Bẩm Đại Nhân - Có Người Gây Rối, Nhiễu Loạn Triều Cương

Chương 10



Thế nhưng, lấy tình hình hiện tại của Thường Tề Tinh và Đào Lệ mà nói, chuyện này lại trở thành một chuyện xưa cảnh tỉnh các thiếu nữ không được đắm chìm trong luyến ái.

Dù sao nếu lúc này có ai nhìn thấy Đào Lệ, tuyệt nhiên không thể nhìn ra bóng dáng của nữ học trò Quốc Tử Giám năm xưa.

Nói đúng ra thì Đào Lệ cũng không được coi là nữ học trò của Quốc Tử Giám.

Chẳng qua nàng có thể đi lại tự do trong Quốc Tử Giám là nhờ vào quan hệ của phụ thân nàng.

Tế tửu là chức quan lớn nhất trong Quốc Tử Giám, đương nhiên mọi người phải tôn trọng Đào Lệ.

Đào Lệ cũng không ngang ngược kiêu ngạo, phần lớn thời gian nàng đều yên lặng đọc sách.

Vậy mà nàng vẫn bị nói là mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì, chỉ vì nàng mê mẩn toán học, trong mắt chỉ toàn cộng trừ nhân chia, không còn nhìn thấy phàm nhân thế tục.

Hơn nữa còn bởi tư duy nàng nhanh nhẹn, luận lý chặt chẽ, thường xuyên tranh luận đến khi đối phương cứng họng không trả lời được.

Năm đó tiên sinh Chu Đức Vĩ – đại danh sĩ trong kinh thành còn phải tiếc nuối mà cảm khái, ông nói rằng nếu Đào Lệ là phận nam tử, không chừng đã gây dựng được sự nghiệp cho riêng mình.

Khi chuyện truyền đến tai Đào Lệ, đầu nàng cũng không ngẩng lên khỏi sách, chỉ không cảm xúc hỏi lại: Ông ta là ai?

Chu tiên sinh tức đến run người, tiếng xấu bất cận nhân tình* này đã đến tai ông rồi.

* Bất cận nhân tình” (不近人情) là một thành ngữ tiếng Hán, có nghĩa là hành động hoặc lời nói không hợp lý, không phù hợp với tình cảm hay quan niệm thông thường của con người. Nó thường dùng để chỉ những hành động lạnh lùng, tàn nhẫn hoặc thiếu sự đồng cảm, nhân ái.

Thật khó tưởng tượng được, một Đào Lệ đã từng mê tính toán đến mức đó, vậy mà hiện giờ lại trở thành một phụ nhân chỉ ở trong nhà, quanh quẩn nơi xó bếp.

Nhưng nếu nói Đào Lệ là vì yêu mà rửa tay nấu canh thì thực sự cũng không đúng lắm…

Tham Khảo Thêm:  Chương 120

Ta nằm trên đầu tường quan sát Đào Lệ cả ngày, nàng vẫn luôn ngồi viết viết tính tính bên bàn.

Cổng nhà mở toang, không biết đứa nhỏ nhà ai vào trộm cải trắng, nàng cũng không để ý.

Ta nhìn mà lo lắng: Con chó vàng ị đầy ra trước cửa nhà ngươi rồi đấy!

Giờ Mùi, Thường Tề Tinh trở về nhà, ngày mai là ngày nghỉ hưu mộc* của y.

*Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật [休沐]. Tắm gội. Được ơn nhờ người ta cất nhắc mà sang trọng gọi là mộc ân [沐].

Y đi năm ngàn năm trăm tám mươi mốt bước về đến nhà, chỉ cắm đầu đi thẳng, luôn mắt điếc tai ngơ với mọi thứ, cũng chẳng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Đến cổng nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt y là một bãi phân chó trước cửa, dường như y đã quá quen thuộc cảnh này, động tác quen đường quen nẻo mà cầm lấy cái chổi ở bên cạnh quét sạch phân đi.

Đi vào trong nhà, y chào hỏi nhạt nhẽo, Đào Lệ cũng lãnh đạm đáp lại, cuối cùng nàng cũng rời mắt khỏi quyển sách.

Thường Tề Tinh rửa tay, tranh thủ trời còn chưa tối ngồi bên cửa đọc sách.

Còn Đào Lệ đứng dậy, nàng lấy một gáo nước từ trong lu, lấy một ít gạo, dùng đũa đảo đều bắt đầu nấu cháo.

Ba khắc sau*, Thường Tề Tinh buông sách đi rửa tay, giúp Đào Lệ dọn cơm.

Bữa cơm gồm cháo đen, màn thầu cũng đen, cũng với một đĩa dưa muối trong vại.

Thường Tề Tinh không than phiền một câu bắt đầu ăn, phu thê hai người ngồi đối diện nhau, một mảnh yên lặng, hoàn toàn thực hiện nguyên tắc “ăn không nói”.

Ăn xong thì trời cũng đã tối.

Thường Tề Tinh dọn dẹp bát đũa, Đào Lệ kéo chiếc ghế bành xa xỉ duy nhất trong nhà ra giữa sân, hình như nàng không sợ lạnh chỉ khoác thêm một cái áo choàng dày ấm áp rồi ngồi lên ghế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1332

Nàng ngồi ngắm những vì sao lấp lánh trên trời, lắc lư trên ghế như đang tiêu hóa bữa ăn.

