– Như vậy đi, ta bố trí cho mọi người một nhiệm vụ… Được rồi! Cái này hôm nào lại nói.
Nói đến đây, Lý Bảo Sơn nghĩ đến mọi người hôm nay quả thực mệt muốn chết rồi, nên không nhiều lời nữa, tổng kết một câu:
~ Nói tóm lại, nhiệm vụ cứu giúp lần này, chúng ta hoàn thành cũng rất tốt, tất cả mọi người đáng được khen ngợi, các ngươi đều là anh hùng, hôm nay không còn sớm, mọi người đi về nghỉ ngơi đi, chuyện cụ thể, ngày mai chúng ta giao ban lại nói.
Có thể nghỉ ngơi!
Trần Thương cũng có thể chậm một hơi, hôm nay. thật sự là mệt muốn chết rồi.
Nếu như không phải có [thuốc nước thể lực ]lần trước, hắn tuyệt đối không kiên trì nổi hôm nay, khỏi cần phải nói nhiều, chỉ riêng khâu 65 lần kia đã quá sức.
Về đến nhà, trong phòng chỉ còn lại một ít đồ dùng trong nhà hơi lớn, còn có một đống lớn sách, Trần Thương chưa từng bỏ bê học tập, sau khi đi làm, mua được không ít sách vở nạp điện.
Những vật này đều khá nặng, một lần cũng mang không hết, chờ mấy ngày nay tan việc dụ dỗ Vương
Khiêm tới nhà, giúp mình chuyển nhà.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, đồng hồ sinh học đánh thức Trần Thương.
Ăn sáng một chút, Trần Thương đi tới khoa cấp cứu thật sớm.
Đinh! Nhiệm vụ hằng ngày: Hôm nay hoàn thành ba ca phẫu thuật (không giới hạn chủng loại), nhiệm vụ ban thưởng: Điểm kinh nghiệm + 200, nhân dân tệ + 200. ]
Mỗi ngày hắn đều đến sớm nhất, trải qua giày vò tối hôm qua, giống như bệnh viện cũng thong thả, tối hôm qua là Vương Khiêm trực đêm.
Khiêm Nhi ca cuộc sống luôn luôn bức cách, bữa sáng ăn McDonald so sánh với Trần Thương uống sữa đậu nành, ăn bánh quẩy quả là chênh lệch rõ ràng.
– Khiêm Nhi ca, tối hôm qua mệt không?
Trần Thương cười cười.
Vương Khiêm vươn hai tay lên cao, nói:
– Công nhân chúng ta có sức mạnh, chính là lực lượng, mệt mỏi là cái gì?
Trần Thương vui mừng nhìn thoáng qua, có gia hỏa này, dọn nhà thuận tiện rất nhiều.
Nhưng Vương Khiêm cười cười: – Thương, ngươi hôm qua thế trước mặt nhân vật lớn tăng thể diện, hơn nữa, hôm nay lãnh đạo bệnh viện
khẳng định sẽ tiến hành khen ngợi ngươi!
Nhân vật lớn? Viện trưởng Hách sao?
Trần Thương hỏi:
– Ngươi nói là Viện trưởng Hách sao?
Vương Khiêm cười thần bí, nhấp một hớp cà phê, kéo cái ghế ngồi gần Trần Thương:
– Viện trưởng Hách? Không không không! Là Vương Hướng Quân, chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Đông Đại, chủ nhiệm Vương Hướng Quân!
Trần Thương lập tức sửng sốt, hiếu kỳ hỏi:
– Chủ nhiệm Vương Hướng Quân? Không phải chính là một chủ nhiệm khoa cấp cứu sao?
Vương Khiêm lắc đầu, một bộ thấy qua việc đời tự tác biểu lộ cao thâm, nhìn ở Trần Thương trong mắt, khuôn mặt cực kỳ giống táo bón.
Trần Thương nói thầm một tiếng:
– Hắn cũng họ Vương, ngươi cũng họ Vương, chẳng lễ…
Vương Khiêm mặt đen lại, tranh thủ thời gian cắt đứt phỏng đoán của Trần Thương:
– Cái gì mà cùng ta chứ! Ta cho ngươi biết, chủ nhiệm Vương này chính là một vị đại lão Tỉnh Đông Dương!
– Lĩnh vực cấp cứu ở AY thị chúng ta có bốn đại danh y, Bênh viện Nhân Dân Tỉnh Trương Bồi Nghĩa, Đông Đại Nhất viện Vương Hướng Quân, Tỉnh Nhị Viện Lý Bảo Sơn, bệnh viện Tâm Huyết Quản Tân Nhạc Minh, bốn người này có thể nói là bốn cây trụ chống trời khoa cấp cứu ở AY thị chúng ta!
– Mà chủ nhiệm Vương Hướng Quân lại là người có địa vị cao nhất trong bốn người này, không sai, chính là thân phận và địa vị!
Trần Thương rất cho mặt mũi, phối hợp hỏi một câu:
– Vì sao?
Vương Khiêm:
– Chủ nhiệm Vương Hướng Quân người ta thế nhưng là y học thế gia, tổ tiên mấy đời đều làm nghề y, tổ tiên có một vị lão tổ tông là ngự y trongthời kì vua Càn Long! Tử tôn cũng đều được y, mà lại là khai chỉ tán diệp, càng có quả lớn!
– Đúng rồi, có lẽ ngươi đã nghe qua danh tiếng của cha hắn rồi! Đó chính là: Vương Thế Đức!
Trần Thương lập tức trừng lớn con mắt: – Bác sĩ Tường Đỏ Vương Thế Đức? Vương Khiêm nhẹ gật đầu:
– Không sai! Chính là người này!
Trần Thương trợn tròn mắt, ta tào, cái này lợi hại.
Bác sĩ Tường Đỏ chuyện cũ người già nhi tử!
Vương Thế Đức có thể nói là y học truyền kỳ ở Tỉnh Đông Dương, đã từng nhiều lần vào thành Tứ Cửu, là tổ trưởng tổ lãnh đạo bảo vệ sức khoẻ, thân phận địa vị cực cao, nhưng, những năm này tuổi tác đã cao, bình yên dưỡng lão.
Vương Khiêm tiếp tục nói: