Sở Ninh dần đi xa, tiến sâu vào bí cảnh Hóa Long.
Ngũ Cực Vực không có mây mù, chỉ có rừng cây bạt ngàn hệt như Thần Ma đang điên cuồng nhảy múa.
Nếu Tứ Cực Vực tựa như đồng ruộng giữa rừng núi, thì Ngũ Cực Vực chính là cấm khu của thiên kiêu Siêu Phàm.
Soạt!
Sở Ninh ngẩng cao đầu mà bước, bàn chân hắn hãm sâu trên nền đất.
Ý chí của yêu nghiệt bán thuần huyết như ánh mặt trời đè lên người hắn, Sở Ninh phải dùng đến thần lực Tứ Cực Cảnh mới có thể tiếp tục bước về phía trước.
“Thật kỳ lạ…”
Sở Ninh nhìn một chuỗi dấu chân nhuốm máu, trong mắt hắn lóe lên tia nghi ngờ.
Nghe đồn tại vùng đất Thanh Châu này không có thiên kiêu Cực Cảnh tiến vào Ngũ Cực Vực.
Vậy thì những dấu chân này đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ lại là yêu nghiệt bán thuần huyết lưu lại? “Thoạt nhìn có vẻ đã lâu lắm rồi!”
“Hẳn là trước kia có người muốn xông vào Ngũ Cực Vực”, Sở Ninh ngừng chân quan sát, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Nửa canh giờ sau, tầm mắt hắn trở nên khoáng đạt.
Một căn nhà tranh đơn sơ hiện ra trước mắt, ngôi nhà đã trải qua biết bao nhiêu năm tháng, chịu nắng chịu gió, nên đã sớm bị tàn phá không chịu nổi.
“Vi yêu nghiệt bán thuần huyết này cũng khá là giản dị”.
Sở Ninh nhìn thấy cạnh ngôi nhà tranh kia còn có một phần mộ.
Màn đêm buông xuống.
‘Thất Tinh Liên Châu sắp tán đi, nhưng ánh sao vẫn chiếu rọi xuống mặt đất, giao thoa thành một bóng người.
Đó là một nam tử tóc tai lộn xộn, có phần hoang dại, da thịt màu cổ đồng lóng lánh mà sáng bóng, hẳn ta đang đứng bắt ấn trước phần mộ.
Khác với ở Tam Cực Vực và Tứ Cực Vực, bóng dáng yêu nghiệt bán thuần huyết ở đây đã không còn uy thế bức người như trước nữa, mà như trở về nguyên trạng, bộc lộ cái gọi là đạo pháp tự nhiên.
‘Trên khuôn mặt mờ ảo của hắn ta tràn ngập bi thương, có vẻ như đang mặc niệm một vị bằng hữu đã ra đi, từ nay trên nhân thế rộng lớn, sẽ không còn ai có thể nghe được tiếng lòng của hắn ta nữa.
“Vị yêu nghiệt bán thuần huyết này đang thương tiếc ai?”
Sở Ninh tò mò nhìn, trong lòng chợt cảm thấy bùi ngùi.
Phần mộ kia không vô danh, bên trên có một tấm bia gỗ.
‘Trên bề mặt bia có một chữ và một bức họa. Chữ là “Hung”. Tranh là “Thú”.
Tuy đã bị thời gian xóa nhòa hơn phân nửa, nhưng Sở Ninh vẫn lờ mờ nhìn ra được đó là một con Kim Điêu.
Bức họa này phác họa ra được thần vận của Kim Điêu, một luồng sát khí hung hãn đột ngột ập đến khiến trái tim Sở Ninh thoáng đập nhanh hơn.
Con Kim Điêu này rõ ràng là dị chủng, cũng thần kỳ tựa như Hoàng Kim Ma Điêu theo bên cạnh hắn.
Nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy điểm khác biệt.
‘Trên đầu Hoàng Kim Ma Điêu của hắn có một cái bướu thịt màu vàng, hình thể của nó cao khoảng 10m.
Mà con Kim Điêu trong bức họa thì có một cái sừng màu vàng trên đầu, hình thể cũng uyển chuyển hơn, mang khí phách bễ nghề thiên hạ.
“Chẳng lẽ Đại Kim và con thú trong bức vẽ có mối quan hệ sâu xa nào đó?”, Sở Ninh thầm nghĩ.
Đại Kim là cái tên mà Hạng Bàng đặt cho Hoàng Kim Ma Điêu khi bọn họ trên đường đến bí cảnh Hóa Long.
Sở Ninh trầm tư trong chốc lát, chợt, hắn nhướng mày lên.
Với tư cách là dị chủng Đại Tuyệt Siêu Phàm, có lẽ Đại Kim sẽ sinh ra một chút sợ hãi với dư uy của yêu nghiệt bán thuần huyết, nhưng không đến mức phải quỳ rạp xuống khi Thất Tỉnh Liên Châu xuất hiện.
Dù sao thì lúc đó hắn cũng ở cách bí cảnh Hóa Long khoảng vài chục dặm.
Theo hắn cảm giác thì Đại Kim không sợ hãi, mà là đang bái lạy Tiền hiền, giống với nhân tộc lễ bái tổ tiên vậy.
“Hẳn là Đại Kim và Hung trong phần mộ này có mối liên kết gì đó với nhau?”, ánh mắt Sở Ninh thoáng thay đổi.
Có thể được yêu nghiệt bán thuần huyết xem là bằng hữu, lại dùng danh xưng là “Hung” thì há có thể là vật phàm?
Sở Ninh trầm ngâm giây lát rồi từ bỏ ý định đào phần mộ kia lên.
Vạn vật đều có linh tính, dù là thú thì cũng không nên bị quấy nhiễu.
Huống hồ, phần mộ này chỉ có mấy khối đá vụn xếp thành, sợ là mộ rỗng.
Lực chú ý của Sở Ninh lại lần nữa đặt trên bóng yêu nghiệt bán thuần huyết đang bắt ấn.
Cũng là một tay nắm cẩm tú sơn hà, nhưng so với ‘Tứ Cực Vực có chỗ khác biệt, ấn pháp hiện ra cổ mộc lang lâm vô cùng chân thật, như đao kiếm sừng sững, ẩn trong sinh cơ bừng bừng là sát chiêu, thần bí mà khó lường.
Thức thứ ba của Sơn Hà Đại Ấn: Đại Lâm Ấn!
Đối với võ kỹ cấp Động tuyệt đỉnh mà yêu nghiệt bán thuần huyết lưu lại, Sở Nam chỉ còn thiếu mỗi thức thứ ba tỉnh túy mà thôi.
Ba thức dung hợp được gọi là ấn tổng, đưa tay nặn một phen núi sông, lật tay núi sông sụp đổ, trấn áp thế gian.
Sở Ninh đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Áo bào của hắn tung bay, huyết dịch tỏa sáng, khởi động 108 hồng kiêu Siêu Phàm.
Một canh giờ.
Hai canh giờ.
Ba canh giờ.
Sở Ninh tựa như một tác phẩm điêu khắc đứng cạnh yêu nghiệt bán thuần huyết.
Bóng tối rút lui, ánh mặt trời dần tiến đến, rồi lại lặn xuống ở phương Tây.
Chóp mũi Sở Ninh đọng một tầng sương trắng, hai tay hắn chấp ấn, thúc đẩy Động trong hư không.
Chỉ một thoáng… Bóng dáng yêu nghiệt bán thuần huyết ào ào tan vỡ.