Vụ án của Tân Đức Trạch đã được xét xử trong vài ngày mà không có bất kỳ tiến triển nào. Đại Lý Tự tả thiếu khanh Tạ Gia không tin tà, vuốt tay áo tự mình ra trận… Kết quả nhận được là lời khai gần như giống hệt trước đó. Điều này chứng minh một vấn đề, vụ án này có thể là bị oan.
Tạ Gia không dám dùng hình phạt riêng với Tân Đức Trạch… Triều đình có quy định, chưa có bất kỳ bằng chứng đáng tin cậy nào, mà lại dùng hình với đại quan chính tam phẩm thì giống như hãm hại đồng liêu.
Đã biết không có tội, hắn cũng không dám thả người. Bởi vì Tân Đức Trạch được Hạ thủ phụ đưa tới. Hạ thủ phụ là ai? Khi đương kim Thánh thượng vẫn là thái tử đã được ông ta dạy bảo, hiện tại lại là thủ phụ của nội các, quyền thế ngang trời. Hắn Tạ Gia chỉ là một tiểu quan tứ phẩm, đương nhiên không dám đắc tội.
Thế nhưng, thế lực đằng sau Tân Đức Trạch cũng không kém, lễ bộ thượng thư Tần Trung lấy lý do thăm đồng liêu đến Thái Thường Tự hai chuyến, mục đích quá rõ ràng. Còn nữa, Đại Lý Tự tả tự thừa Diệp Thần Vũ lấy chức vụ thường xuyên đi nhà lao thăm giam… Trước tiên khoan hãy quan tâm tới hắn muốn làm gì. Nhưng phía sau người ta chính là phủ trấn quốc tướng quân. Phải kiêng nể điều này.
Các thế lực đan chéo nhau phức tạp như vậy, há là hắn có thể can thiệp, nghĩ rõ ràng rồi, bèn phân phó xuống, ăn ngon uống ngọt chứ cung cấp cho Tân Đức Trạch. Muốn cái gì đưa cái đó. Chỉ có một chuyện, không thể thả người.
Ngày hôm nay, Đại Lý Tự chào đón một vị khách quý – người tâm phúc của đương kim Hoàng thượng, Cố các lão.
Đại Lý Tự Khanh Quan Vinh đích thân dẫn người nghênh đón.
Cố các lão không khoan nhượng, trực tiếp tiến vào phòng của Quan Vinh. Hai người đóng cửa mưu đồ bí mật hồi lâu.
Buổi triều sáng hôm sau, Quan Vinh đưa tấu thư, dập đầu xin xem xét lại vụ án của Tân Đức Trạch.
Chu Thiêm Tuyên nhìn Hạ Cần, có chút nghi hoặc. Trước mặt văn võ cả triều, hắn lại không tiện trực tiếp cự tuyệt. Liền để Nghiêm Dũng đem tấu thư cầm tới rồi mở ra.
Quan Vinh không hổ làm phán quyết các vụ án nửa đời người, một tay viết án từ rất đẹp, sắc bén, có trật tự rõ ràng. Sự tương phản lời thú tội trước và sau của Tân Đức Trạch cũng rất rõ ràng. Không có bằng chứng xác thực lại bắt giam thẩm vấn người khác, thực sự có chút không được hợp lý…
Chu Thiêm Tuyên cầm tấu thư xem lại hai lần, nói: “Vụ án của Tân Đức Trạch thiếu sót rất lớn, bác bỏ và xét xử lại, do Cố Vọng Thư đích thân giám sát.”
Hạ Cần rất kinh ngạc, xoay người nhìn Cố các lão mới hơn hai mươi tuổi, đột nhiên cảm thấy mình nhảy vào một cái bẫy đã sớm được dựng lên.
Ông ta còn chưa kịp mở miệng, Cố Vọng Thư đã quỳ xuống tiếp chỉ.
“Hoàng thượng thánh minh.” Đại Lý Tự Khanh Quan Vinh cũng quỳ xuống dập đầu.
