Da đầu Ninh Nguyệt tê dại, lắc đầu liên tục. Đã qua rất nhiều năm chuyện này đã sớm thành cấm kỵ trong cung, không ai dám nhắc đến. Nhưng bây giờ, Tô Hà Y nghe nàng kể xong lại nổi lên hứng thú muốn tới đây để tế bái___
Nếu chuyện này bị Thánh Thượng biết được, đương nhiên nương nương sẽ không có việc gì, nhưng nàng…… Chẳng phải sẽ bị liên lụy sao?
“Mấy ngày này sợ là sẽ không có thời gian!”
Tô Hà Y hỏi: “Sao lại không có thời gian?”
Ninh Nguyệt cười nói: “Nương nương đã quên, người trong nhà rất nhanh sẽ phải lên đường, chẳng lẽ không đi tiễn một đoạn sao?”
Được sự nhắc nhở của nàng, lúc này Tô Hà Y mới chợt nhớ ra, đã sắp đến ngày phải xa cách.
Cha,nương, tiểu đệ….. đều sẽ cách xa ngàn dặm, khó mà gặp nhau, ngay cả thư từ cũng vô cùng khó khăn…..
Buồn bã trong lòng nàng không kiềm được mà nổi lên.
“Thật là quá hồ đồ.”
Vốn dĩ trong lòng Tô Hà Y thì chuyện trong nhà mới là quan trọng nhất, những tranh đoạt từ lúc nàng sống lại đến giờ, còn không phải là vì bảo đảm sự an toàn của mọi người, không bị Hạ Yên Nhiên lừa gạt hay sao?
Vào lúc này vì một câu chuyện xưa của Độc Cô Đình mà trở nên đa sầu đa cảm, lại quên hết sạch những chuyện quan trọng.
Nàng che đi ánh mặt trời chói chang, cười cười tự giễu.
Nhìn thoáng qua tấm bia mộ nhỏ kia lần cuối, Tô Hà Y nắm lấy tay Ninh Nguyệt bước nhanh rời đi, tạm thời gác gác lại câu chuyện này, không nhắc đến nữa.
Vừa trở lại Lan Y cung, Ninh Nguyệt giúp Tô Hà Y cuốn ống tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay thon dài trắng nõn, chầm chậm dùng nước sạch rửa tay.
Không bao lâu lại có cung nữ bưng một cái khay đến dâng lên, ở giữa là một lá thư.
“Thư xin lỗi? Lại còn là do Tiêu Vịnh gửi cho bổn cung?”
Tô Hà Y giật mình mở lá thư ra, nhìn một cái liền cười.
Vì nàng đã từng hầu hạ ở Ngự Thư Phòng, có năng lực phân biệt nét chữ viết tay không giống với người bình thường, chữ trên giấy này uyển chuyển mạnh mẽ, tao nhã, mặc dù đã bắt chước giọng điệu nói chuyện ngắn gọn ngày thường của Tiêu Vịnh, kể lại với nàng những thiếu sót đáng trách, mong nàng khoan dung tha thứ, nhưng vẫn vô cùng quen mắt.
Không phải là người đã sao chép thư nhà kia thì còn có thể là ai?
Buổi tối tại Thủy Các, tiếng côn trùng kêu râm ran.
Tô Hà Y thắp sáng trăm ngọn đèn lồ ng, những nơi ở gần cung điện cũng được chiếu sáng như ban ngày.
“Ôn Cửu, Ôn đại học sĩ phải không?”
Tự tay cầm lấy bình hoa mai bằng bạc rót một ly rượu nhẹ, Tô Hà Y đẩy cái ly nhỏ kia đến trước mặt Ôn Cửu.
Nàng nâng đôi mắt sáng ngời lên, ý cười yêu kiều.
“Ngươi giúp Thánh Thượng gạt bổn cung, bây giờ lại tiếp tục lừa dối ngụy tạo chữ viết của Tiêu tướng quân, xem ra đã thiểu bổn cung một phần ơn nghĩa thật là lớn.”
