Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 58



Diệp phủ ở ngõ Bát Lý, cách Tân phủ cũng không xa, ước chừng khoảng nửa canh giờ thì đến.

Tân Hà xuống xe ngựa, vào cửa phủ, đi theo Tứ thúc vào trong. Qua cửa thùy hoa, hai người đi ra sân sau. Cố Vọng Thư chuẩn bị dẫn nàng đi bái kiến ngoại tổ mẫu.

Diệp gia tuy có rất nhiều tôi tớ, quy củ lại cực kỳ nghiêm khắc, mắt thấy biểu thiếu gia dẫn một cô gái tiến vào, nhưng đều không dám nhìn, chỉ hành lễ, thỉnh an, đầu cũng không ngẩng lên dù một chút. Tân Hà âm thầm khen ngợi trong lòng, khen không hổ là mấy đời trâm anh, quản giáo hạ nhân rất nghiêm ngặt.

Trên đường đi, rừng rậm tre dài, rường cột chạm trổ, sân lớn hơn Tân phủ không biết bao nhiêu. Đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy khắp nơi đều giàu có xa hoa. Hai bên hành lang đều dùng hàng rào ngăn lại, bên trong trồng đủ loại hoa cỏ, nở rộ đủ màu sắc, rất là đẹp mắt.

Đi tới cuối con đường đá xanh, có một sân ba tiến, cửa lớn có mấy nha đầu mặc bỉ giáp dài in hoa chìm màu xanh biếc đang đứng, thấy biểu thiếu gia đi tới, đều nhao nhao cúi người hành lễ.

Tân Hà gặp người lạ, nhất thời có chút sợ hãi, theo bản năng muốn buông tay Cố Vọng Thư ra, ai ngờ hắn lật tay nắm chặt, quấn lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay.

“Tứ thúc…” Nàng sửng sốt.

Chờ hai người đều đi xa, nhóm nha đầu mới nhìn thoáng qua nhau, cô gái này buột miệng gọi biểu thiếu gia là Tứ thúc, đi đường sống lưng lại thẳng đứng, trên cổ đeo vòng cổ vàng, mặt trên khảm bảo thạch to bằng long nhãn, trên cổ tay trắng nhỏ đeo vòng ngọc dương chi… Khí thế như vậy hẳn là vị đích tiểu thư duy nhất của Tân gia kia.

Đến trước cửa chính phòng, có tiểu nha đầu nhấc rèm thạch anh lên, Cố Vọng Thư bèn kéo Tân Hà đi vào.

Bước qua một cái bình phong gấp tám cánh có ngụ ý cát tường, Tân Hà liền nhìn thấy một vị lão phu nhân ngồi trên trường kỷ quý phi, khoảng bảy mươi tuổi, mặc một chiếc bối tử hoa văn dơi màu tím sậm, dung mạo rất là hiền lành. Bên cạnh có mấy vị cô nương trẻ tuổi vây quanh, hình như đang nói chuyện gì đó vui vẻ, bọn họ cười ha hả, lộn xộn một đám.

“Bái kiến ngoại tổ mẫu.” Cố Vọng Thư hành lễ.

Diệp lão thái thái xua tay bảo hắn đứng lên, nhìn cô gái phía sau cháu ngoại cũng cúi người hành lễ, nói: “Con là con nhà nào? Bộ dáng thật đáng thương, lại đây ta xem một chút.”

“Đây là cháu gái con, Tân Hà đích tiểu thư của Tân phủ.” Cố Vọng Thư nói chuyện, rồi kéo Tân Hà đi về phía ngoại tổ mẫu.

