Buổi chiều ở thị trấn nhỏ luôn yên tĩnh, vùng ngoại ô của thành phố này hiếm khi có tiếng còi xe ô tô.
Hướng Du đang sải bước trên đôi giày cao gót, làm việc một ngày dài khiến cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, ngay cả những tia nắng chiều tà cũng không thể thu hút được sự chú ý của cô.
Ting
Chiếc điện thoại trong tay cô reo lên.
Hướng Du cúi đầu nhìn, Lục Giai Tuệ gửi tin nhắn đến.
Cô đưa tay vén những sợi tóc rủ xuống tai, tay kia mở màn hình điện thoại xem tin nhắn
Lục Giai Tuệ: 【Cậu biết Tống Hoài Thời sắp kết hôn chưa? 】
Đoàng
Trong đầu cô như phát ra một tiếng nổ lớn, âm thanh xung quanh cũng dường như tan biến, tai cô thoáng chốc chẳng nghe được gì.
Tống Hoài Thời sắp kết hôn rồi.
Cô sững sờ tại chỗ.
Lúc Hướng Du chưa kịp phản ứng lại, Lục Giai Tuệ đã nhanh chóng gọi đến.
Hướng Du khựng lại một lúc rồi mới bắt máy: “Alo?”
“Tiểu Du, bây giờ cậu đang ở đâu? Ở nhà sao?”
“Mình vừa tan làm” Hướng Du cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó đè nặng, nhưng cô không quen thể hiện cảm xúc thật của mình trước mặt người khác, sau khi bình tĩnh lại, cô mới khẽ hỏi: “Sao vậy?”
Cô biết Lục Giai Tuệ gọi đến vì chuyện gì, nhưng cô sẽ không chủ động nhắc đến.
Dù sao đã qua nhiều năm rồi, sẽ không có ai cố ý nhắc đến chuyện cũ.
Cô cũng vậy.
Lục Giai Tuệ do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Cậu đã xem tin nhắn tớ gửi chưa?”
Hướng Du đáp lời: “Đã xem rồi.”
Ý là, cô đã biết rồi.
Giọng cô nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Nhưng nếu nghe kỹ thì vẫn có thể cảm nhận được sự bất thường.
Bởi vì quá bình tĩnh, không giống như phản ứng của người bình thường.
Đầu dây bên kia không có tiếng nói, Hướng Du bèn mở lời hỏi: “Lúc nào thì kết hôn?”
Lục Giai Tuệ: “Ngày mười bảy tháng sau.”
Hướng Du hít một hơi thật sâu.
Có vẻ như Tống Hoài Thời thực sự đã chuẩn bị nói lời tạm biệt với đoạn tình cảm cũ mục ruỗng đó rồi.
Hướng Du hỏi: “Anh ấy có yêu vị hôn thê của mình không?”
Cô thật lòng không muốn nói ra ba chữ “vị hôn thê” này, nhưng dường như lại không thể nói khác đi.
Lục Giai Tuệ im lặng một lúc, sau đó cười khẩy một tiếng: “Mới quen chưa được ba tháng thì có thể yêu đến đâu? Nhưng cô gái đó đối xử với anh ấy rất tốt, dường như rất thích anh ấy.”
Hướng Du không nói gì.
“Tiểu Du, tớ nhớ trước đây Tống Hoài Thời có đăng một dòng trạng thái nói rằng anh ấy đã thất hứa, cậu có thấy không?”
Hướng Du sững sờ.
“Tiểu Du?”
Hướng Du bỗng bị kéo về hiện thực, cô cong môi cười, như đang tự giễu chính mình
“Không phải anh ấy, là tớ thất hứa.”
—
Câu chuyện bắt đầu vào những ngày đầu thu.
Reng…reng…
Tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, kèm theo những tiếng thở phào nhẹ nhõm là tiếng kéo khóa ba lô của học sinh trong lớp.
Giáo viên môn lịch sử đứng trên bục giảng, thầy đặt sách lên bàn rồi gõ gõ: “Này này! Tôi nói hết giờ rồi sao? Nhìn các em xem, thầy đã bao giờ không cho các em nghỉ giải lao chưa mà trông các em như bị nhốt trong phòng học cả trăm năm vậy. Lúc học hành lại chẳng thấy các em niềm nở như vậy.”
