Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 5 - Chương 159



Ngay khoảnh khắc tiếng súng vang lên, Giang Hành phản xạ có điều kiện giơ tay che sau gáy Lý Toản, khiến cánh tay y và gò má Lý Toản đều bị văng trúng máu nóng đỏ tươi.

Ngoại trừ 5 người nhóm Trình Khả Y tự sát, còn có 15 người đồng lõa bị khống chế, đề phòng bọn họ tự sát, cảnh sát vũ trang còng tay họ, sau đó lại lục soát người, cuối cùng mới thông báo cho cảnh sát bên ngoài tiến vào hỗ trợ đưa con tin và người bị thương đi.

Con tin lần lượt được đưa đi, người bị thương cũng được đưa đến bệnh viện, thi thể thì được cho vào túi đựng xác rồi đưa xuống lầu, tội phạm trùm khăn trùm đầu bị áp tải lên xe cảnh sát. Lý Toản yêu cầu đội phó Hình không để phóng viên truyền thông chụp được hình dạng bọn họ, cấm bất kỳ hình thức phỏng vấn.

Đội phó Hình đồng ý, anh vỗ vỗ vai Lý Toản hỏi hắn có cần phụ đạo tâm lý hay không.

Hắn lắc đầu cự tuyệt, đột nhiên hỏi: “Đã lục soát toàn bộ khách sạn và sơ tán tất cả mọi người rồi đúng không?”

Đội phó Hình trả lời tất cả đã được sơ tán an toàn, anh thắc mắc hỏi: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

Lý Toản vuốt ve ngón tay, đột nhiên mở cửa sau một chiếc xe cảnh sát, bên trong là Triệu Nhan Lý đang nhận nước khoáng từ một nữ cảnh sát đưa tới, cô ta choàng chăn lông nhỏ nhưng vẫn không nhịn được lạnh run.

Nữ cảnh sát bị bất ngờ: “Đội trưởng Lý?”

Lý Toản lên xe nói: “Có mấy câu muốn hỏi cô ta.”

Nữ cảnh sát hiểu rõ lập tức xuống xe, thấy Giang Hành định lên xe bèn hỏi ý Lý Toản, hắn phất tay ra hiệu cho y lên xe, sau đó đóng cửa xe cảnh sát lại.

Thùng xe hơi chật hẹp, ba người trưởng thành chen vào càng chật chội.

Triệu Nhan Lý vẫn chưa tỉnh hồn, cảnh giác hỏi: “Các anh muốn làm gì?”

Lý Toản lên tiếng trước: “Mười một mạng người, tuổi tác nhỏ nhất là anh em sinh đôi Trình Doanh, chưa đến hai mươi lăm. Những thanh niên trẻ tầm tuổi này chắc chỉ vừa mới tốt nghiệp, đang suy tính xem nên đi làm hay tiếp tục thi nghiên cứu sinh. Nhưng bọn họ trở thành tội phạm giết người, tự sát trước mặt hàng tỷ khán giả, mà bọn họ vốn có thể không cần phải chết, nếu như cô nói cho tôi biết kế hoạch của Lâu Cát từ trước mà không phải chỉ quan tâm đến tin tức giật gân.”

Triệu Nhan Lý mím môi, nội tâm vừa không phục vừa rối bời: “Tôi không biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không ngờ… Dù tôi nói cho anh biết đêm nay có tin shock, các anh có thể làm gì chứ?”

“Ít nhất tôi có thể xin hỗ trợ, tháo bom trong khách sạn trước, bảo vệ con tin, thậm chí mang Trình Khả Y và đồng bọn cô ấy đi trước khi tiệc tối bắt đầu!”

