Sau khi được Tân Hoa Ngữ giải độc cho, bọn họ không dám rên tiếng nào, lập tức vắt chân lên cổ bỏ chạy.
“Quả nhiên cái danh của Bắc Vương rất hữu íchi”, Hạng Bàng cảm thán.
“Đỡ một đao của ta xem ngươi có chết không”.
Một giọng nói sâu kín vọng tới.
Tiếng đao rít lên vù vù, đao mang linh tính sáng rực tỏa ra khiến Hạng Bàng tái mét mặt, vội vàng nhảy ra chỗ khác: “Bắc Vương huynh, có gì cũng từ từ nói, đừng vừa tới đã đánh như vậy!”
“Hắn ta vẫn còn hữu dụng”.
Tần Hoa Ngữ kiểm kê thu hoạch xong, ngước lên nhìn: “Lại kiếm được thêm ba trăm phần Chung Linh Nãi và không ít dược liệu khác nữa, có thể luyện chế Nội Tức.
Đan rồi”.
Nội Tức Đan?
Sở Ninh dừng động tác.
Đó là thiên đan, có thể hỗ trợ cơ thể của tu giả sản sinh nội tức.
Hầu hết tướng lĩnh Thiên Tự Doanh của Bắc Vương quân đều đã dùng Nội Tức Đan.
Để nhanh chóng tạo ra trong thời gian ngắn một lượng lớn vương giả Siêu Phàm và không ít Thiên Vũ.
“Ồ, Bắc Vương huynh yên tâm”.
“Thiên kiêu mà ta chọn đều không thuộc Thanh Châu Kiêu Tử Bảng, cũng không tới từ một trăm đại quốc hàng đầu Thanh Châu”, thấy Sở Ninh thu đao, Hạng Bàng thở hắt ra một hơi, tỏ ý mình có nhiều hiểu
biết, có thể tìm được đúng mục tiêu.
Hắn ta hợp tác với Tân Hoa Ngữ là vì muốn kết giao với nàng ta.
Mặc dù hắn ta cũng có quen biết linh đan sư nhất giai nhưng năng lực của bọn họ thua xa Tân Hoa Ngữ.
“Vậy tại sao ngươi lại báo tên của ta?”, Sở Ninh lườm Hạng Bàng một cái.
“Ta sợ bị đánh”, Hạng Bàng lúng túng nói. “Báo tên ta thì không sợ à?”, Sở Ninh tức giận.
“Siêu Phàm Nhất Cực Cảnh đủ sức để khiến nhiều người sợ hãi”.
Hạng Bàng chậm rãi nói: “Hơn nữa cũng không nhiều người dám dây dưa với ngươi vì sợ bị Đông Thắng Thái Tử tiện tay xử lý”.
Đông Thăng Thái Tử!
Cuối cùng Sở Ninh cũng hiểu tại sao lúc đó Hạng Bàng lại chạy nhanh như vậy.
Đông Thăng Thái Tử muốn trở thành kẻ vô địch.
Cho nên Sở Ninh để lại chữ trên Kiêu Tử Bảng đã trực tiếp khiêu chiến Đông Thắng Thái Tử.
Một khi chạm mặt, chắc chắn bọn họ sẽ đánh nhau. Hăn ta là Thái tử của một hoàng triều, thực lực hơn hẳn thế hệ trẻ ở Thanh Châu, lại được hoàng giả Tử Phủ cưng chiều, ai dám dính dáng vào?
Cho nên hiện tại, rõ ràng Sở Ninh là một ngôi sao. chổi.
“Vậy ngươi không sợ à?”, Sở Ninh nhìn Hạng Bàng.
“Nếu là bạn bè thì đương nhiên phải cùng nhau tiến thoái!”, Hạng Bàng lắc đầu đầy nghĩa khí.
“Ta tin ngươi mới là lạ đấy”.
Sở Ninh không thèm để ý đến Hạng Bàng.
Qua mấy ngày tiếp xúc hắn đã biết trong lòng Hạng Bàng có nhiều quỷ kế thế nào.
Bọn họ tiếp tục lên đường.
Hạng Bàng và Tân Hoa Ngữ tiếp tục lừa thêm mấy. nhóm nữa rồi thôi.
Bởi vì càng đi về phía trước thì dọc đường càng có nhiều tu giả mạnh, huyết khí thịnh vượng như biển.