Mọi người trong lớp đều ngừng động tác, bốn mươi mấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào giáo viên, ngoan ngoãn hệt như đang nghe giảng.
Thầy lịch sử bất lực thở dài, rồi vẫy vẫy tay cho ra về: “Được rồi được rồi, tan học đi!”
Nghe vậy, cả lớp lập tức trở nên náo nhiệt trở lại.
“Chào thầy em về, hẹn gặp lại thầy!”
“Bạn nào trực nhật nhớ ở lại dọn dẹp! Không được chạy đâu nhé”
“…”
Lục Giai Tuệ giơ tay chọc chọc Hướng Du: “Này, đừng lề mề nữa, nhanh nào! Tới muộn là không có cơm ăn đâu.”
Hướng Du lười biếng ngẩng đầu lên: “Không đi được, chiều nay tớ phải ở lại họp.”
Nghe vậy, Lục Giai Tuệ cười hả hê: “Tám trăm năm mới họp một lần thôi, sao lại trúng cậu vậy? Bình thường không phải đều là lớp trưởng đi họp sao?”
Hướng Du lườm một cái: “Ai biết được.”
Lục Giai Tuệ nghe xong thì đứng dậy: “Được rồi! Vậy chiều nay cậu ăn gì? Bọn tớ mua cho cậu nha?”
“Mình ăn cơm nắm.”
Cô ấy giơ tay làm ký hiệu OK, quay sang gọi lớn về phía cuối lớp: “Khương Vận, cậu xong chưa?”
“Rồi!” Khương Vận lập tức đóng nắp bút, vội chạy đến, “Tiểu Du không ăn sao?”
“Cô ấy sắp họp, chúng ta đi ăn trước! Còn chậm nữa là không có cơm ăn đâu.”
“Ồ Ồ! Tiểu Du ơi, chúng tớ đi trước nhé!”
Hướng Du vẫy tay: “Ừm, tạm biệt”
Sau khi Lục Giai Tuệ và Khương Vận đi, Hướng Du cầm theo giấy bút đi về phía phòng họp của trường.
Khi cô ấy mới vào phòng, bên trong đã có khá nhiều người, Hướng Du tùy ý tìm một chỗ trống gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
Giáo viên vẫn chưa đến nên cô bèn ôm má nhìn ra ngoài cửa sổ một cách nhàm chán. Trong thời điểm tan học, khung cảnh bên ngoài cực kì ồn ào náo nhiệt
Hướng Du thở dài, đúng là số khổ mà!
“Kẽo kẹt——”
Ghế bên cạnh bị người ta kéo ra, Hướng Du nghe thấy tiếng động thì nhìn sang. Nhìn thấy người ngồi bên cạnh, cô lập tức trợn tròn mắt.
Trời ạ, trường Du Trung có học sinh đẹp trai siêu cấp như này từ khi nào vậy?
Một nam sinh mặc áo thun đen, tóc mái dài đến giữa lông mày, đôi mắt dưới hàng lông mày sắc sảo, trông đặc biệt kiên định. Mắt cậu ấy một mí, hơi dài, có nốt ruồi vừa mờ vừa bé ở nơi đuôi mắt.
—
“Dường như mình biết rung động rồi!”
Giờ tự học buổi tối, Hướng Du đột nhiên ghé sát vào bên cạnh Lục Giai Tuệ nói chuyện.
Cô đã giữ chuyện này trong lòng quá lâu, bèn không nhịn được kể lại cho Lục Giai Tuệ.
Lục Giai Tuệ bị cô dọa cho một phen, nhỏ giọng hỏi: “Cậu làm gì mà biết được cảm giác rung động rồi?”
“Trong buổi họp hôm nay, tớ ngồi bên cạnh một soái ca. Bảo cậu này, tớ độc thân từ trong bụng mẹ đến nay là mười bảy năm, đây là lần đầu tiên tớ muốn yêu đương.”
Nghe thấy có trai đẹp, Lục Giai Tuệ lập tức hứng thú: “Trai đẹp à? Lớp nào thế?”