Ôn Cửu mỉm cười hành lễ rồi ngồi xuống, khiêm tốn nói: “Nương nương muốn phạt thế nào, thì phạt thế ấy, không cần thương xót chút bản lĩnh nhỏ bé này của vi thần.”
Tô Hà Y nhíu mày bất ngờ.
Ôn Cửu là một trong những trọng thần tâm phúc ít ỏi của Độc Cô Đình, do một tay hắn nâng đỡ vào triều, cũng là nhân tài xuất chúng trong nhóm người cùng hàng. Nếu không phải vì tư lịch vẫn còn non trẻ, e rằng đã sớm trở thành một trong hai vị tể tướng, một mình quản lý một phương, thống lĩnh triều thần rồi.
Nhưng lần này dáng vẻ hắn nói chuyện rất khiêm tốn, rõ ràng là có việc muốn nhờ, vậy mà kêu nàng cứ thoải mái trách tội.
Tô Hà Y lộ ra một nụ cười nhạt, nâng ly ý bảo đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi cố ý khiến bổn cung ra đây gặp mặt, là muốn nói chuyện gì?”
“Đương nhiên là nói chuyện quốc sự rồi.”
Cặp mắt đào hoa của Ôn Cửu cong lên thành một độ cong, quạt giấy trong tay hướng về Văn Uyên các ở xa xa, Tô Hà Y theo hướng quạt nhìn đến nơi đó, ánh đèn cũng đang sáng choang, bóng người tới lui đông đúng.
Nàng lờ mờ nhìn thấy không ít thái giám cung nữ, nhìn dáng vẻ này, không cần phải đoán cũng biết Độc Cô Đình chắc chắn cũng đang ở đó.
Trừ phi trong cung có yến tiệc chúc mừng, rất hiếm khi có nhiều người ở lại vào buổi tối như vậy, trường hợp này hiếm thấy vô cùng, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì?
Trong lòng Tô Hà Y có chút nghi ngờ, nhìn về phía Ôn Cửu.
“Đây là ý gì?”
Ôn Cửu thần thần bí bí nói: “Thánh Thượng vừa nhận được một phần mật báo, ban đêm sốt ruột lập tức triệu mấy chục người nhập cung. Mặc dù những người này không phải là trọng thần trong triều, nhưng đều là tâm phúc đáng tin, là người thông hiểu chuyện biên quan. Nương nương, người đoán thử là ngài ấy đang muốn làm gì?”
“Chẳng lẽ là xuất binh nam hạ?”
Tô Hà Y khẽ kêu thất thanh.
Theo như nàng tính toán, việc này bắt đầu có chút sớm rồi!
Nhịp tim của nàng lập tức tăng nhanh, đừng nói là thuế mùa vụ vẫn còn chưa vào kho, cứ nói đến nguyên soái dẫn binh đánh giặc đi…..người này bây giờ vẫn còn đang ở trong kinh đây!
Ôn Cửu ho khan hai tiếng, “Tiêu tướng quân cây ngay không sợ chết đứng, nhưng thật sự không dám dối gạt nương nương, bây giờ Nam Việt vương nghe con gái bị lạnh nhạt, âm thầm phái tinh binh ra tay trước. Ngày mai lâm triều, chư vị đại thần sẽ lại có một trận tranh cãi, tranh luận xem nên đánh hay là không đánh…”
” Tất nhiên Thánh Thượng muốn ra tay rồi, chỉ là vẫn còn thiếu một người đến đưa cho ngài ấy một bậc thang.”
Hắn uống một ngụm rượu, nụ cười chuyển lạnh, “Không biết nương nương hiểu biết thi thư, có hiểu nguyên tắc ‘quyết đánh đến cùng’¹ hay không?”
Đôi mắt Tô Hà Y hướng lên, ánh mắt nhìn về phía hắn thay đổi.