Diệp lão thái thái thường ngày có nghe lão tam nhắc tới cô gái này, nói là tâm tư thuần khiết, thiện lương, lúc ở Tân phủ vẫn luôn trợ giúp Cố Vọng Thư… Hôm nay vừa nhìn nàng, mặt mày đoan trang, ung dung từ tốn, có một tướng mạo ôn nhu, trong lòng rất thích, kéo tay nàng, cười nói: “… Sớm nên đến nhà ngồi một chút, chúng ta vốn cũng là thân thích, nếu không qua lại với nhau, sẽ không tốt.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: C41: Anh trai mới là bàn tay vàng thật sự

Tân Hà cũng cười nói: “Nên sớm đến thăm hỏi người, chỉ là sợ quấy rầy…”

Đã có bà già cầm ghế con mặt gấm đến đây, để cho nàng ngồi xuống.

“Nào, đây là mấy nha đầu trong nhà, để ta giới thiệu cho con.” Diệp lão thái thái nói chuyện, gọi một cô gái mặc áo gấm thêu ánh trăng kiểu Tô Châu ở bên cạnh đến, nói: “Đây là cháu gái đích trưởng Diệp Thần Tuyết của ta.”

Tân Hà đứng lên hành lễ: “Gặp qua Đại tiểu thư.”

Diệp Thần Tuyết đáp lễ, diện mạo của nàng kiều diễm lại xuất thân phú quý, rất chướng mắt với cô nương xuất thân không được cao. Thế nhưng, khi nàng vô ý nhìn thấy vòng tay san hô ở cổ tay phải của Tân Hà, sắc mặt mới trịnh trọng hẳn lên. Cái này không phải là san hô mà Nhị biểu ca hao hết tâm tư lấy được từ Nam Hải, còn mời thợ thủ công khéo léo đặc biệt điêu khắc thành vòng tay? Sao lại ở chỗ nàng ấy. Nàng đòi vài lần, Nhị biểu ca cũng không cho nàng.

Cô gái hơi thấp bé mặc áo trên thêu hoa cúc màu vàng quả hạnh còn chưa đợi Diệp lão thái thái nói chuyện, thì cười đứng lên: “Ta là Diệp Thần Vụ, Nhị tiểu thư trong nhà.”

Tân Hà cũng cười đáp lễ.

Diệp lão thái thái cười mắng: “Đứa trẻ nghịch ngợm, cẩn thận dọa sợ Hà nhi…” Nói xong lại giới thiệu hai vị cô nương còn lại, mặc bối tử màu đỏ gọi là Diệp Thần Nguyệt, mặc bối tử màu xanh lá cây gọi là Diệp Thần Tinh.

Tân Hà nghe một hồi lâu, mới hiểu được Diệp Thần Vụ và Diệp Thần Nguyệt là con của Nhị phòng Diệp Cẩn Trạch, hiện giờ là đích nữ của binh bộ thượng thư. Nàng có chút nghi hoặc, nhớ rõ kiếp trước, Tứ thúc là binh bộ thượng thư? Chẳng lẽ là mình nhớ lầm, hoặc là nói xuất hiện biến cố gì đó.

Nhưng mà nói, xuất hiện biến cố là có khả năng… Kiếp này sau khi sống lại, bởi vì nàng nhúng tay vào trước, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi.

Diệp Thần Tinh là đích nữ của Diệp Cẩn Du, nàng ta có lẽ giống cha, nên diện mạo có hai phần tương tự Tứ thúc, đang ngồi trên ghế con, cũng không nói nhiều, nhìn rất trầm tĩnh.

Người có chút kiêu ngạo kia chính là đích nữ của Đại phòng, là người rất xinh đẹp, tư thái lại có chút vênh váo hung hăng. Không biết thế nào, ánh mắt nhìn nàng có chút địch ý và khinh thường.