Hướng Du nhún nhún vai: “Không biết nữa, tớ chưa từng thấy bao giờ, có lẽ là ban tự nhiên.”
“Ban tự nhiên à…… Ừm được rồi, tan học chúng ta qua đấy xem thử.”
Lục Giai Tuệ quyết định rốp rẻng đến mức đáng sợ.
Hướng Du tròn mắt: “Ơ? Mới thế mà đã đi tìm người ta rồi sao? Không ổn lắm đâu?”
“Cậu nghĩ gì thế! Chỉ là lướt ngang thôi! Xem cũng không được sao?”
Hướng Du: “Lỡ như người ta tan học rồi thì sao?”
Trường Du Trung không quản lý chặt chẽ như trường quân sự, nhà gần có thể đi về. Trừ lớp 12 và học kỳ hai lớp 11, các lớp còn lại có thể tự chọn có tham gia học thêm buổi tối hay không.
“À này” Lục Giai Tuệ nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu tan học thì chúng ta đi hỏi thăm Tống Hoài Thời, cậu ấy không phải lớp phó thì cũng là lớp trưởng, lớp phó với lớp trưởng… nói không chừng quen biết nhau đấy!”
Tống Hoài Thời là bạn thân từ nhỏ của Lục Giai Tuệ, hai người lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất tốt. Lục Giai Tuệ cũng thường xuyên sẽ nói về Tống Hoài Thời trước mặt cô ấy và Khương Vận. Nhưng cả hai người họ đều chưa từng thấy nhau. Chính là kiểu chưa gặp mặt đã nghe danh.
Hướng Du thấy cô ấy nói cũng có lý, lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người đập tay nhau, cứ thế mà làm.
*Reng…reng*
Tiếng chuông tan học vang lên, Lục Giai Tuệ vội vàng gọi Khương Vận kéo Hướng Du chạy lên lầu.
Hướng Du bị kéo đến nỗi loạng choạng, chịu không được mà phàn nàn: “Cậu sao còn kích động hơn tớ nữa?”
Lục Giai Tuệ: “Chuyện liên quan đến hạnh phúc của bạn thân, thì đương nhiên phải kích động chứ.”
Khương Vận ngạc nhiên nói: “Này các chị em à? Hay cậu đang làm gì vậy?”
Hướng Du vội vàng xua tay: “Không có không có! Chẳng qua là đi hỏi thăm một nam sinh thôi.”
Ba người ẩn nấp ở cầu thang tầng bốn, đợi mãi cũng không thấy người, ngay lúc Lục Giai Tuệ và đồng bọn chuẩn bị rời khỏi chỗ này và chuyển sang lớp 8 để tìm Tống Hoài Thời, thì Hướng Du đột nhiên trở nên kích động.
Lục Giai Tuệ nhìn thấy, vội vàng chạy đến: “Thấy rồi hả? Chỗ nào, chỗ nào?”
Hướng Du thấp giọng nói: “Chính là cái cậu mặc áo thun đen, cầm bóng rổ kia kìa.”
Lục Giai Tuệ nhìn theo tầm mắt của Hướng Du, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Lục Giai Tuệ:…
Khương Vận nheo mắt lại: “Cậu ấy nhìn có vẻ quen mắt thế?”
“Tất nhiên quen rồi!” Lục Gia Tuệ đứng thẳng người, tiện tay kéo Hướng Du và Khương Vận nhìn cô ấy với sự nghi ngờ: “Cái gì vậy?”
“Người đó, đang mặc áo thun đen, cầm bóng rổ và đang nói chuyện với người cao kia, phải không?”
“À, đúng vậy!”
Khóe miệng Lục Giai Tuệ nhếch lên: “Thật là thiếu xót quá, tại sao tớ không dẫn cậu đi gặp Tống Hoài Thời sớm hơn nhỉ?”
Ba người bọn họ im lặng một lúc, sau đó Hướng Du phản ứng đầu tiên: “Đó có phải là Tống Hoài Thời không?”
Lục Giai Tuệ gật đầu: “Nếu tớ không nhầm.”
