Ôn Cửu ngồi ngay ngắn trong đại sảnh của Hình Bộ, trước mặt đặt một miếng thịt.
Thịt này là một khối thịt bò không lớn không nhỏ, dùng ngũ vị hương ướp khử mùi tanh rồi lại được ướp qua trong dầu và tương đỏ. Có thể nhìn ra được người nấu rất để tâm, bằng mọi cách phải làm cho khối thịt tế lạnh như băng này trở nên dễ ăn hơn một chút.
Nhưng lại thật không may, cuối cùng vẫn có một vấn đề bị khiếm khuyết. Những người thưởng thức trong lòng tràn ngập mong đợi vừa ăn một miếng đã lập tức mất mạng.
Lý Ân Thai của Hình Bộ là một người mặt mũi tối đen, hơi gầy, lúc này đang trưng ra khuôn mặt già u ám với Ôn Cửu.
“Ôn đại nhân, vẫn còn muốn nói là cái gì cũng không biết sao?”
“Tiểu đệ thật sự là không biết mà.”
Ôn Cửu sờ sờ cằm, ngồi thẳng người dậy.
“Thịt tế này đúng là do tiểu đệ chia, nhưng độc dược ‘lạn xuyên tràng’ này cuối cùng là từ đâu tới thì cũng không dám nói bậy. Lý đại nhân đã điều tra hết từng người một hay chưa?”
Lý Ân Thai nói: “Không cần người dạy lão phu phải tra án như thế nào.”
“Vậy thì thật là kỳ quái.”
Ôn Cửu xoa xoa trán, trong lòng bắt đầu nổi lên một dự cảm không lành.
Các loại đồ dùng và khí cụ bên trong Thái Miếu đều được quản lý nghiêm ngặt, lần này lại ra sự cố lớn như vậy, đã liên tục có mấy vị triều thần mất mạng. Nhất thời trong kinh thành đã giăng đầy mây đen, lòng người hoảng loạn không yên. Kinh thành phồn hoa khắp chốn ngày trước, giờ các nhà gần như đều có treo cờ trắng, một khoảng vắng lặng.
Còn lạnh lẽo hơn so với lúc mùa thu vừa đến.
Hiện giờ, tất cả ánh mắt đều dồn hết lên trên người quan chủ tế là hắn đây, cho rằng hắn là có hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng Ôn Cửu lại là có khổ khó nói, rốt cuộc thì hắn cũng không có chứng cứ có thể chứng minh mình hoàn toàn trong sạch!
“Chứng cứ chưa đủ, cho nên ngoài việc viết tấu chương để Thánh Thượng xem xét quyết định. Trong buổi lên triều ngày mai, Lý đại nhân có thể bấm tấu lại sự tình này một cách rõ ràng, tránh cho Thánh Thượng trách tội ngài làm việc chậm chạp kéo dài.”
Lý Ân Thai cười nhạo nói: “Kinh thành đã loạn thành một đống hỗn độn, ngay cả quân vụ ở biên ải phía nam cũng sắp không được để tâm tới, làm gì mà còn có ngày lên triều?”
Ôn Cửu đứng dậy chắp tay, cười nói: “Không có không phải càng tốt sao? Lý đại nhân vất vả, nếu nên hỏi đều đã hỏi, vậy hôm nay tiểu đệ xin cáo từ trước.”
“Chờ đã.”
Lý Ân Thai bực bội đứng dậy, “Ôn Cửu, hôm nay ngươi còn muốn đi sao?”
“Lý đại nhân đừng quên.”
Bước chân của Ôn Cửu dừng lại, híp mắt, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú đã biến mất, chuyển thành sát khí.
“Đại quan từ tam phẩm trở lên, ít nhất phải có khẩu dụ dỗ Thánh Thượng ban xuống mới có thể bắt người đấy?”
Lý Ân Thai làm thượng thư ở Hình Bộ, đã là một người quen việc trong triều, sao lại không hiểu loại quy cũ dễ hiểu này.
Nhưng lúc này, hắn cũng chỉ đen mặt nói tiếp, “Ngươi nghe thử bên ngoài một chút.”
Ôn Cửu thật sự đã nghiêm túc đưa tai lắng nghe, quả nhiên có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo động ngoài cửa, dường như có không ít người đang tụ tập làm ầm ĩ.
“Hình Bộ cũng không phải là cửa chợ, sao lại ồn ào đến vậy?”
“Các học sinh ở Quốc Tử Giám đang đánh trống kêu oan.”
Lý Ân Thai khoanh tay đi hai vòng, oán giận nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của hắn.
“Đều là con cháu quan lại trong triều, trong đám bạn bè đều có người mất mạng, muốn có một câu trả lời! Bây giờ họ đã vây thành một vòng quanh Hình Bộ, ngươi đi ra ngoài cũng không có bao nhiêu gia đinh hộ tống, không phải đi tìm chết sao?”