Triệu Nhan Lý tâm lý không ổn định nắm chặt ngón tay, trực tiếp đối diện tử vong không nhẹ nhàng như khi phát hiện cả nhà Hướng Xương Vinh bị giết hại, lúc đó cô ta chỉ đứng ở cửa nhìn thoáng qua, một hai ngày sau thì tử trạng thê thảm của Hướng Xương Vinh đã mờ nhạt tựa như bị đánh mosaic, rõ ràng không thể so sánh với cú shock mở to mắt nhìn não người bị bắn nát đêm nay.

Đặc biệt trong lúc đó, lời nói của vài người quá cố trước khi chết khiến cô sởn tóc gáy, lúc này cô mới phát hiện tin hot mà cô theo đuổi che giấu thảm án rợn người đến cỡ nào.

Mu bàn tay Triệu Nhan Lý bị cào ra rất nhiều vết máu, trong đầu hồi tưởng cảnh tượng những kẻ có tội bị bắn gục, theo lời miêu tả của bọn chúng, Hồng quán Thanh Sơn bên trên thì phồn hoa lộng lẫy, bên dưới thì xương trắng và mồ mả không tên. Cô lại nhớ tới nhóm Trình Khả Y tự sát, trong lòng càng hoảng loạn.

Triệu Nhan Lý lấy một cái điện thoại di động cất giấu trong túi ra, cúi đầu đưa cho Lý Toản: “Tin nhắn Lâu Cát gửi cho tôi đều bị tôi chụp màn hình lưu trữ trong hòm thư, còn có nơi ẩn náu của hắn mấy ngày qua. Trình Khả Y nói Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào do bọn họ giết, anh lại nói là Lâu Cát giết, hiện tại tôi không muốn biết chân tướng nữa, nhưng có thể khẳng định chính Lâu Cát tập kích Dữu Hồng Anh, vì mục đích gì thì tôi đoán không ra, thoạt nhìn không giống nhắm đến Hồng quán Thanh Sơn.”

Lý Toản lấy cái di động, mở hòm thư ra đọc nhanh như gió rồi đưa cho Giang Hành: “Anh có tra được nơi ẩn náu của Lâu Cát không?”

Triệu Nhan Lý lại nói: “Anh tìm đến tôi, khiến tôi tin rằng Lâu Cát là tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên Lâu Cát đích thực không phải người tốt lành gì, cuối cùng tôi cũng đề phòng một chút, vốn cũng định qua tối nay sẽ báo cảnh sát.”

Nói đến đây, Triệu Nhan Lý tựa hồ nhận ra có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là bao biện, vì vậy cô đổi sang vấn đề khác: “Tôi nhờ bạn tra địa chỉ IP, chỉ tra được địa chỉ giả, sau đó tìm mấy người đủ mọi tầng lớp giúp tôi theo dõi mới phát hiện tung tích của Lâu Cát ở một nhà trọ nhỏ.”

Lý Toản quay đầu nhìn Giang Hành: “Thế nào?”

“Không giống là giả.” Giang Hành cất điện thoại: “Lâu Cát gửi tin nhắn báo với cô đêm nay có tin hot, rất có thể hắn đã biết kế hoạch của nhóm Trình Khả Y, bọn họ cần một đường phát thanh, vừa khéo cô là phóng viên tiếng tăm vang dội nhất gần đây, quản lý account Dân Sinh Vi Tiên, chỉ cần đăng tin thì độ nóng sẽ tăng lên nhanh chóng. Cô bị Lâu Cát lợi dụng.”

Triệu Nhan Lý mặt mày trắng bệch.

Lý Toản nói: “Đến đồn cảnh sát làm tờ khai, lần này xin cô phối hợp điều tra, đừng có lại giở mấy trò khôn lỏi, lập mưu với hổ, tự cho là có thể khống chế hổ, không chừng lần tới bị ăn sạch không còn sót một mảnh vụn.”

Triệu Nhan Lý không đáp lại câu nói lạnh lùng của hắn, thật sự bị hù sợ đang bắt đầu hối lỗi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lý Toản và Giang Hành ra khỏi xe, lên một chiếc xe cảnh sát khác cùng đội phó Hình rời khỏi khách sạn, bên ngoài còn rất nhiều phóng viên truyền thông đang cố sức chặn đường tranh giành săn tin độc quyền.

