Nếu chỉ nhìn riêng con mắt thì rất bình thường.
Thế nhưng phối hợp lại cùng một chỗ, thật sự là cho người ta ấn tượng tốt.
Giống như trên mạng đoạn thời gian trước, lưu hành một video cực kỳ hot.
– Con mắt rất bình thường, miệng cũng hung ác, thế nhưng… Nhìn cả người lại rất tinh thần!
Lúc này, Tiêu Điền Hoa trên màn hình giả lập đúng là như thết
Thậm chí có thể nói là một đôi mắt này cứu vớt cái này một khuôn mặt bình thường không chút đặc sắc nào, để khuôn mặt này thêm nhiều phần đặc sắc, đây đặn.
[Con mắt Mỹ Lệ ] cho bốn năm loại nhắc nhở, nói cách khác có bốn năm đôi đều rất phù hợp, mỗi một cái đều để Trần Thương hết sức hài lòng.
Có thể nói chính là cà rốt cải trắng đều có chỗ thích, đến lúc vẽ ra cho Tiêu Điền Hoa lựa chọn.
Trần Thương rất muốn cảm tạ một người, đó chính là lão sư dạy phẫu thuật cho mình.
Trong lúc học đại học, bài tập khóa phẫu thuật thường xuyên sẽ cho sinh viên vẽ ra một vài cơ quan, khí quan, nội tạng…
Trần Thương tới tới lui lui, cũng có nghiên cứu đối với vẽ tranh, vài bút đơn giản, phác hoạ những cái này cũng còn tạm được.
Mấy chục phút sau, năm tấm chân dung thành công ra lò!
Trần Thương đang chuẩn bị nói chuyện, Trương Chí Tân bỗng nhiên đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy Trần Thương cầm một tấm giấy trắng ngồi vẽ, mà đối diện Tiêu Điền Hoa thì ngồi yên một chỗ.
Trương Chí Tân nhìn thấy, sau khi hơi kinh ngạc, rốt cuộc thở nhẹ một hơi…
Còn may chỉ là vẽ tranh mà thôi, còn chưa tới tình trạng kia, bằng không sẽ thật áy náy.
Trần Thương nhìn thấy Trương Chí Tân đi vào, cười nói:
– Trương lão sư đã đến, ta vừa mới thiết kế mấy con mắt cho Tiêu tỷ, vừa vặn ngươi giúp đỡ kiểm định một chút.
Vừa nói chuyện, hắn vừa mang bản phác hoạ đưa tới.
Trương Chí Tân như suy nghĩ điều gì nhận lấy.
Mà Tiêu Điền Hoa cũng rất hiếu kì, tiện tay cầm lấy một tấm nhìn lại.
Thế nhưng…
Khi nàng cầm lấy bản vẽ này, vừa nhìn lướt qua, nàng đã trợn tròn mắt.
Không sai
Tiêu Điền Hoa bị chân dung của mình làm cho sững sời
Bởi vì người trong bức họa chính là dáng vẻ mà nàng mơ ước…
Mỗi người đều có một ảo tưởng của riêng mình, ảo tưởng mình sẽ đẹp hơn…
Lúc này, trong phác hoạ chính là dáng vẻ mà nàng luôn tưởng tượng.
Một loại cảm giác tán đồng nháy mắt tràn ngập trong lòng.
Vội vàng cầm lấy nói:
– Chính là cái này! Chính là cái như vậy, ta thích cái này.
Trương Chí Tân cũng trợn tròn mắt, nói thật, hắn cũng bị thiết kế của Trần Thương làm cho kinh ngạc!
Bình thường, bác sĩ chỉnh hình quan trọng nhất chính là phải thiết kế ra dáng vẻ mà khách hàng mong muốn.
Đại đa số người đều sẽ dựa theo bản mẫu hoặc là mấy loại mô bản cố định để chỉnh hình, vì vậy sau đó tự nhiên là sản xuất sản phẩm theo dây chuyền.
Trương Chí Tân không ngờ rằng, Trần Thương còn có thiên phú như vậy?
Có thiên phú này, ngươi đi làm bác sĩ chỉnh hình, còn không phải dễ như trở bàn tay, như cá gặp nước à?
Vui sướng cực kỳ!
Nghe thấy Tiêu Điền Hoa nói như vậy, Trần Thương cười nói:
– Tiêu tỷ đừng vội, ngài xem tất cả mấy tấm còn lại thử, sau đó chọn một tấm thích nhất, dù sao… Chỉnh hình phần mắt không thể chỉnh đi chỉnh lại nhiều lần, nhiều lần rất dễ xảy ra vấn đề.
Tiêu Điền Hoa nghe xong, vội vàng cầm lấy tấm thứ hai… Tấm thứ ba… Và đoạt tới tấm thứ năm trong tay Trương Chí Tân.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Điền Hoa muốn hôn mê.
Năm tấm này, tấm này đẹp hơn tấm kia, tấm này tốt hơn tấm kia.
Nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn Trần Thương, trong mắt tràn đầy khát vọng, hưng phấn, kích động, giống như gặp được tri kỷ.
Thật lâu…