởng Diệp lại kiên quyết không chịu để lộ ra tin tức của người bị hại còn sống sót năm đó như vậy. Giờ hung thủ đã lại xuất hiện một lần nữa, cô ấy là đối tượng thất bại duy nhất của hắn ta, tình thế vô cùng nguy hiểm. Chỉ có nước cô ấy phối hợp với chúng tôi để tróc nã tội phạm thì mới có thể…”

“Chưa phá được án là trách nhiệm của cảnh sát. Bất kể là do nguyên nhân nào, cũng đều không nên khiến cho một người đã quay về cuộc sống yên bình, lại một lần nữa bị đào bới vết thương lòng lên như vậy. Chưa nói đến chuyện, vạch trần lại quá khứ của cô ấy, cũng chẳng khác nào tuyên bố sự vô dụng của cảnh sát.”

Lời nói của anh khiến Kha Hiển nghẹn ứ cổ, không lập tức đáp trả được.

Vẻ mặt Phó Thời Lẫm vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ, ánh mắt cũng lãnh đạm chẳng khác bình thường. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Thế nhưng, Kha Hiển lại loáng thoáng nghe được ra vẻ sắc bén, quyết đoán và áp bức từ trong những điều anh nói. Cùng với đó, còn có cả những cảm xúc mà trước giờ chưa từng bộc lộ ra trên người anh.

Anh ta không truy hỏi tiếp nữa. Trước khi đi, anh ta vẫn quay đầu nói một câu: “Vì vụ án này mãi không có tiến triển gì, gia đình của nạn nhân đã không đợi được nữa rồi. Họ liên lạc với các nhà truyền thông lớn, chuẩn bị tạo áp lực cho phía cảnh sát. Chắc hẳn không bao lâu nữa, vụ án này cũng sẽ bị lột trần trước mắt công chúng thôi.”

“Tôi biết các cậu muốn bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị cuốn vào chuyện này, thế nhưng trốn tránh không phải là cách tốt nhất. Đã mười năm rồi, cô ấy cũng không còn là cô bé con của năm xưa nữa. Có một số chuyện, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phải đối mặt.”

Mãi một lúc lâu sau khi Kha Hiển ra về, Phó Thời Lẫm mới đưa tay lên day day ấn đường của mình, cảm giác đầu hơi đau đau.

Anh mò xuống túi áo theo thói quen, chợt nhớ ra ban nãy mình đã hút hết sạch thuốc từ lúc ở dưới tòa nhà của Giản Thù rồi.

Phó Thời Lẫm tắt đèn trong phòng làm việc đi. Lúc đi qua đại sảnh bên ngoài, ánh mắt anh dừng lại ở một vị trí.

Cách đây không lâu, Giản Thù ngồi ở ngay đó, sắc mặt uể oải biếng nhác ứng phó với cảnh sát lấy lời khai, trên khuôn mặt đã không còn vẻ thô bạo và gắt gỏng như trước kia nữa rồi.

Nhìn thấy anh, cô chậm rãi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, tia sáng trong mắt như chớp lóe, giống như một lữ khách một mình lang thang trên sa mạc đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được màu xanh hy vọng của mình vậy.

Ánh mắt của cô là sự ỷ lại, là khát vọng, là sự cấp thiết muốn tìm kiếm hơi ấm.

Khoảnh khắc đó, Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy tia hy vọng tươi đẹp nhất thực sự tồn tại, cũng đã từng lóe lên trong sinh mệnh của anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 310

Chương 41

CÙNG VỚI ĐÓ, CÒN CÓ CẢ NHỮNG CẢM XÚC MÀ TRƯỚC GIỜ CHƯA TỪNG BỘC LỘ RA TRÊN NGƯỜI ANH

Lại một lần nữa bị từ chối, Kha Hiển cũng hoàn toàn không bất ngờ gì.

Lúc đến đây, anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cái tên Phó Thời Lẫm này, từ khi còn ở trong trường cảnh sát cũng đã không dễ nói chuyện rồi.

Không, không phải là không dễ nói chuyện, mà cậu ấy căn bản không biết cách nói chuyện với mình đâu.

Tính cách của Phó Thời Lẫm rất lạnh nhạt. Bạn hỏi gì cậu ấy, bình thường sẽ chỉ nhận được một câu trả lời không quá ba từ. Thuở ấy, trong đám thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu, tràn đầy nhiệt huyết thích kết bè kết phái chơi bời nhậu nhẹt, thì cậu ấy là người cô độc nhất.

