Thật sự có người có thể khâu nhanh như vậy sao?
Liên tiếp nghi hoặc giống như những cái tát vang dội, đánh thức bác sĩ Cát Hoài mê mang không đủ thành thục.
Nhưng lần này, Cát Hoài nhếch miệng mim cười, một loại gọi là phong mang bắt đầu chậm rãi xuất hiện trên người hắn.
Một bác sĩ hơn ba mươi tuổi, đang là lúc tráng niên, là khoảng thời gian mà bác sĩ ngoại khoa tiến bộ nhanh nhất, không có phong mang như thế nào đề cao?
Đã từng mình có chút sa đọa, quen với công tác cùng sinh hoạt nhàn hạ, hiện tại đã nhận ra chính mình tựa hồ quá sa đọa.
Nghĩ tới đây, Cát Hoài tràn ngập nhiệt huyết.
Từ trước tới nay chưa từng có dũng khi.
Anh nắm chặt song quyền, cảm giác từ nội tâm phát ra một dạng nhiệt khí, cảm thấy một tia khác biệt.
…
Phẫu thuật tiếp tục tiến hành.
Thế nhưng Trần Thương không đặt chỉ khâu xuống, bởi vì anh biết rõ còn có rất nhiều mạch máu tổn hại cần vá, còn có một vài chỗ bị thương cần trị liệu.
Dần đần anh tìm được bảy tám chỗ động tĩnh mạch tổn hại.
Hạ Cao Phong đứng bên cạnh nghẹn họng nhìn trân trối.
Thuật mổ ngực tra xét cầm máu thật tỉ mi, hoàn mỹ.
Không ngờ những chỗ nhỏ xíu cũng có thể phát hiện.
Cái này không chỉ nói rõ Trần Thương nghiêm túc cùng cẩn thận, mà nếu xét theo một góc độ khác, trình độ của Trần Thương đối với tổ chức mạch máu trong lồ ng ngực rất quen thuộc, cho nên mới có năng lực nhận ra loại vết thương này.
Cái này nếu không có kính nghiệm lâm sàng cùng phẫu thuật lâu dài căn bản làm không được!
Chẳng lẽ lĩnh vực chính của tiểu Trần là bác sĩ ngoại khoa lồ ng ngực?
Hạ Cao Phong không khỏi nghi hoặc.
Mà Mạnh Hi cũng ở bên cạnh tỉnh tế nhìn, càng ngày Trần Thương cho cô càng nhiều kinh hỉ, và nhiều hi vọng.
Vào giờ phút này, trong lòng Mạnh Hi bắt đầu tinh tế suy nghĩ, có lẽ sau này mình hẳn nên ma luyện thật tốt thằng nhóc to xác chỉ nhỏ hơn mình ba tuổi này!
Sau này mình nên cho cậu ta thêm cơ hội.
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, phó chủ nhiệm Tỉnh Nhiên của ngoại khoa lồ ng ngực đi vào.
Hiện tại, Tỉnh Nhiên và Nghiên còn ở trong nhà tập thể của bệnh viện, cách đây rất gần, cho nên khi nhận được thông báo thì lập tức buông bát đũa vội vã chạy tới.
Vừa vào cửa, y tá phòng phẫu thuật đang muốn giúp anh mặc áo blouse thì bỗng nhiên Tỉnh Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người quen, trong lòng sửng sốt!
Trần Thương?
Nhìn thấy Trần Thương, Tỉnh Nhiên nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng thẳng cũng dịu đi một chút, nhìn y tá, lắc đầu:
– Không cần mặc vào.
Y tá sững sờ, không mặc áo bảo hộ?
Vì sao?
“Tỉnh Nhiên thấy Trần Thương đang bận rộn, lo sợ bất an tâm từ nãy đến giờ nuốt hết vào trong bụng.
Có Trần Thương ở đây, mình căn lo lắng chỉ nữa?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!