Bà Mai Trà Xanh

Chương 7



17.

Lảo đảo rời khỏi phòng Giang Trì, tự nhiên tôi lại thấy có chút chột dạ.

Dù là do Trương Linh dẫn đường sai.

Nhưng nếu bị đồng nghiệp khác nhìn thấy, không biết sẽ truyền ra tin đồn cỡ nào.

Nên là lúc tôi đẩy cửa ra, nét mặt cũng không được tự nhiên lắm.

May mà bên ngoài không có ai, mọi người đều đang ngâm trong phòng riêng hết rồi.

Sau chuyện này, mỗi lần tôi gặp Giang Trì là y như rằng bầu không khí đầy sự ngượng ngùng.

Tôi hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.

Cứ như chuột thấy mèo vậy, Giang Trì vừa xuất hiện là tôi chuồn đi chỗ khác.

Cứ tránh né vậy suốt hai ngày liền, cuối cùng cũng chờ được đến lúc kết thúc hoạt động team building.

Lục Tu cũng chấm dứt chiến tranh lạnh mà nhắn tin cho tôi.

[Bố mẹ anh đến rồi, cùng ăn bữa cơm nhé.]

Thật ra tôi không muốn gặp mẹ của Lục Tu lắm.

Lần nào gặp bà ta cũng nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt.

Như thể là tôi đang muốn trèo cao với tới con trai bà ta vậy.

Nhưng tôi không muốn cãi nhau với Lục Tu, anh ta cũng đã chủ động làm lành rồi, nên tôi quyết định nhân cơ hội làm hòa luôn.

“Bố, mẹ, sao bố mẹ lại đến đây?”

Đến nhà hàng, tôi không thấy gia đình Lục Tu đâu mà lại bất ngờ gặp bố mẹ mình.

Mẹ kéo tôi lại, nhìn trên nhìn dưới rồi xót xa:

Tham Khảo Thêm:  Chương 173: Ngoại truyện 4

“Mới có một tháng không gặp mà sao con gầy đi nhiều thế này?”

“Nhìn quầng thâm mắt này, đừng làm việc vất vả quá nha con!”

Bố tôi nhíu mày, lập tức lấy điện thoại ra chuyển khoản cho tôi.

“Không đủ tiền tiêu đúng không? Sao không nói với bố mẹ?”

Lòng tôi bỗng nghẹn ngào.

Trong mắt bố mẹ, dù tôi có giỏi giang đến đâu, tôi vẫn mãi mãi là cô bé cần được chăm sóc chở che.

Dù bố mẹ tôi không kiếm được nhiều tiền, nhưng hai người là những bậc cha mẹ tốt nhất trên đời.

18.

Mẹ tôi nói là Lục Tu đã mời họ đến.

Cố ý không để họ nói với tôi, là vì muốn tạo cho tôi một bất ngờ.

Lục Tu định hôm nay sẽ quyết định chuyện cưới xin của chúng tôi.

Bề ngoài tôi không thể hiện gì, nhưng trong lòng lại thấy không vui.

Chuyện này tại sao Lục Tu lại không bàn trước với tôi?

Trước giờ anh ta vẫn luôn chần chừ, không muốn làm trái ý mẹ mình.

Vậy mà lần trước vừa gặp Giang Trì, anh ta đã quyết định kết hôn ngay.

“Ai chà, thông gia đến rồi.”

Cửa phòng mở ra, Lục Tu dẫn theo bố mẹ bước vào, nhưng vẻ mặt lại không mấy niềm nở.

Mẹ tôi lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi.

Mẹ Lục Tu hừ lạnh một tiếng, phủi phủi chiếc áo khoác còn không có hạt bụi nào:

“Không dám nhận, còn chưa cưới xin mà gọi thông gia là sớm quá đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1096: Dị thú (2)

Mẹ Lục Tu trông cũng thanh tú lắm.

Ngũ quan đoan chính, ăn mặc tinh tế, chỉ là khí chất có hơi chua ngoa.

Bà ta vừa dứt lời đã khiến bầu không khí trở nên yên lặng đến lạ thường.

Tuy tính tình mẹ tôi hiền lành, nhưng không phải là người dễ bị bắt nạt đâu.

Nghe bà ta nói vậy, mặt mẹ tôi lập tức trầm xuống, không nói gì mà ngồi lại chỗ.

Lục Tu là người phá đi sự im lặng trước.

“Cô, chú, con muốn tổ chức đám cưới với Tống Khê trước cuối năm.”

Mẹ Lục Tu lập tức tiếp lời:

“Tổ chức tiệc cưới thì được, nhưng không được đăng ký kết hôn.”

“Quy cũ ở chỗ chúng tôi là nếu đã lấy vợ ngoại tỉnh, nhà gái phải mang thai sinh con xong thì mới được đăng ký giấy kết hôn.”

Bố tôi hơi khó chịu.

“Ý bà là sao? Quy cũ kiểu gì vậy?”

19.

Mẹ Lục Tu liếc tôi một cái đầy vẻ chán ghét.

“Con dâu ngoại tỉnh chứ đâu phải trong tỉnh, không rõ gốc gác, ai biết có thể mang thai sinh con được không?”

“Mẹ!”

Lục Tu muốn ngăn mẹ mình lại, nhưng tính mẹ anh ta vốn đã chẳng biết kiềm chế rồi.

“Tôi nói sai chỗ nào nào!”

“Anh nói Tống Khê kiếm được năm trăm ngàn một năm, ôi trời ơi, dọa c.h.ế.t người ta mất!”

“Anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học Hàng Châu, một năm cũng chỉ kiếm được có ba trăm mấy ngàn thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 420: Đan vương điện kén rể

“Cô ta là cử nhân mà kiếm năm trăm ngàn một năm, lại còn làm thư ký cho sếp, ai biết tiền đó từ đâu ra!”

Bố tôi nổi giận đùng đùng, đập mạnh lên bàn:

“Bà nói năng cho cẩn thận!”

Mẹ Lục Tu đảo mắt, vỗ vỗ ngực:

“Giật cả mình, dân nhà quê đúng là kém văn hóa!”

Tôi tức đến run cả người, muốn mở miệng chửi nhưng lại không biết nên chửi gì.

Đây là lần đầu tiên tôi ghét bản thân vì không giỏi cãi nhau đến vậy.

Mẹ tôi đau lòng ôm chầm lấy tôi:

“Con gái, không sao, có mẹ đây rồi.”

Lục Tu kéo mẹ mình một cái, rồi vội giải thích với bố mẹ tôi:

“Cô, chú, mẹ con không có ý đó đâu.”

“Lần này con và gia đình đến thật sự là để bàn chuyện cưới hỏi.”

“Bố mẹ con đã chuẩn bị sính lễ hết rồi. Gia đình con sẽ đưa hai trăm ngàn làm tiền sính lễ, tiệc cưới sẽ tổ chức ở Hàng Châu, mời ba mươi bàn.”

Mẹ Lục Tu bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng:

“Nếu không phải con trai tôi cứ nhất quyết muốn cưới Tống Khê, tôi đã không đồng ý rồi.”

“Sính lễ gì đó không quan trọng, tóm lại tôi chỉ có một điều kiện.”

“Sinh được con trai, mới được vào cửa nhà họ Lục chúng tôi.”

Mẹ tôi trực tiếp đập vỡ tách trà trong tay, mắng:

“Sinh sinh cái con khỉ! Ai thích thì tự đi mà sinh, con gái tôi không sinh!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.