Ấy thế mà, một con người từ trong cốt cách đã lộ rõ sự tách biệt không hợp với đám đông như cậu ấy, lại được các thầy cô giáo rất yêu quý, được các bạn học rất sùng bái, để lại kỷ lục mà cho đến nay vẫn chưa bị phá vỡ ở trường cảnh sát.

Nếu Kha Hiển nói không đố kỵ thì là nói dối.

Từ nhỏ đến lớn, ở các phương diện anh ta đều là người ưu tú nhất, tài giỏi nhất, ấy vậy mà lên đến Đại học, anh ta lại gặp phải lần thất bại đầu tiên trong cuộc đời mình, hơn nữa, còn là lần thất bại thảm hại nhất.

Đợt đi thực tập, khi biết được vụ án đầu tiên mà Phó Thời Lẫm phụ trách là một vụ án treo chưa được giải quyết, trong một khoảnh khắc, anh ta có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta thầm nghĩ, Phó Thời Lẫm chẳng qua cũng chỉ trâu bò ở trong trường mà thôi, thực ra chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, biết chút võ vẽ vớ vẩn. Lúc đối diện với tình huống thực tế, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho đến mười năm sau, anh ta phụ trách vụ án này…

Sắc mặt Phó Thời Lẫm vô cùng bình tĩnh: “Tất cả các tình tiết mà tôi biết được trong vụ án của mười năm trước, đều đã ghi lại trong hồ sơ rồi. Những chuyện khác, tôi không giúp được anh.”

Kha Hiển nói: “Tôi thực sự rất tò mò. Vì sao cậu và đồn trưởng Diệp lại kiên quyết không chịu để lộ ra tin tức của người bị hại còn sống sót năm đó như vậy. Giờ hung thủ đã lại xuất hiện một lần nữa, cô ấy là đối tượng thất bại duy nhất của hắn ta, tình thế vô cùng nguy hiểm. Chỉ có nước cô ấy phối hợp với chúng tôi để tróc nã tội phạm thì mới có thể…”

“Chưa phá được án là trách nhiệm của cảnh sát. Bất kể là do nguyên nhân nào, cũng đều không nên khiến cho một người đã quay về cuộc sống yên bình, lại một lần nữa bị đào bới vết thương lòng lên như vậy. Chưa nói đến chuyện, vạch trần lại quá khứ của cô ấy, cũng chẳng khác nào tuyên bố sự vô dụng của cảnh sát.”

Lời nói của anh khiến Kha Hiển nghẹn ứ cổ, không lập tức đáp trả được.

Vẻ mặt Phó Thời Lẫm vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ, ánh mắt cũng lãnh đạm chẳng khác bình thường. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Thế nhưng, Kha Hiển lại loáng thoáng nghe được ra vẻ sắc bén, quyết đoán và áp bức từ trong những điều anh nói. Cùng với đó, còn có cả những cảm xúc mà trước giờ chưa từng bộc lộ ra trên người anh.

Anh ta không truy hỏi tiếp nữa. Trước khi đi, anh ta vẫn quay đầu nói một câu: “Vì vụ án này mãi không có tiến triển gì, gia đình của nạn nhân đã không đợi được nữa rồi. Họ liên lạc với các nhà truyền thông lớn, chuẩn bị tạo áp lực cho phía cảnh sát. Chắc hẳn không bao lâu nữa, vụ án này cũng sẽ bị lột trần trước mắt công chúng thôi.”

“Tôi biết các cậu muốn bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị cuốn vào chuyện này, thế nhưng trốn tránh không phải là cách tốt nhất. Đã mười năm rồi, cô ấy cũng không còn là cô bé con của năm xưa nữa. Có một số chuyện, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phải đối mặt.”

Mãi một lúc lâu sau khi Kha Hiển ra về, Phó Thời Lẫm mới đưa tay lên day day ấn đường của mình, cảm giác đầu hơi đau đau.

Anh mò xuống túi áo theo thói quen, chợt nhớ ra ban nãy mình đã hút hết sạch thuốc từ lúc ở dưới tòa nhà của Giản Thù rồi.

Phó Thời Lẫm tắt đèn trong phòng làm việc đi. Lúc đi qua đại sảnh bên ngoài, ánh mắt anh dừng lại ở một vị trí.