Diệp phủ lập tức phải chinh chiến, là công huân thế gia, hoàng thượng rất sủng ái. Một nhà xuất hiện bốn vị tướng quân, vả lại Diệp nhị gia lại là binh bộ thượng thư chính nhị phẩm, nắm trong tay thực quyền… Ngay cả Diệp lão thái thái cũng được phong chính nhị phẩm cáo mệnh phu nhân. Danh gia vọng tộc đã tốt càng thêm tốt như vậy nuôi dưỡng ra con gái tất nhiên nên có chút tính cách. So với Diệp phủ, Tân gia thì tính là cái gì, không đáng nhắc tới. Tân Hà nghĩ như vậy, lại cảm thấy bị Diệp Thần Tuyết khinh thường cũng không phải là chuyện gì đặc biệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 775

Mọi người lại ngồi xuống nói chuyện một chút, Diệp lão thái thái nghe nói hôm nay là sinh nhật của Tân Hà, thì kêu bà già thưởng hai cái vòng vàng cho nàng.

“Ngoại tổ mẫu, Hà nhi không dễ gì đến được một chuyến, con dẫn nàng ấy đi dạo trong sân, bữa trưa thì ăn ở trong phòng của con.” Cố Vọng Thư đứng lên nói.

Diệp lão thái thái suy nghĩ một hồi: “Đi đi, chiếu cố thật tốt vào.”

Tân Hà cúi người hành lễ, đi theo Tứ thúc đi ra ngoài.

Vân Đóa, Vân Linh vẫn luôn đứng trong viện, đại gia tộc như thế này, các nàng cũng không phải nô tài trong nhà, không có tư cách đi vào, trong lòng vẫn luôn lo lắng đề phòng, chỉ sợ tiểu thư xảy ra bất trắc gì, lúc này thấy nàng an ổn đi ra, lại được ban thưởng, mới xem như an tâm.

“Tứ thúc.”

Tiểu cô nương đi theo phía sau hắn, giọng nói có chút sợ hãi. Cố Vọng Thư mơ hồ thở dài, quay đầu lại nắm tay nàng. Đứa nhỏ này có tật xấu, sau khi gặp người lạ sẽ biến thành người hướng nội, đến nói cũng không muốn nói.

Ước chừng “Hợp Hoan Đường” và “Thanh Đình Cư” đều có cấu tạo phòng ốc gần giống nhau, chỉ là lớn hơn một chút. Đối diện chính là năm gian chính phòng, hai đầu lại có nhĩ phòng, đông tây hai bên là sương phòng, phía trước là phòng đối diện. Trong sân trồng rất nhiều cây hợp hoan, lá xanh tươi tốt, rất hợp cảnh với tên của viện này.

Trong phòng không có nha đầu, chỉ có mấy bà già và gã sai vặt hầu hạ, nhìn đều là lanh lợi. Vừa thấy chủ tử trở về, đều cung kính hành lễ.

Cố Vọng Thư và Tân Hà vào chính phòng.

Hổ Tử bị gã sai vặt quen biết Vượng Tài lôi kéo, hỏi: “Vị cô nương mà chủ tử vừa mới dẫn về là ai, sao chưa từng gặp qua một lần nào?”

“Đồ khốn nạn, nàng ấy cũng là người mà ngươi có thể hỏi, đó là Đại tiểu thư của Tân gia, cháu gái của chủ tử.”

Gã sai vặt vừa nghe, sợ tới mức không lên tiếng. Bọn họ đều mơ hồ biết được chút nội tình, chủ tử có một đứa cháu gái coi như trân bảo… Khi còn nhỏ đã giúp hắn rất nhiều… Người bên ngoài ngay cả nhắc tới cũng không cho nhắc tới.

Sau khi Hổ Tử quát lớn hắn, thì đi nói chuyện cùng Vân Đóa, Vân Linh đứng trong viện: “Hai vị cô nương, vào phòng uống trà.” Trong lúc nói chuyện, mời người đi về phía tây sương phòng.

Vân Đóa nhìn Vân Linh một cái, “Phì” cười một tiếng, nói: “Ta không khát, ngươi hỏi nàng ấy đi.”