Khách sạn bị phong tỏa, dòng xe cộ dày đặc từ từ thưa thớt, xe cảnh sát tách ra ở ngã ba phía trước, đi lên là xa lộ hướng về cục thành phố Tân Châu, xuống dưới là nhà trọ Lâu Cát ẩn náu, đèn xe cảnh sát xanh đỏ nhấp nháy hòa vào dòng xe hơi nối dài.

***

12 giờ đêm, cảnh sát vũ trang phá cửa một căn phòng trong một nhà trọ cũ nát khu Tú Sơn, thấy căn phòng nhỏ đã trống trơ trống hoắc từ lâu, gạt tàn thuốc và thùng rác được dọn sạch, ngay cả dấu vân tay cũng không có lấy một cái.

Thế mà trên vách tường đối diện giường lớn lại dán một tờ giấy trắng, trên đó vẽ gương mặt cười đầy trào phúng.

“Chậc, ngông cuồng.” Một cảnh sát vũ trang trẻ tuổi cảm thán: “Lão đại, anh đoán thử xem, kẻ mà Đội hình sự nhờ chúng ta truy bắt có phải cũng chính là kẻ chủ mưu bày ra tất cả không? Một màn đêm nay quả thực quá gây cấn, người này chắc chắn có nhân cách phản xã hội, cực kỳ nguy hiểm!”

Vị lão đại bên cảnh sát vũ trang trở tay vỗ vào gáy cấp dưới một cái: “Cầm túi thu thập vật chứng đi, nói nhiều cái rắm!”

Anh ta bước tới mở hé cửa sổ, nhìn xa xa phía dưới chỉ thấy vài đèn đường sáng trưng, hai ba người đi ngang qua ngõ hẻm phía sau, nhìn lên trước một chút chính là đầu hẻm đèn đuốc sáng choang, là phố chợ đêm, không chừng tên tội phạm đang lẩn trong đám người, ngạo mạn và giễu cợt nhìn bọn họ phí công một chuyến.

***

3 giờ sáng, cục thành phố Tân Châu sáng như ban ngày.

Mười lăm phạm nhân họ Trình bị giam riêng biệt, thẩm vấn riêng đến gần 2 giờ sáng, có người chết cũng không chịu mở miệng, có người chỉ yên lặng rơi nước mắt, người tuổi tác còn nhỏ thì trợn mắt giận dữ chửi mắng cảnh sát cũng là kẻ gây tội.

Cuối cùng vẫn là Lý Toản đứng ra mới tìm được điểm đột phá, khiến 4 người chủ động khai ra chân tướng.

“Tôi tên Hoa Thanh, không muốn họ Trình nên sửa tên, vốn muốn lấy họ Hoa (花 huā), ai biết người ghi hồ sơ nghe nhầm thành Hoa (华 huá) Thanh. Tuổi tác… 27? 28? Không biết rõ, tôi quên tuổi thật rồi, trước đây ở viện mồ côi tùy tiện đăng ký ngày sinh cho tôi, CMND ghi 29.”

*Hai chữ đều có âm hán việt là Hoa nhưng khác nghĩa, Hoa Thanh muốn lấy chữ Hoa 花 nghĩa là bông hoa/ pháo hoa nhưng bị lầm Hoa 华 nghĩa là sáng sủa/ rực rỡ/ lộng lẫy/ hoa lệ.

“Anh không cần hỏi những người khác, đêm nay bọn họ chịu kí.ch thích không nhỏ, đừng tổn thương họ nữa.”

Lý Toản dịch chuyển khỏi đèn chiếu sáng, gác chéo chân, nghiêng người dựa vào lưng ghế, mặt không thay đổi nhìn cô gái bị khóa trên ghế thẩm vấn, bên cạnh hắn là viên cảnh sát hình sự đang ghi chép.