Cách đây không lâu, Giản Thù ngồi ở ngay đó, sắc mặt uể oải biếng nhác ứng phó với cảnh sát lấy lời khai, trên khuôn mặt đã không còn vẻ thô bạo và gắt gỏng như trước kia nữa rồi.

Nhìn thấy anh, cô chậm rãi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, tia sáng trong mắt như chớp lóe, giống như một lữ khách một mình lang thang trên sa mạc đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được màu xanh hy vọng của mình vậy.

Ánh mắt của cô là sự ỷ lại, là khát vọng, là sự cấp thiết muốn tìm kiếm hơi ấm.

Khoảnh khắc đó, Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy tia hy vọng tươi đẹp nhất thực sự tồn tại, cũng đã từng lóe lên trong sinh mệnh của anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 107: Lật tay thành mây trở tay thành mưa (3)

Chương 41

CÙNG VỚI ĐÓ, CÒN CÓ CẢ NHỮNG CẢM XÚC MÀ TRƯỚC GIỜ CHƯA TỪNG BỘC LỘ RA TRÊN NGƯỜI ANH

Lại một lần nữa bị từ chối, Kha Hiển cũng hoàn toàn không bất ngờ gì.

Lúc đến đây, anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cái tên Phó Thời Lẫm này, từ khi còn ở trong trường cảnh sát cũng đã không dễ nói chuyện rồi.

Không, không phải là không dễ nói chuyện, mà cậu ấy căn bản không biết cách nói chuyện với mình đâu.

Tính cách của Phó Thời Lẫm rất lạnh nhạt. Bạn hỏi gì cậu ấy, bình thường sẽ chỉ nhận được một câu trả lời không quá ba từ. Thuở ấy, trong đám thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu, tràn đầy nhiệt huyết thích kết bè kết phái chơi bời nhậu nhẹt, thì cậu ấy là người cô độc nhất.

Ấy thế mà, một con người từ trong cốt cách đã lộ rõ sự tách biệt không hợp với đám đông như cậu ấy, lại được các thầy cô giáo rất yêu quý, được các bạn học rất sùng bái, để lại kỷ lục mà cho đến nay vẫn chưa bị phá vỡ ở trường cảnh sát.

Nếu Kha Hiển nói không đố kỵ thì là nói dối.

Từ nhỏ đến lớn, ở các phương diện anh ta đều là người ưu tú nhất, tài giỏi nhất, ấy vậy mà lên đến Đại học, anh ta lại gặp phải lần thất bại đầu tiên trong cuộc đời mình, hơn nữa, còn là lần thất bại thảm hại nhất.

Đợt đi thực tập, khi biết được vụ án đầu tiên mà Phó Thời Lẫm phụ trách là một vụ án treo chưa được giải quyết, trong một khoảnh khắc, anh ta có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta thầm nghĩ, Phó Thời Lẫm chẳng qua cũng chỉ trâu bò ở trong trường mà thôi, thực ra chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, biết chút võ vẽ vớ vẩn. Lúc đối diện với tình huống thực tế, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho đến mười năm sau, anh ta phụ trách vụ án này…

Sắc mặt Phó Thời Lẫm vô cùng bình tĩnh: “Tất cả các tình tiết mà tôi biết được trong vụ án của mười năm trước, đều đã ghi lại trong hồ sơ rồi. Những chuyện khác, tôi không giúp được anh.”

Kha Hiển nói: “Tôi thực sự rất tò mò. Vì sao cậu và đồn trưởng Diệp lại kiên quyết không chịu để lộ ra tin tức của người bị hại còn sống sót năm đó như vậy. Giờ hung thủ đã lại xuất hiện một lần nữa, cô ấy là đối tượng thất bại duy nhất của hắn ta, tình thế vô cùng nguy hiểm. Chỉ có nước cô ấy phối hợp với chúng tôi để tróc nã tội phạm thì mới có thể…”

“Chưa phá được án là trách nhiệm của cảnh sát. Bất kể là do nguyên nhân nào, cũng đều không nên khiến cho một người đã quay về cuộc sống yên bình, lại một lần nữa bị đào bới vết thương lòng lên như vậy. Chưa nói đến chuyện, vạch trần lại quá khứ của cô ấy, cũng chẳng khác nào tuyên bố sự vô dụng của cảnh sát.”

Lời nói của anh khiến Kha Hiển nghẹn ứ cổ, không lập tức đáp trả được.