“Lão phu cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể làm Ôn đại nhân chịu thiệt thòi, đi ở tạm phòng giam.”
– ——–
Lan Y cung, các cung nữ ở dưới mái hiên nhỏ giọng bàn tán.
“Nghe nói Ôn Cửu vào Hình bộ một đêm không về.”
“Thánh Thượng hẳn nên tìm một biện pháp cứu Ôn đại nhân chứ, nếu tiếp tục như vậy thì có khác gì đã bị định tội đâu!”
“Bất kể đúng sai, mười mấy vị đại thần đã mất mạng, dù sao cũng phải có người gánh trách nhiệm… Tội nghiệp một người yếu đuối như Ôn đại nhân, còn phải chịu khổ sở trong lao ngục.”
“Đủ rồi, lắm miệng! Tất cả nhanh đi làm việc của mình đi!”
Ninh Nguyệt mặt lạnh xuất hiện, đuổi đám người kia đi. Tô Hà Y mới từ phía sau cây cột đi vòng ra, lắc đầu thở dài.
“Đều vì ngày thường tính tính nương nương quá tốt, nếu để cho Thánh Thượng nghe được sẽ không tránh được một trận phạt đánh.”
“Trong triều xảy ra chuyện lớn như vậy, có ai có thể bình tĩnh đây?”
Tô Hà Y dung túng cười cười, nhưng cũng không có phản bác nàng ấy.
Ninh Nguyệt lại nói: “Theo Cao công công nói, ngay cả mật báo do tiền tuyến đưa về những ngày gần đây, Thánh Thượng cũng không có tâm trạng đọc. Bây giờ nương nương mà đi tìm Thánh Thượng thì e là cũng đối mặt với sự lạnh nhạt.”
“Bổn cung là người bị phớt lờ sẽ ngượng ngùng sao?”
Tô Hà Y đi về phía trước, phía sau là chú chó nhỏ đeo lục lạc kêu đinh đinh đang đang, giống như một quả cầu bông lông xù chạy theo sau nàng.
Đi vào bên trong thư phòng, Độc Cô Đình lật xem tấu sớ vụ án do Hình Bộ đưa đến, sắc mặt lạnh lùng như băng.
Tô Hà Y rón rén đi qua bên người hắn, cầm tờ mật báo trong góc lên.
“Tiêu Vịnh đánh hạ quận Dương Thành?”
Nàng trợn mắt kinh ngạc, “Thật nhanh……Dương Thành chính là đại quận của Nam Việt, sản vật tràn trề, đặc biệt là lương thực và đường là nhiều nhất, Thánh Thượng phải thưởng lớn cho hắn mới được.”
“Trẫm còn tâm tình xem tin mừng hay sao?”
Độc Cô Đình cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng, vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói: “Ôn Cửu không có động cơ hạ độc, Lý Ân Thai làm việc qua loa, đáng chết.”
Mắt thấy một bóng đen đang lay động bên ngoài cửa sổ kia, Tô Hà Y vội vàng hô: “Cao tổng quản, từ từ!”
Bóng đen kia hơi động một chút, chậm rãi lui xuống.
Ngăn cản được quyết định sinh tử này xong, lúc này Tô Hà Y mới thở phào nhẹ nhõm, trên lưng đã ra đầy mồ hôi lạnh.
Hai tay nàng nhẹ nhàng ấn lên huyệt thái dương của Độc Cô Đình, nhỏ giọng động viên nói: “Thánh Thượng đừng vội ra tay.”
“Nàng cần gì phải xin tha cho hắn.”
Độc Cô Đình thả tấu sớ vụ án trong tay xuống, hơi nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi.
Ngón tay mềm mại của Tô Hà Y ấn ấn, quanh quẩn bên chóp mũi cũng là hương thơm trong trẻo, thần kinh căng thẳng của hắn đã được giãn ra không ít.
Gió nhẹ thổi qua, thổi tan một chút tức giận, trong tức khắc hắn liền cảm thấy thứ người như Lý Ân Thai mặc dù ngu xuẩn, nhưng không đáng tội chết, có giết hay không cũng cũng không sao.
Lý đại nhân ở bên ngoài cung e rằng vẫn chưa biết cái mạng của mình vừa được nhặt về…..
Tô Hà Y không nhịn được âm thầm tự giễu, bản thân nàng thật giống một cái túi đựng nước đá hình người, có thể dập tắt lửa nóng trong nháy mắt. Vậy mà người bên ngoài lại dám đồn nàng là hồ ly tinh chuyển thế, mê hoặc lòng vua, ngay cả thoại bản1 cũng đã được mấy quán trà sơ sài trong kinh thành viết rõ ràng mạch lạc.
“Thần thiếp vừa mới nhớ ra một manh mối, có lẽ sẽ có ích với bản án này.”