Dưới ánh đèn trắng hếu, một cánh cửa kim loại màu xám xanh đóng chặt, con muỗi rất nhỏ bay qua đậu trên một bên kính thủy tinh, bên kia tấm kính chính là Giang Hành và đội phó Hình đang quan sát quá trình thẩm vấn.

Giang Hành lên tiếng hỏi: “Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc được đưa đến bệnh viện rồi sao?”

Đội phó Hình gật đầu: “Người của chúng ta đang canh chừng nghiêm mật bọn họ.”

Đang nói chuyện đột nhiên có điện thoại gọi tới, đội phó Hình đi qua một bên nghe máy, nói mấy câu lập tức cúp máy rồi quay lại chỗ cũ nói với Giang Hành: “Dữu Hồng Anh tự sát, đang cấp cứu, chưa thoát khỏi nguy hiểm.”

Giang Hành: “Cô ta giấu bí mật, không thể chết được.”

Đội phó Hình cau mày: “Sao nói vậy?”

“Người tấn công Dữu Hồng Anh không phải cùng nhóm Trình Khả Y, mục đích vụ tập kích là cảnh cáo, cảnh cáo cái gì? Trình Khả Y tự mình phán xét và xử phạt nhiều người như vậy, lại chỉ tha cho Dữu Hồng Anh, một trong những chủ mưu Hồng quán, lý do?”

Đội phó Hình: “Dữu Hồng Anh rất để tâm đến sự nghiệp, hủy hết sự nghiệp của cô ta sẽ khiến cô ta sống trong giày vò, sống còn khó chịu hơn chết.”

Giang Hành tiếp lời: “Đối với Hướng Xương Vinh và Lâm Thành Đào, hủy sự nghiệp của họ cũng có thể khiến họ sống không bằng chết. Mà nhóm Trình Khả Y có ý liều chết, chỉ có tự xử quyết kẻ thù mới khiến bọn họ sảng khoái. Dù muốn nhìn kẻ thù chịu dằn vặt sống không bằng chết đi nữa thì điều kiện đầu tiên phải là cả nhóm Trình Khả Y còn sống, kh.oái cảm trong việc trả thù chính là đứng ngoài quan sát kẻ thù đau đớn khổ sở.”

Y quay đầu qua nhìn đội phó Hình: “Nhóm Trình Khả Y muốn tự sát tập thể, tuyệt đối không có khả năng để Dữu Hồng Anh sống sót, trừ phi Dữu Hồng Anh phải sống.”

Đội phó Hình nghiêm mặt: “Tôi phái cảnh sát nhìn chằm chằm Dữu Hồng Anh.” Anh dừng một chút rồi shht một tiếng: “Cậu là cố vấn tội phạm khu Đông Thành, đến chi đội chúng tôi… Có xin phép chưa?”

Giang Hành đáp: “Xin phép rồi.”

Đội phó Hình: “Ờ, vậy thì được.”

Lúc này, trong phòng thẩm vấn.

Hoa Thanh có vẻ đứng ngồi không yên, cô chà sát ngón tay: “Có thể cho tôi điếu thuốc không?”

Viên cảnh sát hình sự bên cạnh Lý Toản vỗ bàn quát lớn: “Cô coi đây là nơi nào hả?”

Hoa Thanh liếm liếm môi: “Xin lỗi đồng chí nha.” Cô vén ống tay áo lên để lộ một loạt dấu kim tiêm, nhếch môi cười nói: “Trước đây bị ép chơi ma túy, sau đó liều mạng cai thuốc, cuối cùng lại bị nghiện thuốc lá.”

Rất nhiều người nghiện ma túy chọn hút thuốc lá thay thế, cũng dễ nghiện thuốc lá hơn người bình thường.

Lý Toản nói: “Cho cô ấy một điếu.”

