Theo An Vương dẫn đi lượng lớn quân địch.
Phòng thủ của doanh trại Đại La đã trở nên yếu hơn rất nhiều.
Sở Ninh từ trong bóng tối đi ra, đánh thắng một mạch vào trong doanh trại.
Mục đích của chuyến đi lần này là gi ết chết chủ soái của Đại La, cho nên hăn phải hành động. nhanh chóng.
“Là Bắc Vương của Đại Hại” Hàng chục binh sĩ Đại La đang truy đuổi An
Vương đều thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy bóng dáng của Sở Ninh.
Hai vị vương của Đại Hạ.
Một người ở ngoài sáng, một người ở trong tối, điều này khiến họ theo bản năng cảm thấy không ổn.
Chỉ là họ không có cơ hội để nghĩ đến điều gì khác.
Sở Ninh đột nhiên gia tốc, như dã thú hình người vọt tới, mấy chục binh sĩ như va phải ngọn núi, cơ thể nổ tung, chết thảm tại chỗ.
Về phần Sở Ninh, hắn đã nhanh chóng tiến về phía trước, mỗi khi đi ngang qua một nhóm binh lính khác của Đại La, trên mặt đất lại đây xác chết.
Ở nơi đóng quân của Đại La.
Sở Ninh chỉ là lặp lại những động tác đơn giản nhất.
Vung quyền, cất bước!
Với mỗi cú đấm của hẳn, chắc chắn sẽ có mảng lớn bóng người ngã xuống.
Đừng nói đến binh lính thông thường, cho dù là tướng lĩnh cấp Vũ Cảnh, cũng giống như cỏ dại, không thể ngăn cản hắn.
Sở Ninh ở nơi đóng quân của Đại La như vào chốn không người.
Sau một phen tàn sát, Sở Ninh cảm thấy hơi lo lăng.
Nơi đóng quân của Đại La quá lớn, nếu không thể mau chóng tìm thấy chỗ ở của bốn vị chủ soái cấp Siêu Phàm, kế hoạch chuyến này coi như hủy hoại.
Dù sao trong doanh trại vẫn còn gần một 10 vạn quân Đại La, có thể gọi là biển người, hẳn muốn quét ngang thì cũng cần phải có thời gian.
Một khi thực lực của hẳn kinh động đến bốn
vị Siêu Phàm, đối phương không chừng sẽ chạy trốn.
Nếu không.
Hắn cần gì phải khiến An Vương đến giúp đỡ, thu hút hỏa lực của địch.
“ở đó”
Đột nhiên, Sở Ninh dừng lại, nhìn về một cái lầu phía trước.
Chiếc lầu này được trang hoàng lộng lẫy, lá cờ đẹp đế tung bay trong gió.
“Ha hai”
“Bắc Vương của Đại Hạ, chúng ta còn đang nghĩ cách giết ngươi, không ngờ ngươi lại tự. mình đưa tới tận cửa!”
Một người đàn ông cường tráng với đôi mắt sắc bén bước ra khỏi lầu, đó là Lệ Vương của Đại La.
Hai ngày trước, hắn ta bị thực lực của Sở Ninh chấn động, quyết định rút quân.
Giờ phút này, gặp lại Sở Ninh, hắn ta đã bình Tĩnh lại.
Vì sau lưng hẳn ta, còn có ba bóng người với khí thế Siêu Phàm vây quanh, nối đuôi nhau đi ra
từ trong lều.
Đó là chủ soái của Đại La Vũ Triều, người đã chỉ huy đội quân trăm vạn binh sĩI
“Chó nhà có tang, cũng dám nói bừa?”
Sở Ninh liếc nhìn Lệ Vương, khiến lời nói của hắn ta cứng lại.