Trần Thương khoát tay áo, tạm biệt Chu Hiểu Đông: – Ta đi trước.
‘Tần Duyệt cũng đi theo sau lưng Trần Thương, giống như cái đuôi nhỏ, vội vã đi ra ngoài.
Trong phòng phẫu thuật, y tá kinh ngạc nhìn Chu Hiểu Đông:
– Bác sĩ Chu, người này là ai vậy? Ta cảm giác hắn rất giỏi!
Chu Hiểu Đông đang muốn nói tên ra, chợt nhớ tới khoảng thời gian này chủ nhiệm hình như rất không ưa khoa cấp cứu, cười nói:
– Một người bạn, tiểu Hà, chuyện buổi tối hôm nay ngươi không thể nói lung tung ra ngoài, biết chưa.
Tiểu y tá nhẹ gật đầu:
– Được rồi, Bác sĩ Chu ngươi cứ yên tâm, nhưng… bác sĩ này thật là lợi hại, cũng rất đẹp trail
Chu Hiểu Đông nhẹ gật đầu, hồi tưởng lại đánh giá lúc trước của lão sư Tiền Lượng đối với Trần Thương, cũng hít sâu một hơi:
– Ừm! Đúng vậy, hắn thật sự rất lợi hại, có đôi khi ta không thể không bội phục hắn, thật quá giỏi, giỏi đến nỗi trong lòng ngươi không còn cảm giác ghen ghét!
~ Tiểu Hà, ngươi tin tưởng thế giới này có thiên tài không?
Tiểu Hà nhẹ gật đầu:
– Đương nhiên, trên Siêu Trí Tuệ không phải có một đống lớn à?
Chu Hiểu Đông không thể phủ nhận, cười nói:
– Thật ra, có đôi khi ta cảm thấy, có ít người trời sinh đã là như vậy, như người vừa rồi, chính là thiên tài! Một thiên tài chân chính của ngoại khoa!
Nghĩ tới đây, Chu Hiểu Đông thở dài một hơi!
Gặp Trần Thương hai lần, hai lần đều tràn đầy cảm giác thất bại… Người này thật mẹ hắn là cái quái thai, sau này vẫn nên cách xa hắn một chút, khỏi phải tự tìm không thoải mái cho mình.
Ngay cả căn bệnh phức tạp như Hội chứng Mirrizi đều có thể không tốn chút sức nào, rất khó tưởng tượng hắn chỉ là một tiểu bác sĩ tốt nghiệp khoa chính quy hai năm.
Hồi tưởng lại quá trình phẫu thuật vừa rồi, Chu Hiểu Đông cảm thấy hơi không thể tưởng tượng nổi cùng khó có thể tin.
Nghĩ tới đây, hắn vội copy video phẫu thuật vừa rồi trên TV lại, tối về phải nghiêm túc xem lại mới được!
Video Cao thủ phẫu thuật, chính là bí tịch mà bác sĩ ngoại khoa trân quý nhất.
Trần Thương đưa Tần Duyệt về nhà.
Trên đường đi, miệng nhỏ của nàng nói không xong! – Trần Thương, ngươi quá trâu bò!
– Trần Thương, sao ngươi làm được vậy?
– Trần Thương, ngươi là thiên tài hả?
– Trần Thương, không phải ngươi bật hack chứ?
– Trần Thương…
Thật vất vả mới đưa được tiểu li3m chó này về nhà, Trần Thương cũng mệt mỏi đi về nhà mình.
Trong đêm rất an tĩnh, không có ai, Trần Thương đi trên đường rất tùy ý đi.
Bỗng nhiên nghe thấy thông báo của hệ thống âm:
[ Danh sư chỉ đạo: Dáng đi của ngài không đúng chuẩn mực, tư thế đi như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe… Nếu còn tiếp tục kéo dài sẽ ảnh hưởng đến thắt lưng, nhắc nhở cách đi, chân trái… Chân phải… 121… ]
Trần Thương sửng sốt! Không phải chứ?
Danh sư chỉ đạo ngươi chỉ cần quản phẫu thuật là được rồi, còn quản ta đi bộ thế nào hả?
Trên đường đi, Trân Thương dựa theo danh sư chỉ đạo không ngừng uốn nắn dáng đi, tư thái của mình.
Về đến nhà, đang ngồi trong WC.
[ Danh sư chỉ đạo, cách đi tiểu tiện của, chính xác… ]
Trần Thương:% $#@ $
Nhà ngươi rảnh quá không có gì làm hả, ta đi tiểu mà cũng quản hả?.
Có thể tắt được không?
Đáng tiếc, mệt mỏi thử nửa ngày, vẫn không tìm được cách tắt…
Đây con mẹ nó là chuyện xấu, không tắt được thì cũng không nên lãng phí, phải biết rằng danh sư chỉ đạo. chỉ có 10 ngày, vạn nhất lãng phí rất đáng tiếc, xem ra ngày mai nên bắt đầu làm nhiều phẫu thuật một chút, đặc biệt là các ca hiếm gặp.