Viên cảnh sát hình sự bên cạnh buộc lòng phải đi ra ngoài mượn thuốc lá, đội phó Hình đang đứng bên ngoài quan sát cho một điếu, còn tiện tay châm thuốc dùm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Hoa Thanh rít một hơi, sau đó bắt đầu kể lại dưới làn khói trắng lượn lờ: “Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, các anh cũng biết rồi đó, chính là điều tra rõ vụ án Hồng quán, Trình Vạn Khoa bị tử hình 5 năm trước chẳng qua chỉ là chủ quản bị đẩy ra, là con tốt thí bị vất bỏ. Những tên khác đều được bỏ qua, quan lớn quan nhỏ, nhà tư bản, luật sư, thẩm phán, giáo sư, bác sĩ… Rất đông, làm ăn trong vòng đó. Khi đó Trình Vạn Khoa có một quyển danh sách ghi chép tất cả những người tham gia vào, để lôi kéo, đồng thời dùng thế lực bắt ép, kéo bọn họ lên cùng chiếc thuyền, để người trong Hồng quán dùng tình dục hối lộ.”

“Chỉ có một số ít người bị tòa tuyên án hình phạt, còn ông trùm giấu mặt, ngay cả cái bóng cũng không thấy, cảnh sát thì qua loa định tội.”

Có lẽ vẻ khinh miệt trào phúng trên mặt Hoa Thanh quá rõ ràng, Lý Toản sửa đúng: “Vụ án Hồng quán chưa xong.”

Hoa Thanh: “Có ý gì?”

“Vụ án còn nhiều điểm đáng ngờ, dính dáng khá rộng, bề ngoài thì tuyên bố kết án, thực tế vẫn treo đó chưa giải quyết được.”

Hoa Thanh ngẩn người: “Vậy sao?”

Im lặng trong chốc lát, không nói thêm gì nữa.

Lát sau Hoa Thanh lên tiếng: “Chúng tôi được giải cứu, ai bị bệnh thì đưa đến bệnh viện, nhiễm D nghiện X thì đưa đến các trung tâm chuyên nghiệp, sau đó giúp chúng tôi đổi tên, làm chứng minh thân phận mới, còn giúp giới thiệu việc làm cho chúng tôi. Đoạn thời gian đó, chúng tôi thật sự cho rằng có thể bắt đầu cuộc sống mới, ai cũng biểu hiện rất tích cực, cảm xúc của chúng tôi lúc đó là bước ra khỏi tâm lý lo lắng sợ hãi, hướng về ánh mặt trời, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.”

“Trong chúng tôi có người bị hại, phán định là tử vong ngoài ý muốn. Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ đó là sự cố ngoài ý muốn, sau đó chết quá nhiều người, tai nạn xe cộ, tai nạn lao động, chết chìm… Càng khôi hài là một người chị em của chúng tôi đang mang thai 8 tháng dẫm lên viên bi bị té cầu thang, xe cứu thương gặp phải ùn tắc giao thông chậm chạp không đến, phụ nữ có thai mất nhiều máu, cuối cùng một xác hai mạng.”

“Sau đó chúng tôi điều tra, tòa nhà đó không có trẻ con, không ai mua viên bi, lấy đâu ra bi ở đó? Cũng có người bác bỏ, dù sao vì viên bi mà hại chết người, không ai dám thừa nhận đã mua bi là chuyện bình thường. Vậy còn chuyện xe gắn máy và xe ba bánh va chạm nhau, chủ xe ẩu đả cảnh sát giao thông dẫn đến kẹt xe, cản trở xe cứu thương, phải giải thích chuyện này thế nào đây? Sau khi cô ấy qua đời, chủ xe gây tai nạn nhận được số tiền chuyển khoản không rõ lai lịch, chuyện này giải thích sao đây?”