Bí cảnh Hóa Long nằm trong rừng già, cách xa linh thổ đại quốc.
Giữa các khe núi có dị chủng Siêu Phàm ẩn hiện, đủ loại âm thanh đáng sợ liên tục vang lên trong rừng, vọng tới tận trời.
Sở Ninh ra hiệu Hoàng Kim Ma Điêu dừng lại, bọn họ xuống đi bộ.
Bí cảnh Hóa Long đã cận kề, xuất phát từ bản năng, Hoàng Kim Ma Điêu cảm thấy sợ hãi thứ ở đằng trước, tốc độ bay giảm mạnh.
Trên tảng đá lớn nằm vắt ngang ở đăng trước vẽ đầy hoa văn hình kim ô bay lên trời, côn bằng giương cánh, vừa thần bí lại vừa kỳ dị tựa như gió lạnh khiếp người.
Sở Ninh dừng chân đứng lại quan sát.
Những hình vẽ này không phải là tự nhiên tạo thành mà là do huyết khí giãn nở vút lên tận trời tạo ra, ngay cả trên lá cây rừng xung quanh cũng có vết tích.
“Yêu nghiệt tuyệt thế bán thuần huyết nhất định phải đi con đường trở thành kẻ vô địch, trời sinh đã có dị tượng đi kèm”.
Hạng Bàng vừa tiến lên phía trước vừa nói. Ý hắn ta là, đây chỉ là một trong những dấu vết mà bán thuần huyết tôi luyện Siêu Phàm cực cảnh để lại, vào tới bí cảnh Hóa Long mới đáng sợ.
“Bán thuần huyết!” Mắt Sở Ninh tỏa sáng lấp lánh.
Nếu như Sở tộc không gặp phải biến cố thì hiện tại bọn họ cũng đã có yêu nghiệt tuyệt thế bán thuần huyết rồi.
“Một ngày nào đó, ta sẽ vượt qua bán thuần huyết!”, †ay áo Sở Ninh tung bay, hắn cất bước tiến lên.
Lục Chuyển Tạo Hóa Công của hắn đang vận chuyển, đằng trước chắc chắn có rất nhiều tu giả có thể trở thành Tạo Hóa chủng!
Âm!
Lúc này, trời đất bỗng bừng sáng, một luồng hơi thở điên cuồng ập tới từ đằng xa, làm núi sông rung chuyển, muôn cây run rẩy.
Một luồng ánh sáng tím phóng tới từ đằng đông.
Tới gần mới nhận ra đó là một chiếc liễn xa.
Liễn xa vốn đã là một món linh khí, lại được khắc thêm trận văn, do hai con chim dữ kéo.
Lá cờ lớn trên liễn xa đề chữ “Vạn”, khiến cả vùng trời bỗng lặng ngắt như tờ.
Ở vùng Thanh Châu này, chỉ có một đại quốc được dùng chữ này làm cờ.
Vạn Pháp Hoàng Triều!
“Nghe nói Bắc Vương của Đại Hạ đi khắp nơi cướp nhẫn Càn Khôn của thiên kiêu đại quốc”.
Một nam một nữ đứng trên liễn xa nhìn xuống phía dưới, lập tức khóa chặt Hạng Bàng: “Ngươi chính là Bắc Vương ư?”
Nam tử mặc áo đen có vóc dáng khôi ngô, mái tóc dài vàng óng, toàn thân tựa như một vị thần mặt trời, khí thế lớn mạnh làm gió nổi lên, bụi bay mù mịt.
“Hoàng tử của Vạn Pháp Hoàng Triều?”
Trán Hạng Bàng túa mồ hôi, hai chân run rẩy.
Hắn ta biết.
Đông Thắng Thái Tử có thù với Sở Ninh.
Nhưng thật không ngờ, ngay cả hoàng tử của Vạn Pháp Hoàng Triều cũng để mắt tới Sở Ninh.
Đã làm hoàng tử thì chắc chắn đã lên tới Siêu Phàm cực cảnh rồi!
Lúc này, nam tử áo đen nhảy xuống như một con rồng thực sự lao tới chỗ Hạng Bàng.
“Đại huynh đệ, ngươi, ngươi nhận lầm người rồi!”, Hạng Bàng thét to.