Thường Tề Tinh rửa bát xong, vừa lau tay vừa đi đến cạnh Đào Lệ, cuối cùng nói câu thứ hai sau khi hắn về đến nhà: “Tiền tháng này, Trần đại nhân nói muốn muộn một chút.”

Đào Lệ nói: “Ông ta lấy tiền của các ngươi ra ngoài cho vay, muộn một ngày cũng kiếm thêm được một trăm lượng.”

Thường Tề Tinh nhỏ giọng: “Chuyện này cũng không còn cách nào khác.”

Đào Lệ nói: “Thôi.”

Thường Tề Tinh lại nhỏ giọng nói: “Trang Côn đi rồi.”

Đào Lệ hỏi: “Ai?”

Thường Tề Tinh lắc đầu, nói: “Người chung phòng với ta, cũng là bằng hữu của ta.”

Đào Lệ vẫn lãnh đạm: “Ừ.”

Thường Tề Tinh hơi lo lắng, y nói thêm: “Có lẽ phải chuẩn bị thêm ít bạc.”

Đào Lệ hỏi: “Đây là lần thứ mấy trong năm nay rồi?”

Thường Tề Tinh khẽ thở dài: “Lần thứ tư.”

Đào Lệ nói: “Đồng học của ngươi đều đoản mệnh. Phụ thân ta cũng đoản mệnh, chắc Quốc Tử Giám của các ngươi bị nguyền gì rồi.”

Thường Tề Tinh cười khổ, cũng không nói tiếp nữa.

Đào Lệ lắc đầu, lại nói: “Ngươi tự đến hòm bạc lấy đi, lấy bao nhiêu thì ghi vào sổ, tháng sau trả.”

“Được.” Thường Tề Tinh tạm dừng, lại nói: “Ngày mai còn phải còn có công vụ, ta đi ngủ trước.”

Đào Lệ không đáp, nàng nói tiếp tục ngồi lắc lư trên ghế, ánh mắt vẫn dán lên màn đêm đầy sao như lúc nãy.

Người trong phòng đã tắt nến, tiếng ngáy đều đều cũng truyền ra.

Đào Lệ không phản ứng lại, tựa hồ nếu không phải vì trời lạnh thậm chí nàng còn có thể mặc nguyên áo mà ngủ ngoài sân một đêm.

Đào Lệ rút giấy và bút từ dưới mông, đuôi bút chỉ lên trời, cúi đầu viết lia lịa trên giấy.

Điệu bộ viết viết vẽ vẽ của nàng vừa nghiêm túc vừa chuyên chú, làm bay biến đi mùi khói bếp phàm tục, tản ra sự quyến rũ mơ mộng mê người.

Ta ghé vào mép tường, nghển cổ nhìn nàng vẽ, dưới ngòi bút của nàng, dải ngân hà trải dài cùng với những con số được sắp xếp ngay ngắn, tạo thành những phép toán kiểm chứng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 141: Thế giới rừng cây

Nàng lẩm bẩm, thì ra là tính khoảng cách giữa hai ngôi sao.

Có lẽ vì đã giải được một đề bài khó, cuối cùng Đào Lệ cũng lộ ra một nụ cười thỏa mãn đầu tiên trong ngày, đôi mắt hạnh cũng sáng lấp lánh đong đầy sức sống và niềm vui.

Nụ cười này chưa hề lộ ra trước mặt Thường Tề Tinh.

Ta thậm chí còn cảm thấy, tình yêu của Đào Lệ đối với toán học còn nhiều hơn cả đối với Thường Tề Tinh.

Đôi phu thê này, nói dễ nghe là án cử tề mi* tôn trọng nhau như khách, nói khó nghe thì là đến già cũng không thân thiết.

* Cử án tề mi (举案齐眉) là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa đen là “nâng khay ngang mày”. Thành ngữ này xuất phát từ câu chuyện vợ chồng Lương Hồng và Mạnh Quang, trong đó Mạnh Quang luôn nâng khay thức ăn ngang mày khi dâng cho chồng, thể hiện sự tôn kính và quý trọng.

Nhưng mà không đúng, năm đó Đào Lệ với Thường Tề Tinh bị Đào Hành chia cắt, nàng chạy từ cửa lớn Quốc Tử Giám mà ra.

Ta còn tận mắt thấy nàng tự đánh xe đi tìm tình lang rồi bỏ nhà theo y, còn vì thế mà cắt đứt quan hệ với phụ thân.

Phải biết rằng, câu chuyện tình yêu cuồng nhiệt trái ngược lẽ thường này của nàng với Thường Tề Tinh năm đó đã trở thành chuyện bên miệng của các chủ mẫu các đại gia tộc, chuyên dùng để dạy dỗ cảnh tỉnh các tiểu thư khuê các.

Sao giờ đây lại biến thành dáng vẻ không thiết tha gì nữa như vậy?

Hơn nữa, một Thường Tề Tinh bị khất nợ mà không thể đòi được, chỉ chuẩn bị ít bạc cho bạn học cũng phải đi tạm ứng của vợ rồi hẹn trả lại, sao có thể liên quan đến chốn triều đình hỗn tạp được?

Có thật y sẽ là nạn nhân tiếp theo không?

Giet Thường Tề Tinh để làm gì cơ chứ? 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.