Lương Bác Văn nhìn đồng hồ, nói: “Sắp rồi.
”
Trần Viễn xì một tiếng, khinh miệt nói: “Tới thì tới, ông ấy là người Kiều Sân mời tới, tôi cũng không thèm nghe ông ấy giảng bài.
Bây giờ cũng không phải là thập niên 80, muốn nghe những thầy giáo nổi tiếng giảng bài lên trên mạng tìm kiếm sẽ ra rất nhiều, bình thường ông ấy đều hướng dẫn nghiên cứu sinh, có hiểu học sinh cấp ba chúng ta muốn học cái gì sao? Giáo sư Thanh Hoa chưa chắc giảng hay bằng cô Thẩm.
”
Học sinh lớp A đồng ý, ai nấy đều không lên tiếng.
Bọn họ có mâu thuẫn với lớp B, Kiều Sân lại là người lớp B, còn là bạn tốt của Triệu Tĩnh Vi từng bắt nạt Kiều Niệm và Thẩm Thanh Thanh, bọn họ cũng có ấn tượng không tốt đối với “giáo sư Thanh Hoa được Kiều Sân gọi tới.
”
Đang lúc nói chuyện, loa trường học vang lên.
Kêu gọi mọi người tập hợp tại hội trường lớn.
Khóe miệng Lương Bác Văn nhếch lên, đặt tai nghe nhạc xuống, nâng cằm nói: “Nói Tào Tháo Tào Tháo đến, vậy là tới rồi.
”
“Tớ thực sự không muốn đi.
” Thẩm Thanh Thanh bĩu môi, trong lòng buồn bực.
Cô không thể nhìn thấy dáng vẻ tự mãn đắc ý của Kiều Sân, còn có đám người lớp B mấy ngày nay ở trường học đi lại đều tự cao tự đắc.
Cứ như thể giáo sư từ đại học Thanh Hoa là người được họ lịch sự mời đến diễn thuyết vậy.
Bọn họ không muốn đến hội trường nhưng bị loa trường thúc giục nên chỉ có thể lần lượt đi bộ ra ngoài.
Kiều Niệm nhìn bộ dạng ủ rũ của bọn họ, cụp mắt an ủi: “Có lẽ mọi chuyện không tệ như các cậu nghĩ! “
Lương Bác Văn vỗ vai cô, cảm thấy Kiều Niệm đang an ủi bọn họ, hé miệng nói: “Kiều Niệm, đã đến lúc này rồi, cậu cũng đừng an ủi bọn tớ.
Bọn tớ càng lo lắng cho cậu, mọi chuyện khác đều ổn.
”
Trong lớp chỉ có cậu và Trần Viễn biết quan hệ giữa Kiều Niệm và Kiều Sân.
Kiều Sân và Phó Qua làm ra trò này, trong lòng Kiều Niệm xem chừng rất khó chịu.
Đã như vậy, Kiều Niệm còn an ủi ngược lại mọi người.
Lương Bác Văn nói không cảm động là giả.
“Cậu yên tâm đi, tớ nhất định đứng về phía cậu.
”
“Ừm…”
Kiều Niệm nhíu chặt mày, vốn không muốn nói, bị bọn họ kéo ra ngoài, lại nhìn vẻ mặt “Tớ biết, tớ hiểu, tớ hiểu tâm tình cậu không tốt” của họ, khóe miệng giật giật, vừa muốn giải thích.
Đường đi đột nhiên bị chặn lại.
“Kiều Sân, cô đang làm gì vậy!” Ngay khi Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy người chặn đường, cô lập tức cảnh giác, đứng chắn trước mặt Kiều Niệm.
Ngoại trừ Kiều Sân tự mình đến ra, còn có mấy người lớp B đi cùng cô ta, trong đó có mấy nữ sinh vừa nhập hội với cô ta.
“Kiều Niệm, cô đã lấy vòng tay của Sân Sân đúng chứ? Chiếc vòng tay Kiều Sân bị mất, cậu ấy vừa nói chuyện với cô, cô trả lại chiếc vòng và xin lỗi Sân Sân, chúng ta có thể coi sự việc này như chưa từng xảy ra.
” Một cô gái có quan hệ tốt với Kiều Sân đứng ra với thái độ ngạo mạn.
Người lớp A đi không xa, thấy người lớp B chặn cửa lại, từng người quay trở lại, tạo nên một tình huống giằng co hai bên với nhóm người Kiều Sân.
Kiều Niệm nhướng mày, liếc mắt nhìn Kiều Sân đang đứng trong đám người như những vì sao bao quanh lấy mặt trăng của chúng.
Cô thực sự không chú ý tới Kiều Sân đang đeo một chiếc vòng trên tay.
Thẩm Thanh Thanh nổi giận đùng đùng đẩy cô gái kia ra, tức giận đứng nói: “Cô dựa vào cái gì mà đứng ở cửa lớp chúng tôi la hét, Kiều Sân không tìm thấy lắc tay thì cô đi mà hỏi chính cô ta ném ở đâu.
Cô tìm Niệm Niệm làm gì? Thế nào, Niệm Niệm là mẹ cô ấy sao, mỗi lần hắt xì một cái cũng muốn tìm mẹ xin giấy, mẹ có buồn cười không?”
Không chịu thua kém, cô gái bị đẩy ra trừng mắt hung dữ nói: “Cô có biết thương hiệu chiếc vòng tay mà Sân Sân đánh mất không?”
Kiều Niệm thật sự không biết, cô nhướng mày, khàn giọng lười biếng nói: “Của hãng nào?”