“Nhưng nói cho cùng không có bằng chứng, tất cả chỉ là suy đoán vô cùng trùng hợp, báo cảnh sát cũng vô dụng, chỉ có chúng tôi biết chủ nhân chân chính của Hồng quán quay về báo thù rồi.”

“Gã muốn giết chết hết tất cả chúng tôi! Gã không cho phép chúng tôi có cuộc sống mới!”

Ánh mắt Hoa Thanh âm độc: “Gã không cho chúng tôi có cuộc sống mới, vậy thì chúng tôi sẽ khiến gã chết không được tử tế!”

Lý Toản: “Gã là ai?”

Hoa Thanh im lặng nhìn Lý Toản, bỗng cười nói: “Chuyện này phải dựa vào cảnh sát các anh.”

Lý Toản: “Ngay cả Dữu Hồng Anh cũng không biết gã là ai, làm thế nào điều tra? Các bằng chứng gồm cả nhân chứng đều bị giết gần hết, muốn điều tra cũng không còn.”

Hoa Thanh khiêu khích: “Chứng tỏ cảnh sát không có bản lĩnh.”

Lý Toản đáp: “Không bột đố gột nên hồ. Dù bây giờ các người tự sát ngay trước cổng cục cảnh sát, ép cảnh sát điều tra thì cũng không tra ra kết quả đâu, thời gian 5 năm đủ cho kẻ sau màn xóa hết tất cả dấu vết gã từng xuất hiện.”

Nét mặt Hoa Thanh cứng ngắc: “Cảnh sát các người muốn lừa cho qua chuyện?”

“Muốn chúng tôi xử lý bọn tôm tép nhãi nhép rồi kết án, hay là tiếp tục điều tra câu ra con cá lớn, phải xem cô có phối hợp hay không.”

Hoa Thanh hỏi ngược lại: “Tôi phối hợp vậy còn chưa đủ?”

Lý Toản: “Cô nói thử xem.”

Hắn lẳng lặng nhìn Hoa Thanh, ánh mắt trầm tĩnh, hiểu rõ nhìn thấu mọi chuyện, tựa hồ chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu Hoa Thanh diễn trò hỉ nộ ái ố.

Từ ngón tay đang kẹp điếu thuốc đến cánh tay của Hoa Thanh căng lên thành một đường rõ ràng, một lát sau, tâm tư vòng vo tầm vài vòng, rốt cuộc hiểu rõ trước mặt Lý Toản, cô tính toán, bày mưu, giở trò đều không chiếm được thứ gì tốt, cô bèn chậm rãi thả lỏng.

Suy tư chỉ chốc lát, cuối cùng Hoa Thanh thỏa hiệp: “Chúng tôi không biết tướng mạo, lai lịch, gồm cả tên của gã, chỉ biết Trình Vạn Khoa gọi gã là Tống tiên sinh. Ngày nọ, một người chị em được gã cưng chiều cho theo bên cạnh nghe được Tống tiên sinh ở trong phòng nói về một nhóm hàng, không biết đó là hàng gì, hình như muốn chuyển đến Tân Cương, lấy Hong Kong làm trạm trung chuyển, xuất phát từ thành phố Việt Giang.”

Tân Cương?

Lưỡi Liềm Vàng.

Nhắc đến nơi nhạy cảm kia, trái tim Lý Toản bỗng đập nhanh.

“Nói là xuất hàng, thực tế là có ý mở một tuyến đường, xuất hàng một lần là mở một tuyến đường, xác định cứ điểm trên dưới, chuẩn bị tốt một lần, lần sau hàng từ Tân Cương đi vào sẽ tiện hơn rất nhiều.”

“Tống tiên sinh không ở Trung Quốc đại lục, thường trú Hong Kong, đi lại giữa hai nơi Hong Kong Ma Cao, nghe nói có mở sòng bạc ở Ma Cao, ở Hong Kong thì lập bang hội. Những chuyện khác thì tôi không biết.”