Lần trước đó hai nước giao đấu, đại thắng của Tiêu Vịnh gần như đã quét sạch hoàn toàn quốc khố, lần này Độc Cô Đình dự định sẽ cắt giảm chi tiêu bổng lộc của các đại thần trong triều, hiện tại, đại đa số mọi người đều đang sợ hãi.
Những người này chỉ biết bình yên hưởng lạc, hoàn toàn không hiểu tầm nhìn xa muốn vĩnh viễn chặt đứt sự xâm phạm biên giới của Độc Cô Đình, đối với việc này Tô Hà Y đã thấy nhiều không lạ, dù sao ham ăn biếng làm cũng là bản tính con người.
Nhưng bây giờ ý tứ của Ôn Cửu chính là muốn bất chấp tất cả², trước tiếp thêm dầu vào lửa, làm cho tình hình giữa hai nước trở nên không thể cứu vãn!
Chỉ có như vậy, văn võ bá quan Đại Ngụy mới có thể đồng tâm hiệp lực, tử chiến trận này đến cùng.
Đây chính là ‘bậc thang’ mà Độc Cô Đình mong muốn sao?
Tô Hà Y trầm ngâm nhìn về phía xa xa.
“Nói như vậy nghĩa là ngươi muốn bổn cung làm một viên đá lót đường này sao?”
“Không dám, không dám.”
Ôn Cửu khoát tay, vẻ mặt lại không có chút xấu hổ nào, ngược lại còn có chút vui sướng.
“Vi thần đã sớm bày một kế sách nho nhỏ…. Nương nương chỉ cần phối hợp một chút, thay vi thần cõng cái nồi³ này là được.”
Lòng hiếu kỳ bị hắn khơi dậy lên, trong lòng Tô Hà Y không khỏi ngứa ngáy, ghét sát lại một chút.
Nàng thấp giọng hỏi: “Nồi gì?”
“Giết Hạ Yên Nhiên!”
Ôn Cửu xoay cái ly nhỏ bằng bạc trong tay, ánh mắt lạnh lẽo như băng, chỉ là một lát sau, hắn lại vui vẻ nói: “Nương nương có đầy đủ lý do, không phải sao?”
Nói cách khác, Ôn Cửu là đại thần trong triều, còn phải ‘làm người’, nhưng Tô Hà Y là một sủng phi, cũng đã chuẩn bị làm yêu phi hại nước, đương nhiên nàng có thể không cần ‘làm người’.
Ganh ghét cũng được, độc ác cũng được, nữ nhân trong thâm cung vĩnh viễn đều là cái bia đỡ đạn tốt nhất, có thể khiến cho nhiều chuyện trở nên dễ dàng suôn sẻ.
Trong lòng Tô Hà Y từng chút từng chút kìm nén xuống.
Nếu đổi thành người đơn thuần như nàng của trước kia, đương nhiên không thể nào đồng ý, nhưng bây giờ, nếu có thể giúp Hạ Yên Nhiên đặt thêm một viên gạch lên mộ, nàng sẽ vô cùng tình nguyện!
Tô gia đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị đi xa lánh nạn, Độc Cô Đình vì người nhà nàng sắp đặt một con đường tốt, nàng có lý do gì mà không quạt gió thêm củi, trợ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện chinh phục Nam Cương⁴ chứ?
(Editor: thật ra thì em cũng không chắc ý của tác giả có phải như vậy hay đang nhầm Nam Cương thành Nam Việt.)
– ——
Văn Uyên các.
“Nơi này là chỗ cao nhất trong điện, khi trẫm còn bé vẫn thường thấy phụ hoàng đứng ở chỗ này, trông về phương nam ở phía xa, trong lòng lo lắng mối họa Nam Cương hàng năm quấy nhiễu.”
Độc Cô Đình nắm chặt thành ghế, đường nét trên khuôn mặt lộ ra sát khí.
“Thành bại đều nằm ở lần hành động này, các vị mang theo hổ phù nhanh chóng đi xuống phía nam, cùng Nguyên Ngũ làm theo kế hoạch.”
“Tuân lệnh!”
