Đàm Trung Lâm thấy thế, vội vàng lên tiếng giải thích:
– Xin lãnh đạo yên tâm! Tôi đã nhìn thấy kỹ thuật khâu cơ của bác sĩ Trần, thật sự rất lợi hại, viện sĩ Vương Ngọc Sơn của Lục Viện thành phố Ma Đô còn dành thừa sự ưu ái cho bác sĩ Trần Thương, nha! Còn nữa, bác sĩ Trần cũng là một trong số những người đã làm phẫu thuật cho Hình Vũ khi đó.
Đàm Trung Lâm nói hai từ “Một trong” thật rất khéo léo.
Cái này có nghĩa là, phẫu thuật cho Hình Vũ chính là một đoàn đội!
Mà cũng không thể bỏ qua công lao của Trần Thương, không thể khinh thị!
Hà Thông nghe xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Trần Thương, hài lòng nhẹ gật đầu:
– Tốt! Tuổi trẻ tài cao, triều khí phồn thịnh, Đàm chủ nhiệm đều đã đánh giá cao bác sĩ Trần như vậy, xem ra là tôi có chút trông mặt mà bắt hình dong rồi!
Nói đến đây, Hà Thông nhìn Tân Hiếu Uyên, cười tán dương:
– Viện trưởng Tân đối với việc bồi dưỡng và khai thác nhân tài coi như không tệ! Tỉnh Nhị viện có Tân viện trưởng dẫn đầu nhất định sẽ lại sáng tạo huy hoàng.
– Thầy Quách là anh hùng của chúng tôi, là tấm gương điển hình của ngành giáo dục chúng tôi, vì lẽ đó vấn đề sức khỏe của thầy Quách phải rất coi trọng, chúng tôi phải toàn lực ứng phó, làm tốt công tác lần này, chủ yếu là không thể để tâm mọi người nguội lạnh, loại tỉnh thần vì nghĩa quên mình này là…
…
Nói loạn xạ hồi lâu, Trăn Thương thật rất bội phục.
Có thể nhìn một việc theo nhiều phương diện, nhiều góc độ, nhiều loại ngôn ngữ ba hoa chích chòe, đồng thời tăng lên một tầm cao mới, cái này cũng thật sự quá lợi hại, bằng không sao người ta trở thành lãnh đạo?
Nhưng mà, nói đi thì nói lại, không quản người ta thế nào, lần này tổ chức cấp cứu cho Quách Chí Dũng, vẫn là rất khiến người ta bội phục.
Kỳ thật, không quan tâm lãnh đạo thế nào, chỉ cần có thể vì dân chúng làm một chút chuyện tốt thực tế, cái này đã đủ rồi.
Ba đứa trẻ nhìn thấy Quách Chí Dũng đi ra, vội vàng chạy tới:
– Thầy Quách, thầy không có chuyện gì chứ, tay còn đau không?
– Cẩn thận, đừng đụng phải tay thầy Quách.
– Thầy Quách, thầy ngã bệnh rồi để con chăm sóc: thầy có được hay không?
Nghe ba đứa trẻ con ngây thơ nói mấy lời trượng nghĩa như vậy, Trần Thương cũng có chút vui mừng.
Anh tin tưởng, Quách Chí Dũng thấy cảnh này, cơn đau ở tay đều có thể giảm bớt rất nhiều.
Người nhà ba đứa trẻ đứng ở một bên, cùng nhau cúi đầu trước Quách Chí Dũng:
– Thầy Quách, ân tình của cậu, suốt đời khó quên, lần này thật sự là vô cùng cảm kích cậu!
Quách Chí Dũng có chút đỏ mặt, lúc ấy anh thật không nghĩ nhiều như vậy, nhào tới cứu đứa trẻ cũng. thật sự là theo bản năng
Trông thấy bộ dáng mọi người như vậy, cũng ngượng ngùng nói:
– Không có chuyện gì! Không có chuyện gì! Mọi người đừng như vậy, tôi… Cái này..
Tham gia Group: Phố Truyện – Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website