Lý Toản hỏi: “Hàng gì?”

Hoa Thanh nhún vai: “Không phải vũ khí thì là ma túy, còn có thể là cái gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lý Toản: “Hồng quán kinh doanh chính là lừa bán người và mua bán xác thịt, theo logic thông thường sẽ nghĩ đến buôn người, nhưng cô lại chắc chắn loại trừ suy đoán này.”

Hoa Thanh gẩy tàn thuốc, cô nghiêng người, hơi mất tự nhiên nói: “Chúng tôi điều tra được một vài manh mối, ma túy có khả năng lớn hơn. Nghe nói tập đoàn Triều Nhật buôn ma túy là do các anh điều tra ra?”

Lý Toản nhạy bén hỏi lại: “Có liên quan đến tập đoàn Triều Nhật sao?”

Hoa Thanh giơ hai ngón tay lên: “Sáu năm trước, hay là bảy năm trước? Dù sao cũng có liên quan đến vụ hỏa hoạn sở nghiên cứu. Khi vận chuyển, số ma túy kia được chia ra hai phần, một phần bán đi Tam Giác Vàng, một phần khác bán đi Lưỡi Liềm Vàng.”

Lý Toản: “Khoản giao dịch đó rõ ràng ghi lại số lượng chỉ đủ cung cấp cho Tam Giác Vàng.”

“Chỉ cần mỗi túi chia ra một chút, sau đó trộn bột mì là có thể qua mặt được Tam Giác Vàng, thiếu cân là chuyện rất bình thường. Sở dĩ bên Lưỡi Liềm Vàng chỉ cần một chút là vì thứ bọn chúng muốn chính là phương pháp tinh luyện ma túy loại mới, không thể phủ nhận ả họ Lâm rất có thiên phú ở phương diện phạm tội này.”

Lý Toản: “Cô hiểu rất rõ Lâm Triều Kỳ?”

Hoa Thanh: “Điều tra cô ta rồi.”

“Cô tra hay là Trình Khả Y tra được?”

Hoa Thanh hỏi: “Không phải như nhau sao?”

Lý Toản khẳng định: “Xem ra là Trình Khả Y điều tra được… Cô ấy chỉ nói cho cô biết hay là nói cho tất cả mọi người biết? Các người không muốn sống sót, nếu không phải đến thời điểm mấu chốt thay đổi ý định thì e là sẽ mang theo những tin tức quan trọng cùng xuống mồ…”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên: “Không giống cách làm của người bình thường, trừ phi các người còn có người tiếp ứng bên ngoài, người này sẽ tiếp tục thực hiện cho xong kế hoạch còn lại.”

Hoa Thanh gẩy tàn thuốc, thờ ơ phủ nhận: “Đồng chí, ngài tưởng tượng quá nhiều rồi.”

Lý Toản nói tiếp: “Cô gái được cưng chiều đi theo bên cạnh Tống tiên sinh gọi là Trình Khải Đế, đúng không?”

Hoa Thanh chợt run mạnh một cái dù chỉ thoáng qua thôi, nếu không phải sắc mặt cô thoáng chốc trở nên trắng bệch thì có lẽ mọi người đã lầm tưởng đó là ảo giác.

Lý Toản hạ giọng, tốc độ chậm dần: “Trình Khải Đế bán đứng Tống tiên sinh, sau đó bị sát hại tàn nhẫn, bị phân thây, bị nhét thi thể vào trong búp bê Hello Kitty mà cô ấy yêu thích, trở thành đồ sưu tầm trưng bày trong Hồng quán, để các cô cậu vây xem, đúng không? Là Trình Khải Đế tìm được chứng cứ tố cáo Hồng quán, là cô ấy cứu các người, nhưng cũng vì cô ấy, Tống tiên sinh khó mà xả được cơn giận trong lòng, sau đó truy sát những người may mắn sống sót là các người…”