Vẻ mặt Phó Thời Lẫm vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ, ánh mắt cũng lãnh đạm chẳng khác bình thường. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Thế nhưng, Kha Hiển lại loáng thoáng nghe được ra vẻ sắc bén, quyết đoán và áp bức từ trong những điều anh nói. Cùng với đó, còn có cả những cảm xúc mà trước giờ chưa từng bộc lộ ra trên người anh.

Anh ta không truy hỏi tiếp nữa. Trước khi đi, anh ta vẫn quay đầu nói một câu: “Vì vụ án này mãi không có tiến triển gì, gia đình của nạn nhân đã không đợi được nữa rồi. Họ liên lạc với các nhà truyền thông lớn, chuẩn bị tạo áp lực cho phía cảnh sát. Chắc hẳn không bao lâu nữa, vụ án này cũng sẽ bị lột trần trước mắt công chúng thôi.”

“Tôi biết các cậu muốn bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị cuốn vào chuyện này, thế nhưng trốn tránh không phải là cách tốt nhất. Đã mười năm rồi, cô ấy cũng không còn là cô bé con của năm xưa nữa. Có một số chuyện, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phải đối mặt.”

Mãi một lúc lâu sau khi Kha Hiển ra về, Phó Thời Lẫm mới đưa tay lên day day ấn đường của mình, cảm giác đầu hơi đau đau.

Anh mò xuống túi áo theo thói quen, chợt nhớ ra ban nãy mình đã hút hết sạch thuốc từ lúc ở dưới tòa nhà của Giản Thù rồi.

Phó Thời Lẫm tắt đèn trong phòng làm việc đi. Lúc đi qua đại sảnh bên ngoài, ánh mắt anh dừng lại ở một vị trí.

Cách đây không lâu, Giản Thù ngồi ở ngay đó, sắc mặt uể oải biếng nhác ứng phó với cảnh sát lấy lời khai, trên khuôn mặt đã không còn vẻ thô bạo và gắt gỏng như trước kia nữa rồi.

Nhìn thấy anh, cô chậm rãi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, tia sáng trong mắt như chớp lóe, giống như một lữ khách một mình lang thang trên sa mạc đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được màu xanh hy vọng của mình vậy.

Ánh mắt của cô là sự ỷ lại, là khát vọng, là sự cấp thiết muốn tìm kiếm hơi ấm.

Khoảnh khắc đó, Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy tia hy vọng tươi đẹp nhất thực sự tồn tại, cũng đã từng lóe lên trong sinh mệnh của anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: 41: A Dua

Chương 41

CÙNG VỚI ĐÓ, CÒN CÓ CẢ NHỮNG CẢM XÚC MÀ TRƯỚC GIỜ CHƯA TỪNG BỘC LỘ RA TRÊN NGƯỜI ANH

Lại một lần nữa bị từ chối, Kha Hiển cũng hoàn toàn không bất ngờ gì.

Lúc đến đây, anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Cái tên Phó Thời Lẫm này, từ khi còn ở trong trường cảnh sát cũng đã không dễ nói chuyện rồi.

Không, không phải là không dễ nói chuyện, mà cậu ấy căn bản không biết cách nói chuyện với mình đâu.

Tính cách của Phó Thời Lẫm rất lạnh nhạt. Bạn hỏi gì cậu ấy, bình thường sẽ chỉ nhận được một câu trả lời không quá ba từ. Thuở ấy, trong đám thanh niên hơn hai mươi tuổi đầu, tràn đầy nhiệt huyết thích kết bè kết phái chơi bời nhậu nhẹt, thì cậu ấy là người cô độc nhất.

Ấy thế mà, một con người từ trong cốt cách đã lộ rõ sự tách biệt không hợp với đám đông như cậu ấy, lại được các thầy cô giáo rất yêu quý, được các bạn học rất sùng bái, để lại kỷ lục mà cho đến nay vẫn chưa bị phá vỡ ở trường cảnh sát.

Nếu Kha Hiển nói không đố kỵ thì là nói dối.

Từ nhỏ đến lớn, ở các phương diện anh ta đều là người ưu tú nhất, tài giỏi nhất, ấy vậy mà lên đến Đại học, anh ta lại gặp phải lần thất bại đầu tiên trong cuộc đời mình, hơn nữa, còn là lần thất bại thảm hại nhất.