Năm người đang ngồi đều sôi nổi đứng dậy, mạnh mẽ hành lễ. Bọn họ đều là những tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân, mỗi người đều vô cùng phục từng Độc Cô Đình, cũng đã âm thầm mong đợi có thể quay lại chiến trường từ sớm để kiến công lập nghiệp.
Chỉ tiếc lần này Tiêu tướng quân không thể cùng đi rồi.
Nghĩ tới đây mấy người hai mắt nhìn nhau một cái, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
Tiêu Vịnh vậy mà lại không có mặt trong hội đàm trước trận này, khiến cho bọn họ vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng.
Đối với những người trẻ tuổi từ nhỏ đã lăn lộn trong quân đội như họ mà nói, vị trí thống lĩnh ngự tiền thị vệ này, có bao nhiêu nở mày nở mặt, bao nhiêu quan trọng, cũng làm sao có thể so với sự thống khoái khi chinh chiến sa trường, phong hầu nhận tướng?
Có lẽ thật sự giống như trong lời truyền miệng vậy, Tiêu tướng quân ngày trước kiêu dũng vô cùng bây giờ đã không còn ý chí chiến đấu, cả ngày sa vào trong đình đài lầu các của cung cấm…..
Bọn họ mặc kệ tâm tình đang vô cùng kích động, đến khi mấy người đang chuẩn bị cáo lui, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Cao Phúc ở bên cạnh đứng hầu hơi ngẩn người, hắn đã sớm phân phó lại, bên trong Văn Uyên các này không cho phép bất kì kẻ nào vô cớ đi đến.
Người đến là ai, lại không có quy củ như vậy!
Nhìn thấy Độc Cô Đình quay đầu lại, biểu tình Cao Phúc lập tức rét run, bước nhỏ thành chạy tiến lên trước kiểm tra. Lúc vừa đến gần cửa thì người thần bí đang đến kia đột nhiên đẩy cửa, cái trán bị đập vào một cái, hắn “ai u” một tiếng.
“Là ai —— “
Giọng nói của hắn đột nhiên im bặt, sau đó sự bực tức liền lập tức thay đổi, biến thành nịnh nọt.
“Nương nương, là người à.”
“Là ta.”
Ngoài cửa, Tô Hà Y mặc một bộ thường phục màu hồng ngó sen, thanh lệ như hoa sen, nhã nhặn lại không mất đi sự rạng rỡ. Nàng nhanh chóng đẩy cửa ra, ung dung thoải mái bước vào chỗ trọng địa quân cơ này, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, tự nhiên giống như đang đi dạo ở Ngự Hoa viên vậy.
Thấy nàng bước tới, mấy vị tướng lĩnh vội vàng cúi đầu dời mắt, trong lòng rung mạnh.
Hóa ra vị này chính là Tuệ Quý Phi trong lời đồn?
Dù Tô Hà Y có đẹp thế nào thì cũng là một cái mũi hai con mắt, bọn họ lại không dám nhìn kỹ. Chỉ là Độc Cô Đình quay đầu lại cũng không trách phạt, ngược lại còn vẫy vẫy tay, thấp giọng nói “lại đây”, hoàn toàn làm mấy người họ kinh ngạc đến rơi cả cằm.
Mấy người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không khỏi cảm thán một câu, Tô thị quả nhiên là nữ nhân quyền thế ngập trời trong cung này.
Ở trước mặt Thánh Thượng không hành lễ, không thông tri, ‘ngạo mạn’ như vậy.
Bước chân Tô Hà Y lệch một bước, uyển chuyển nhẹ nhàng ngã vào trong người Độc Cô Đình, giống hệt như một con bướm nhẹ nhàng bay đến bông hoa. Độc Cô Đình cũng không tránh ra, thuận lợi dùng một tay kéo nàng qua, dán vào tai nàng nhẹ giọng nói: “Lại đang muốn giở trò gì đấy?”
“Thánh Thượng…”
Tô Hà Y bị hơi thở nhè nhẹ bên tai chọc đến lỗ tai ửng đỏ, trừng mắt oán trách nhìn hắn một cái, bên môi xuất hiện một nụ cười có chút giảo hoạt.