“Nói thử xem?”
Độc Cô Đình đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía nàng một cách nghi hoặc.
Người ở trong Thái Miếu đều đã từng bị tra hỏi, trước sau cũng không có mấy người tiếp xúc đã từng tiếp xúc với tế phẩm, tra không ra chút manh mối nào. Vậy mà bây giờ Tô Hà Y lại nói là có manh mối khác?
Vẻ mặt Độc Cô Đình thăm dò, trong lòng Tô Hà Y không khỏi có chút khẩn trương.
Nàng không hề có ý định gây chia rẽ mối quan hệ, chỉ là từng cử chỉ hành động của Thái Hậu ngày đó vẫn luôn xuất hiện trong đầu nàng, quăng không đi!
Nếu nói ra chuyện này, có khi nào sẽ khiến cho Độc Cô Đình cảm thấy nàng đang vô cớ gây chuyện hay không?
Dường như đã nhìn thấu sự do dự của nàng, Độc Cô Đình cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Dù nàng nói gì trẫm cũng không trách nàng.”
Tô Hà Y bị nhìn thấu tâm tư, hơi ngẩn người, thả tay xuống.
Sự hứa hẹn của Độc Cô Đình vừa kịp thời lại dịu dàng, gần như có thể nói, Hoàng Đế đang nhượng bộ từng bước một, dành hết toàn bộ sự tin tưởng cho nàng.
Phần tin tưởng này, đã là cao nhất trong cung, thậm chí cao hơn bất kì người nào trong đời hắn, vì cớ gì mà nàng lại còn e dè sợ hãi như vậy?
Khích bác ly gián thì sao chứ, nàng vốn là Quý Phi ‘ba nghìn sủng ái cho một người’ mà, không phải sao?
Tô Hà Y ho khan một cái, “Hôm đó ở trong Thái Miếu, thần thiếp nhìn thấy bên người Thái Hậu nương nương đã ít đi một người thị nữ…..”
Nàng nói ra hết toàn bộ suy đoán, không ngờ Độc Cô Đình lại không hề có chút ngạc nhiên nào, chỉ nghiêm túc nhìn nàng.”
“Không thấy rõ mặt người, vậy bóng lưng thì có thấy rõ hay không?”
“Cái này…… cả thần thiếp và Ninh Nguyệt, hắn là có thể sơ lược nhận ra.”
“Người này có hiềm nghi rất lớn.”
Độc Cô Đình gõ gõ tay vịnh của cái ghế, suy tư một hồi, đột nhiên lạnh lùng nói: “Biệt viện Nam Sơn, nàng đi lục soát!”
Trên tay Tô Hà Y thoáng run, Độc Cô Đình đã ném hết toàn bộ lễ nghi quy củ sang một bên, muốn lục soát nơi ở của Thái Hậu thì liền lục soát, như vậy cũng thật là to gan làm bậy đó!
“Đó….đó là Thái Hậu nương nương —— “
“Sợ cái gì, trẫm cho người đi cùng với nàng.”
Độc Cô Đình ý tứ sâu xa vỗ vỗ sống lưng Tô Hà Y, ôm lấy nàng, đáy mắt có loại cảm xúc khó hiểu.
“Có điều, nếu chuyện này thật sự có liên quan đến bà ta…..theo trẫm đoán, hơn phân nửa là sẽ không tìm thấy người thị nữ kia.”
Tô Hà Y không hiểu, “Biệt viện Nam Sơn cũng không nhiều người, tại sao phải không tìm được?”
“Vị mẫu hậu này của trẫm, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa thiện lương, thật ra tâm cơ bà ta sáu nhất.”
Vẻ mặt Độc Cô Đình bình tĩnh, nhìn về phía Tô Hà Y, chậm rãi nói ra một sự thật đáng sợ.
Bí mật mà trong cũng đã cố tình giấu giếm nhiều năm, đã từ từ được mở ra theo giọng nói từ tính của hắn, □□ (đây là chương vip nên em không check lại bản gốc được), trần trụi hiện lên trước mắt Tô Hà Y.
“Kỳ thật phụ hoàng mềm lòng, trước nay đều chưa từng nghĩ sẽ ban chết nhị đệ (tác giả viết là đại ca nhưng em đã sửa thành nhị đệ từ các chương trước) đến cuối cùng cũng chỉ tước bỏ vị trí Thái Tử của hắn, lấy đó làm cảnh cáo.”
“Bà ta thấy thế lực của nhị đệ đã không còn, danh tiếng đã bị hủy……..liền tự tay dùng một dài lụa trắng, siết chết hắn.”
“Một người đàn bà như vậy, nếu đã có lòng muốn làm loạn, sao có thể không có chuẩn bị gì?”
Chú giải:
1. Thoại bản là truyện chữ thời xưa.