Đợt đi thực tập, khi biết được vụ án đầu tiên mà Phó Thời Lẫm phụ trách là một vụ án treo chưa được giải quyết, trong một khoảnh khắc, anh ta có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Anh ta thầm nghĩ, Phó Thời Lẫm chẳng qua cũng chỉ trâu bò ở trong trường mà thôi, thực ra chỉ là một cái thùng rỗng kêu to, biết chút võ vẽ vớ vẩn. Lúc đối diện với tình huống thực tế, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Cho đến mười năm sau, anh ta phụ trách vụ án này…

Sắc mặt Phó Thời Lẫm vô cùng bình tĩnh: “Tất cả các tình tiết mà tôi biết được trong vụ án của mười năm trước, đều đã ghi lại trong hồ sơ rồi. Những chuyện khác, tôi không giúp được anh.”

Kha Hiển nói: “Tôi thực sự rất tò mò. Vì sao cậu và đồn trưởng Diệp lại kiên quyết không chịu để lộ ra tin tức của người bị hại còn sống sót năm đó như vậy. Giờ hung thủ đã lại xuất hiện một lần nữa, cô ấy là đối tượng thất bại duy nhất của hắn ta, tình thế vô cùng nguy hiểm. Chỉ có nước cô ấy phối hợp với chúng tôi để tróc nã tội phạm thì mới có thể…”

“Chưa phá được án là trách nhiệm của cảnh sát. Bất kể là do nguyên nhân nào, cũng đều không nên khiến cho một người đã quay về cuộc sống yên bình, lại một lần nữa bị đào bới vết thương lòng lên như vậy. Chưa nói đến chuyện, vạch trần lại quá khứ của cô ấy, cũng chẳng khác nào tuyên bố sự vô dụng của cảnh sát.”

Lời nói của anh khiến Kha Hiển nghẹn ứ cổ, không lập tức đáp trả được.

Vẻ mặt Phó Thời Lẫm vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ, ánh mắt cũng lãnh đạm chẳng khác bình thường. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com

Thế nhưng, Kha Hiển lại loáng thoáng nghe được ra vẻ sắc bén, quyết đoán và áp bức từ trong những điều anh nói. Cùng với đó, còn có cả những cảm xúc mà trước giờ chưa từng bộc lộ ra trên người anh.

Anh ta không truy hỏi tiếp nữa. Trước khi đi, anh ta vẫn quay đầu nói một câu: “Vì vụ án này mãi không có tiến triển gì, gia đình của nạn nhân đã không đợi được nữa rồi. Họ liên lạc với các nhà truyền thông lớn, chuẩn bị tạo áp lực cho phía cảnh sát. Chắc hẳn không bao lâu nữa, vụ án này cũng sẽ bị lột trần trước mắt công chúng thôi.”

“Tôi biết các cậu muốn bảo vệ cô ấy, không để cô ấy bị cuốn vào chuyện này, thế nhưng trốn tránh không phải là cách tốt nhất. Đã mười năm rồi, cô ấy cũng không còn là cô bé con của năm xưa nữa. Có một số chuyện, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phải đối mặt.”

Mãi một lúc lâu sau khi Kha Hiển ra về, Phó Thời Lẫm mới đưa tay lên day day ấn đường của mình, cảm giác đầu hơi đau đau.

Anh mò xuống túi áo theo thói quen, chợt nhớ ra ban nãy mình đã hút hết sạch thuốc từ lúc ở dưới tòa nhà của Giản Thù rồi.

Phó Thời Lẫm tắt đèn trong phòng làm việc đi. Lúc đi qua đại sảnh bên ngoài, ánh mắt anh dừng lại ở một vị trí.

Cách đây không lâu, Giản Thù ngồi ở ngay đó, sắc mặt uể oải biếng nhác ứng phó với cảnh sát lấy lời khai, trên khuôn mặt đã không còn vẻ thô bạo và gắt gỏng như trước kia nữa rồi.

Nhìn thấy anh, cô chậm rãi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, tia sáng trong mắt như chớp lóe, giống như một lữ khách một mình lang thang trên sa mạc đã lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy được màu xanh hy vọng của mình vậy.

Ánh mắt của cô là sự ỷ lại, là khát vọng, là sự cấp thiết muốn tìm kiếm hơi ấm.

Khoảnh khắc đó, Phó Thời Lẫm cũng nhìn thấy tia hy vọng tươi đẹp nhất thực sự tồn tại, cũng đã từng lóe lên trong sinh mệnh của anh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.