Theo Quách Thành nói, mấy người con của người này đều rất có bản lĩnh, con cả thì mở công ty ở bên Mỹ, người con thứ hai làm công việc hành chính, cô con gái thì được gả cho nhà giàu nào đó làm chủ tịch ngân hàng, rất bận rộn, rất ít trở về.
Bạn già đứng ở cửa ra vào chờ hắn làm phẫu thuật xong chăm sóc hắn, trong nhà có một bảo mẫu, xem như nửa cái thân thích, chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai người.
Phẫu thuật bắt đầu, Quách Thành tự mình làm phẫu thuật, Trần Thương làm người hỗ trợ, bên người còn có một tiểu bác sĩ trẻ tuổi, hình như là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, còn cực kỳ ngây ngô, đứng trên bàn phẫu thuật không biết phải làm gì.
Quách Thành không nghĩ tới, vừa xuống nội soi, đã gặp phải vấn đề!
Khoang bụng dính liền rất nghiêm trọng, ngay khi hắn vừa đưa dụng cụ nội soi vào, lại phát hiện tá tràng bị loét dã đến xuất hiện một vết rò rỉ không nhỏ, mà thực tràng bởi vì bị viêm kéo dài, có dấu hiệu mãn tính, nếu như không để ý, không bao lâu có thể sẽ gây nên thủng dạ dày tá tràng!
Lần này, hù Quách Thành đổ mồ hôi hột!
Trần Thương quả quyết nói: “Chuẩn bị mở bụng!”
Quách Thành có chút sợ, nhưng vẫn hít sâu một hơi, thay đổi dụng cụ, chuẩn bị mở bụng, Trần Thương thấy Quách Thành có chút lo lắng, nói: “Để ta tới làm?”
Quách Thành vội vàng gật đầu!
Ngoại khoa Thị Bát Viện thật phát triển quá kém, ngay cả chủ nhiệm đều như vậy, Trần Thương không khỏi có chút tiếc hận, dụng cụ phẫu thuật ở đây cực kỳ mới, cầm trong tay có thể cảm giác được, rất đắt!
‘Thế nhưng một bệnh viện như vậy, phần cứng rất xa hoa, thế nhưng trình độ bác sĩ không sánh được với chất lượng. . . thật không hiểu nổi!
Quách Thành cũng chưa đến bốn mươi tuổi, còn không lớn tuổi bằng lão Trần, trình độ. .. Càng kém một đoạn, Trân Thương thật không biết làm sao hắn lên làm chủ nhiệm được.
‘Trách không được người nhà những người kia muốn đi đến bệnh viện khác làm phẫu thuật, nếu để ngươi làm, người ta ai còn mạng ra ngoài?
Nhưng những chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với Trần Thương, hắn đến chính là để làm phẫu thuật!
Mà lúc này, bạn già của Cận Đông Lai là Phùng Ái Hoa đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, lo sợ bất an, chất nữ (bảo mẫu) Dương Á Ny bồi tại bên cạnh, an ủi: “Thẩm nhi, không có chuyện gì đâu, bá bá của ta hiền lành tự nhiên có thiên tướng, ngươi không cần lo lắng!”
Phùng Ái Hoa thở dài, vỗ tay Dương Á Ny, chậm rãi nói: “Á Ny nhi a, ngươi không hiểu đâu, người già, quan †âm nhất là bạn già, ta đã đến độ tuổi này rồi, không quan tâm được cho con cái nữa, cũng không thể dựa
vào con cái được, chỉ có thể dựa vào bá bá của ngươi để sống qua ngày, nếu không có bá bá của ngươi, ta sống cũng không có ý nghĩa gì.”
“Gòn bá bá của ngươi, cũng có suy nghĩ giống như ta, con cháu tự có phúc của con cháu, ngươi quản không được, ta chỉ cầu bá bá ngươi an ổn, có đôi khi ta nghĩ, hắn đi trước cũng tốt, miễn cho ta đi trước, một mình hắn ở lại không có sức để sống, chớ nhìn hắn cả đời làm binh, bắt bao nhiêu người xấu, thế nhưng lại rất yếu đuối đấy.
“Ta mạnh hơn hắn… .”
Người già thích nói dông dài, bên cạnh Phùng Ái Hoa cũng chỉ có Dương Á Ny, con cái không ở bên, chỉ có thể nói chuyện với đứa cháu họ hàng xa này, cũng thua thiệt cho Á Ny, sinh hoạt bình thường như giặt quần áo nấu cơm đều do nàng làm, mới khiến Phùng Ái Hoa đi ra thể diện sạch sẽ.
Phùng Ái Hoa là người muốn mặt mũi, thích thể diện, thích sạch sẽ, thế nhưng người già, không thể theo ngươi, cho dù là con gái cũng không nhất định tốt như Dương Á Ny, trong ngoài rửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, lưu loát, đâu ra đấy.
Lúc này, điện thoại Dương Á Ny bỗng nhiên vang lên, nhìn vào tên người gọi, trên đó viết: ‘Cận Thanh Chí.”
Dương Á Ny nói: “Thẩm nhỉ là anh Thanh Chí gọi đến.