Nàng cố ý kề sát vào bên tai hắn nói: “Thần thiếp vừa mới đi ngang qua hoa viên, nhìn thấy ở xa kia có ánh lửa ngất trời, trong Đạt Ma viện… dường như là đi lấy nước đấy!”
Tuy những lời này là nói với Độc Cô Đình, giọng nói lại không lớn không nhỏ, vừa vặn khiến cho tất cả mọi người tất cả mọi người có thể nghe được.
“Đạt Ma viện! Là Nam Việt công chúa —— “
Có người nhất thời thất thanh lên tiếng.
“Hoảng cái gì?”
Tô Hà Y xem thường liếc nhìn tất cả một cái, “Bổn cung đã sớm phái người đi dò xét an nguy của Hạ muội muội, đáng tiếc lửa cháy mạnh mẽ, căn bản không thể lập tức đi vào ngay được!”
Cao Phúc vội vàng sai người đến mở các song cửa sổ trong điện, chỉ thấy khu rừng âm u phía sau Ngự Hoa Viên đang có ánh lửa sôi trào, ánh đỏ cả một khoảng trời.”
Giờ khắc này đáy lòng tất cả mọi người lập tức nổi lên một đống cảm xúc phức tạp.
Kinh ngạc, hoang mang, khiếp sợ, mừng thầm…
Thế lửa này ở xa quan sát mà đã mạnh mẽ như vậy, Hạ Yên Nhiên chắc chắn không thể sống nổi!
Tô Hà Y dựa lên trên cánh tay Độc Cô Đình, nhìn ánh lửa phía xa, nội tâm có một cảm giác sảng khoái dâng lên.
Ban đầu Hạ Yên Nhiên dùng lửa để giăng bẫy, suýt chút nữa đã đốt chết nàng ở trên xe ngựa, bây giờ nàng chỉ là mượn sắp xếp của Ôn Cửu, đem mối thù này trả lại gấp trăm lần.
“Nhang đèn trong Đạt Ma viện từ trước đến nay đều được trông coi cẩn thận, Thánh Thượng, người nghĩ xem vì sao lại xảy ra cháy lớn như vậy?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt cả hai đều xuất hiện ánh sáng.
Tô Hà Y nhắm mắt lại, mềm mại cọ cọ trên người Độc Cô Đình.
“Dựa theo suy đoán của thần thiếp, nhất định là lúc Hạ muội muội đóng cửa hối lỗi đã sinh lòng oán giận với Thánh Thượng, cố ý làm vậy. Hai cha con bọn họ người thì đánh lén người lại tự vẫn, không còn gì nghi ngờ, đây chính là muốn hại Thánh Thượng bất nghĩa!”
” Đến lúc đó, Nam Việt quốc chủ đê tiện kia sẽ hô hào là do Thánh Thượng cố ý sát hại Hạ muội muội, gióng trống khua chiêng thật lớn, tàn sát con dân Đại Ngụy chúng ta, báo thù vì nàng ta nha!”
Nàng mở đôi mắt đẹp ra, cười nhạt, nhìn về phía năm người đang sững sờ tại chỗ kia.
” Các ngươi nói, có phải như vậy hay không?”
Chú giải:
1. Quyết đánh đến cùng: bản gốc là ‘đập nồi dìm thuyền’ (破釜沉舟)
2. câu gốc là 破罐子破摔, nghĩa đen là đập vỡ cái bình đã nứt, nghĩa bóng là một chuyện vốn dĩ đã không tốt nhưng lại phớt lờ không sửa chữa thậm chí cố ý để nó phát triển tệ hơn.
3. cõng nồi: ý chỉ việc nhận tội/nhận trách nhiệm.
4. Nam Cương ở đây là chỉ chung vùng đất ở biên giới phía nam của đất nước (cụ thể là Đại Ngụy), Nam Việt là một quốc gia nằm ở vùng Nam Cương này.