“Sở tộc gặp phải biến cố bất ngờ, hiện giờ không thể hộ đạo giúp con, không thể cho con thiên tài địa bảo nghịch thiên cướp đoạt tạo hóa, mà chỉ có thể cho con một thế giới tự do”.
“Để con có thể lên bay lên Cửu Thiên, chạm đến Cửu U, không bị trói buộc, không có gông xiềng”.
“Thế nên nếu ta phát hiện con chỉ là một kẻ hèn nhát, vậy thì chắc chắn khi trở về ta sẽ vặn đầu con xuống!”
Đọc đến đây, Sở Ninh cảm thấy cạn lời.
Người ông chưa từng gặp mặt này đúng là có tính cách độc đáo.
Quan trọng hơn hết là. Trở về!
Ông nội còn có thể trở vềI Sở Vô Địch vẫn còn sống?
“Cho mình một thế giới tự do?”, ánh mắt Sở Ninh chợt sáng lên.
Sở tộc gặp phải biến cố, nhất định phải có người gánh vác trách nhiệm.
Sở Vô Địch rời đi là để hộ đạo cho hắn?
Nội dung của bức thư không nhiều, trong thư vẫn chưa nhắc đến tộc khí của Sở gia, cũng không nhắc đến biến cố Sở gia gặp phải.
Câu cuối cùng là thỉnh cầu của Sở Vô Địch với Kỳ Lân Tử.
Xin Kỳ Lân Tử che chở tộc nhân, không mong cầu có thể nắm giữ quyền thế vô tận, chỉ nguyện yên ổn sống qua ngày.
Đặc biệt là phải bảo vệ Sở Ninh! Cháu ruột của Sở Vô Địch!
Trước khi Sở Vô Địch ra đi, Sở Ninh vừa mới sinh ra.
“Ông nội!” Sở Ninh siết chặt bức thư.
Hắn chưa từng gặp ông ấy, nhưng từ những dòng thư này, hắn có thể cảm nhận được tình cảm ruột thịt từ huyết thống.
Ông lão ấy.
Không biết đang ở phương trời nào, rơi vào tình cảnh nguy hiểm ra sao, sợ rằng đã tuyệt vọng từ lâu.
Mà không hề hay biết.
Kỳ Lân Tử của Sở gia đã ra đời, hơn nữa còn là cháu ruột của mình.
“Kẻ địch của Sở tộc, ta sẽ tiêu diệt tất cả”, Sở Ninh hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh.
Tiền bối trong tộc từng dốc hết tâm huyết, thu thập thiên tài địa bảo cho hắn, đó là sự cưng chiều mà trưởng bối trong nhà dành cho hắn.
Chi của Sở Vô Địch.
Có thể cắm rễ ở Thanh Sơn thành, chỉ sợ cũng nhờ vào sự hy sinh của vô số tộc nhân.
Vì vậy.
Hắn vừa sinh ra đã đeo nợ máu trên lưng.
“Kỳ Lân Tử, năng lực của tộc Hạ thị bọn ta có hạn, chỉ có thể lập nên Đại Hạ Vũ Triều này, chờ đợi một ngày nào đó Kỳ Lân Tử có binh lính để dùng, thống trị một châu của Chân Linh đại lục”.
“Bây giờ, mời Kỳ Lân Tử kế thừa ngôi vua, bước lên vị trí Võ Chủ”.
“Tộc Hạ thị bọn ta sẽ dốc toàn lực phụ tái”
Hạ Giang trịnh trọng hành lễ lại một lần nữa.
“Tộc Hạ thị bọn ta phải nhận Bắc Vương làm chủ?”
Đầu óc An Vương trống rỗng, nàng ta đã chết sững từ bao giờ.