Ngày thứ hai rời giường, Trân Thương đầy lòng chờ mong đi đến phòng ban, bởi vì hiện tại:
[ Phẫu thuật cắt bỏ túi mật: Cao cấp; kinh nghiệm: 3900/ 4000 ]
Mình chỉ còn thiếu một trăm điểm kinh nghiệm nữa là có thể thăng cấp phẫu thuật cắt bỏ túi mật!
Cấp đại sư!
Ngẫm lại Trần Thương đều cảm thấy hơi hưng phấn.
Hôm nay, lúc giao ban, sau khi nghe thấy y tá trực. ban nói tình huống thu nhập nằm viện hai ngày này, Lý Bảo Sơn lập tức nhíu mày!
Hơn ba mươi ca phẫu thuật cắt bỏ túi mật.
Hắn liếc mắt nhìn ra vấn đề xuất hiện ở nơi nào.
Là một lão giang hồ, Lý Bảo Sơn đột nhiên hỏi Thạch Na:
– Hơn ba mươi ca, có phải là hơi nhiều rồi không? Có thể giải quyết được à?
Trước mắt, Thạch Na là người phụ trách bên ngoài phòng bệnh khoa cấp cứu, vì vậy người đầu tiên Lý Bảo Sơn hỏi chính là Thạch Na.
Thạch Na gật đầu:
– Phẫu thuật đã được an bài xong xuôi đâu vào đấy, chủ nhiệm ngài cứ yên tâm.
Lý Bảo Sơn nhẹ gật đầu:
– Ừm, ngươi nhiều thao điểm tâm, khoa cấp cứu không thể so với các phòng ban khác, chắc chắn phải chừa lại đầy đủ giường bệnh để cứu giúp người bệnh, người bệnh phẫu thuật cắt bỏ túi mật… Phải sắp xếp dựa theo năng lực phẫu thuật của phòng ban, không được vượt qua, dù sao có vài phẫu thuật túi mật không thể kéo dài.
Trần Bỉnh Sinh cũng khẽ nhíu mày:
– Hơn ba mươi ca… Hơi nhiều, một ca phẫu thuật túi mật nội soi nếu tăng thêm thời gian chuẩn bị nữa thì phải mất hơn một giờ, không dễ dàng! Một ngày không ăn không uống cũng làm không xong chứ? Số lượng này… Hơi hơi nhiều!
Trong lúc nhất thời, đám người nhìn về phía Thạch Na.
Thạch Na lại cười nói:
– Hôm qua tiểu Trần làm 6 ca phẫu thuật, hôm nay. lão Trần 8 ca, tiểu Trần 8 ca, trên cơ bản sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì!
Lời này vừa nói, lập tức trong văn phòng an tĩnh lại.
Lý Bảo Sơn đều hơi kinh ngạc:
– Tiểu Trần, ngươi biết làm phẫu thuật cắt bỏ túi mật hả?
Trần Thương gật đầu:
-Ừm!
Thạch Na trực tiếp nói:
– Hôm qua có mấy ca phẫu thuật rất khẩn cấp, chủ nhiệm ngài cùng lão Trần đều không có ở đây, ta tìm ngoại khoa hội chẩn, kết quả Đoàn Ba còn bảo không có thời gian, lúc ấy, ta chuẩn bị để người bệnh khẩn cấp chuyển viện, sau đó…
Thạch Na nói việc ngày hôm qua Trần Thương thực hiện phẫu thuật, lập tức tất cả mọi người xung quanh há miệng.
Trần Thương lần nữa gánh vác trách nhiệm!
Nhìn đám người khen, Trần Thương vội vàng chối từ:
– Là Trần lão sư bình thường dạy thật tốt.
Vừa nghe câu này, lập tức người xung quanh nhìn về phía lão Trần.
Lý Bảo Sơn quay người nhìn lão Trần, gọi rất thân thiết:
~ Bỉnh Sinh, tốt lắm!
Thạch Na cũng gật đầu, cười nói: – Đúng! Lão Trần, tốt lắm, danh sư xuất cao đồ!
Nhìn đám người khen, lão Trần lần đầu tiên trong đời đỏ mặt.
Ta thật tốt như vậy à?
Ta có lợi hại như vậy hả?
Ta từ lúc nào dạy dỗ được một thiên tài vậy?
Ta ngưu như vậy sao mà trước kia ta không biết? Thế nhưng… Ta đến cùng dạy Trân Thương cái gì?
Lão Trần thực sự nhớ không nổi mình đã dạy cho Trần Thương cái gì?
Được rồi, nghĩ không ra thì không cần nghĩ, dù sao đều là ta dạy!