“Không phải! Không phải!!” Hoa Thanh đột nhiên kích động hét to, cố sức đứng lên nhưng bị trói lại ghế, hai tay dùng lực đập mạnh lên ghế thẩm vấn, tàn thuốc làm bỏng cổ tay cũng không biết đau mà điên cuồng hét lên: “Gã bị mất hàng! Có người biển thủ, gã không tra ra, tìm không ít người từng ở cùng, thăm dò ra không ít anh chị em biết tin, hỏi được tin tức từ bọn họ, sau đó giết người diệt khẩu! Không phải tỷ Hướng Dương, không phải… Không phải chị ấy!”

Hoa Thanh tức giận gào thét đấm đá, Lý Toản phóng qua bàn dài cũng không thể ngăn cô tự làm hại mình, may mà cửa phòng thẩm vấn nhanh chóng mở ra, bác sĩ luôn chờ sẵn bên ngoài xông vào tiêm thuốc an thần cho Hoa Thanh.

Cô vô lực ngã lên cáng cứu thương, lúc được đưa ra ngoài, ngón tay cô giật giật, cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt Lý Toản, yếu ớt lặp lại: “Không phải chị… Chị đã cứu chúng tôi, chị ấy lấy cái chết, cứu rất nhiều… rất nhiều người…”

Hoa Thanh rơi lệ đầy mặt, trong mắt đầy thương tâm và tuyệt vọng.

Trong quá trình thẩm vấn kích động tâm lý tội phạm để đạt được mục đích thẩm vấn, đây là lần đầu tiên Lý Toản hối hận, hắn không nên quên tội phạm lần này cũng là nạn nhân, cảm xúc của đối phương vẫn chưa bình tĩnh vậy mà hắn đã nóng lòng kí.ch thích cô.

“Tôi nói sai rồi, tôi xin lỗi, là Trình Khải Đế cứu các cô, cô ấy rất dũng cảm, rất hiền lành, tôi biết, tất cả mọi người ở cục cảnh sát cũng rất thương tiếc.”

Hoa Thanh khóc thành tiếng, khiến mọi người nhận ra tuổi tác của cô không lớn lắm, chân chính hòa nhập xã hội mới 5 năm, thật sự sống như một con người e rằng chỉ hai ba năm ngắn ngủi.

“Chúng tôi… Chúng tôi thấy….” Hoa Thanh đứt quãng nói: “Ngày chị bị giết, bị phân thây, nấu lên… Chúng tôi chứng kiến hết.”

Nghe cô nói vậy, những người biết rõ vụ án đều thay đổi sắc mặt, không dám tưởng tượng năm đó rốt cuộc những nạn nhân như Hoa Thanh đã gặp phải cảnh ngộ gì, phải sống ra sao trong địa ngục đó, để bọn họ phải mở to mắt nhìn chị em thân thiết bị giết, bị phân thây, bị nấu lên, bị chế thành vật sưu tầm triển lãm, tinh thần và tâm lý bị đả kích đáng sợ cỡ nào.

Có người nhỏ giọng thì thầm: “… Giết một người răn trăm người.”

Giết Trình Khải Đế mưu toan thoát khỏi hang ổ ma quỷ, khiến những người còn lại kinh sợ, hung hăng đánh nát khát vọng tự do của bọn họ từ thể xác, trái tim đến linh hồn, dù được cứu đi nữa vẫn có một số linh hồn vĩnh viễn bị nhốt ở Hồng quán, vĩnh viễn không thể giải thoát.

“Chị biết chị phải chết, chị nói chúng tôi phải sống tiếp.”

“Mấy người không biết chị cười lên đẹp đến cỡ nào đâu… Chị vốn rất xinh đẹp, rất đẹp…”

Hoa Thanh rơi vào hồi ức, miệng vẫn lẩm bẩm, hiệu quả thuốc an thần từ từ kéo đến, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô dần dần chìm vào giấc ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.