Hương Du bỗng nhớ lại, có lẽ cô đã gặp anh trước đó. Khi ấy cô đang đến trường, tình cờ thấy Lục Giai Tuệ xuống xe cùng một chàng trai, nhưng do khoảng cách xa, cô không thể thấy rõ khuôn mặt cậu ta. Sau đó, Lục Giai Tuệ nhìn thấy và chạy đến chỗ cô rồi cả hai cùng đến căng tin.
Hướng Du hỏi: “Đó là Tống Hoài Thời ư? Cậu ấy đẹp trai quá, sao cậu lại kêu người ta xấu hoài vậy?”
Lục Giai Tuệ quay lại và nhìn vào cửa lớp 5: “Ừm, bọn tớ gặp nhau đến chai mặt, “miễn nhiễm” với khuôn mặt ấy rồi.”
Hướng Du nhìn cô ấy một cách đầy nghi ngờ.
Lục Giai Tuệ cố gắng diễn đạt và nói với nụ cười: “Cậu xem có hợp lý không, trong lúc cậu mê Tống Hoài Thời, trùng hợp có một đại công thần như mình đây trợ giúp.”
Cô quay sang hỏi: ” Tống Hoài Thời có bạn gái hay có người trong lòng chưa?”
Lục Giai Tuệ lắc đầu: “Cậu ấy lãnh đạm như hoà thượng ấy.”
Khương Vận nghe thế liền cười: “Vậy thì vừa vặn, cậu cũng lãnh đạm, [“]không phải người một nhà, không vào một cửa.”
[“]: 不是一家人, 不进一家门: người có thể sống cạnh nhau, tính cách, phong cách thường giống nhau, và có nhiều sở thích giống nhau, nếu không sẽ khó hòa hợp với nhau.)
Lục Giai Tuệ và Hướng Du: “…”
Lục Giai Tuệ cười với Hướng Du: “Haha, chúc mừng cậu.”
Ba người họ đùa giỡn nhau một lúc, thấy lớp học sắp bắt đầu, Lục Giai Tuệ gấp gáp hỏi: “Cậu có muốn vào đấy chào hỏi không?”
Khương Vận giơ tay đẩy nhẹ Hướng Du, động viên cô: “Đi đi!”
Hướng Du hơi do dự: “Có phải quá nhanh không?”
Không thăm dò thêm mấy ngày nữa sao.
Mới ngày đầu thôi…
“Đây gọi là tạo ấn tượng đầu.”
“Đúng vậy, mà nếu có người khác nhòm ngó trước cậu thì sao? Cậu sẽ hối hận lắm đấy.”
“…”
Lục Giai Tuệ và Khương Vận thay nhau động viên Hướng Du, khiến cô không thể ngồi yên. Bèn nói: “Vậy chào hỏi làm quen đi, các cậu làm bạn trước!”
Hướng Du do dự một lúc rồi mới gật đầu đồng ý.
Lục Giai Tuệ hăng hái kéo Khương Vận và Hướng Du đến lớp 8.
Hướng Du nhìn qua cửa sổ thấy Tống Hoài Thời đang dựa vào bục giảng lắng nghe mọi người nói chuyện, hai tay chống xuống mép bàn, đầu hơi nghiêng, khóe miệng nhếch lên, trông có thêm một chút vẻ lãng tử.
Lục Giai Tuệ kéo cửa sổ ra, gọi lớn vào trong: “Tống Hoài Thời!”
Nhiều người trong lớp nghe tiếng đều quay lại nhìn theo. Tống Hoài Thời đi đến đứng bên kia cửa sổ: “Cậu làm gì ở đây?”
“Lên đây có chút việc ấy mà, tiện thể qua thăm cậu.”
Tống Hoài Thời cười nói: “Ồ, cảm ơn cậu đã nhớ tới mình nhiều tới vậy đó.”
Lục Giai Tuệ quay sang một bên: “Giới thiệu cho cậu hai người bạn tốt của tớ, Hướng Du và Khương Vận.”
Thấy Tống Hoài Thời nhìn sang, Hướng Vũ tim đập thình thịch, mặt cô đỏ bừng cố cười một cái thật tự nhiên với anh.
Tống Hoài Thời cười gật đầu: “Xin chào, tớ là Tống Hoài Thời.”