Vân Linh bị nàng bắt thót như vậy, mặt đỏ lên: “Ta cũng không khát.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Tứ thúc, bên này là thư phòng của người sao?” Tân Hà đối với chỗ ở của Cố Vọng Thư rất tò mò, vừa vào phòng đã bỏ tay hắn ra, đi lòng vòng trái phải.

Cố Vọng Thư “Ừ” một tiếng, thư phòng của hắn đặt ở gian đông, gian tây là phòng ngủ. Ở chính giữa ba gian chính phòng được đả thông, diện tích rất lớn, tiếp khách, ăn cơm đều ở chỗ này.

Tân Hà đi vào thư phòng, nhìn thấy trên bàn có một cái bình hoa sứ màu xanh miệng nhỏ, quay đầu lại cười nói: “Tứ thúc, ta hái ít hoa c ắm vào bình sứ, được không?”

Tiểu cô nương khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, rất là trẻ con, ngây thơ.

Cố Vọng Thư nhịn không được xoa tóc mái của nàng, vô cùng cưng chiều: “Được.”

Trong “Hợp Hoan Đường” trồng một ít hoa sơn chi, đang nở rất đẹp. Tân Hà bảo Hổ Tử tìm kéo, lựa những nụ hoa lớn, vẫn chưa nở hoàn toàn cắt xuống.

Cố Vọng Thư đứng dưới hành lang, nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống của tiểu cô nương, trong ánh mắt đều là vẻ dịu dàng.

Chờ đến khi nàng rót nước vào bình hoa sứ xanh, cắm hoa sơn chi vào, bày lên bàn, thì đã gần đến giờ Ngọ, Cố Vọng Thư phân phó hạ nhân bày bữa trưa lên.

Bàn ăn tròn bày đầy các món —— cá dưa chua, sườn chua ngọt, canh đậu phụ đầu cá, trứng hấp… Thêm các món chay ước chừng tám, chín món, nhìn thấy sắc hương đều đầy đủ.

Tân Hà thích ăn nhất chính là sườn chua ngọt, lập tức liền dùng đũa gắp một miếng, bỏ vào miệng, chưa xong thì nôn ra vì nóng.

Cố Vọng Thư quát lớn: “Sao lại hấp tấp như vậy? Bị bỏng thì phải làm sao?”

Hắn rời ghế và đi về phía nàng.

“Tứ thúc, không có việc gì.” Tân Hà thở ra nói.

Vân Linh vội vàng rót nước ấm để nàng súc miệng.

“Sợ là tiểu thư đói bụng, bữa sáng chỉ ăn mấy miếng… Cũng đã nửa ngày rồi.” Vân Đóa m út một ít canh đậu phụ, bưng đến trước mặt nàng: “Trước tiên uống chút canh đi.”

Người thanh niên sắc mặt âm trầm ngồi xuống bên cạnh nàng, tự tay gắp cho nàng sườn chua ngọt, thổi cho nguội một chút, mới bỏ vào trong đ ĩa trước mặt nàng.

“Cám ơn Tứ thúc.” Tiểu cô nương thanh tú cắn một miếng nhỏ, bộ dạng ăn rất ngon miệng.

Diệp Thần Tuyết vén rèm vào phòng, thì nhìn thấy nhị biểu ca luôn luôn lạnh lùng, đạm mạc đang thấp giọng dỗ dành cô gái bên cạnh ăn bữa trưa. Trong đ ĩa trước mặt cô gái đặt một vài miếng cá sạo đã được gỡ xương, chấm xong nước sốt.

Nàng nói không được là có cảm giác gì khi nhìn thấy cảnh này, móng tay cắm ngược vào trong, cắm sâu vào trong thịt, cũng không cảm thấy đau.

Địa vị của nhị biểu ca ở Diệp gia rất cao, tuổi còn trẻ đã có chức vụ quan trọng, trong lứa cháu của Diệp gia thực sự là người xuất sắc nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.