Đây là lần đầu tiên Trần Thương tới khoa da liễu của Đông Đại Nhất viện.
Bệnh viện da liễu khoa ngoại cùng bệnh viện chỉnh hình hoàn toàn là hai thế giới, hoàn cảnh nơi này so với bệnh viện chỉnh hình kém rất nhiều, thế nhưng lại khiến Trần Thương cảm thấy càng giống bệnh viện hơn.
Gần mười hai giờ thứ bảy, trong phòng bệnh vẫn rất bận rộn, tất cả mọi người đang bận trước bận sau, còi báo động gọi y tá thỉnh thoảng lại vang lên.
Trần Thương đối với chuyện lục phòng ban này không có chút gợn sóng nào, vừa mới quay người, đã nhìn thấy Tân Tường chạy thẳng tới
Tan Tường đã sớm chờ đợi có chút sốt ruột, đang đi tới đi lui ở trước cửa thang máy.
Trông thấy Trần Thương đến, lập tức trong lòng vui mừng, vội vàng tiến lên đón: “Tiểu Trần, đến rồi! Vất vả, vất vả!”
Nói thật, trong lòng Tân Tường rất cảm động, trông thấy Trần Thương tới, tự nhiên vô cùng vui vẻ: “Đi thôi, đi với tôi đến thăm người bệnh.”
Tần Tường không khách sáo với Trần Thương, không phải mời anh tới uống trà, thì chính là đến thăm bệnh nhân, hai người cùng nhau đi thẳng đến đến giường 7 -20, vừa mới tiến đến Trần Thương đã nhìn thấy một cô gái nằm trên giường bệnh cạnh cửa, nhìn qua rất xinh đẹp, ngũ quan lung linh nhờ ánh sáng ngoài cửa sổ, nhìn qua càng thêm tỉnh xảo.
Chỉ là khi cô ấy quay đầu lại, một vết sẹo dữ tợn do bị bỏng xuất hiện trước tầm mắt Trần Thương, làm cho anh nhịn không được nuốt ngụm nước miếng!
Phía bên phải từ vị trí xương gò má kéo dài xuống đến cổ, một vết sẹo dữ tợn thật dài như một chiếc mặt nạ kinh khủng, không đúng lúc xuất hiện trên một gương mặt tỉnh xảo như vậy.
Trần Thương nhịn không được ngẩng đầu lên đối mặt với cô ấy, bỗng nhiên cặp mất linh động kia trong nháy mắt đã mất đi bất luận quang hoa gì, vội vàng quay đầu đi, cúi đầu xuống, tóc xoã xuống vai, che khuất nửa gương mặt, đầu cúi trầm thấp tựa như một con đà điểu, tựa hồ thấp kém đến bụi băm.
Ngay nháy mắt ấy, Trần Thương cảm giác được nội tâm gắt gao bị siết chặt, một trận co quäp, rất đau!
Tần Tường tựa hồ đã thấy thường xuyên nên chỉ thở dài, nhìn Trần Thương một cái, đi vào trong.
“Hinh Hinh, ba em đâu?”
“Mua cơm rồi.” Thanh âm cô gái rất thấp, giống như là nói chuyện lớn tiếng có thế hù dọa bản thân.
Tân Tường nhẹ gật đầu, nói: “Hinh Hinh, vị này là chuyên gia tôi mời đến để giúp em tạo hình khuôn mặt để phẫu thuật cấy ghép mô da, em ngồi xuống, chúng ta để bác sĩ Trần xem thật kỹ một chút, có được hay không?”
Cô gái do dự nửa ngày, lúc này mới thở dài một hơi, cúi đầu sửa sang lại mái tóc, để lộ khuôn mặt ra, khi ngửa mặt lên, con mắt sít sao nhằm chặt, cũng không nói chuyện, một loạt động tác rất trôi chảy, trôi chảy đến nỗi khiến ai nhìn đều có chút đau lòng.
Một cô gái thật xinh đẹp!
Lúc này Trần Thương mới nhìn kỹ, vốn còn cho răng chỉ là màu vàng, nhưng không ngờ lại là màu đỏ.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: “truyen A-zZ” để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!