Mặt trời buổi trưa nóng bỏng chiếu xuống mặt đất, đôi mắt của con người bị nắng chiếu gây đau đớn. Quả nhiên, nắng gắt cuối thu không thể khinh thường.
Sau khi từ cửa Thái Hòa đi ra, Hạ Cần chặn Cố Vọng Thư lại, “Không nghĩ tới Cố các lão còn có bản lĩnh như vậy, có thể lật lại vụ án có tính xác định…”
Cố Vọng Thư nâng mắt lên nhìn ông ta, khuôn mặt thanh tú như ngọc rực rỡ dưới sự chiếu sáng của ánh mặt trời, có một vòng ánh sáng nhàn nhạt. Hắn lạnh lùng mở miệng: “Lời này của Hạ thủ phụ sai rồi, Cố mỗ có thế nào đi nữa, cũng không lợi hại bằng người đảo ngược được trắng đen.”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
Cố Vọng Thư cười khẩy, “Hạ thủ phụ thật sự không hiểu có ý gì? Cháu trai ruột của người là con người, chẳng lẽ cô nương nhà người ta chính là mèo là chó? Nói gi ết chết thì gi ết chết, đến mắt cũng không chớp một cái.”
Đồng tử Hạ Cần co lại, ký ức quay trở lại mười năm trước. Cháu trai của ông ta Hạ Lâm vào năm hai mươi tuổi, cùng một đám con cháu con nhà giàu quyền quý đi hồ Kim Ngư xem kịch, trên đường gặp được một cô gái trẻ xinh đẹp như hoa. trêu ghẹo không thành công, bắt cóc người ta vào chỗ tối, làm nhục cho đến khi chết. Cuối cùng mới biết được, cô gái này là thứ trưởng nữ của Quan Vinh. Lúc ấy, Quan Vinh còn chưa phải là Đại Lý Tự Khanh, chỉ là một hữu tự thừa nho nhỏ.
Khi đó, chính là thời khắc mấu chốt để ông ta tiến vào nội các, phụ thân sợ ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta, đã buộc phải đè chuyện này xuống.
Phụ thân rốt cuộc dùng biện pháp gì, ông ta chưa từng hỏi… Dù sao, Quan Vinh không cắn chặt Hạ gia nữa.
Hơn mười năm trôi qua, phụ thân cũng đã chết, không ngờ tới chuyện này lại bị đào ra.
“Sao, Hạ thủ phụ đã nhớ lại chưa?”
Đôi mắt Hạ Cần đục ngầu trừng mắt nhìn Cố Vọng Thư, tính toán tuổi của hắn, mở miệng nói: “Cố các lão bụng dạ khó lường, gia sản của lão phu ngươi đều điều tra rõ ràng rồi hả?”
Cố Vọng Thư cười nói: “Hạ thủ phụ khách khí, chúng ta đều như nhau. Chỉ có điều, có một điểm người tính toán sai rồi, sự sụp đổ của Tân gia và có tổn đối hại với ta hay không thật ra quan hệ không lớn…”
“Người ngàn vạn lần không nên, tính kế để Thánh thượng bắt Tân Đức Trạch. Thủ đoạn hãm hại yếu kém như vậy, người thật sự cảm thấy người khác đều là kẻ ngốc?”
“Mặc dù Thánh thượng từng là học sinh của người, nhưng quân vương chính là quân vương, từ xưa đến nay luôn có đạo lý làm bạn với vua như làm bạn với hổ, Hạ thủ phụ hẳn là hiểu rõ hơn tại hạ.”
“Dù công lao cao vất vả ra sao, một khi mất thánh tâm…Người cảm thấy sẽ có số phận như thế nào?”
Hạ Cần nhíu mày nhìn bóng lưng Cố Vọng Thư tao nhã rời đi. Ông ở bên cạnh Chu Thiêm Tuyên mấy chục năm, ông hiểu rõ nhất tính khí của hắn. Thông minh, nhạy cảm và đa nghi.
Ông cũng chưa từng nghĩ tới dùng Tân Đức Trạch để lật đổ Cố Vọng Thư, chỉ là đánh chết khí thế của hắn, không ngờ tới bị người ta hung hăng tát một cái.
Ông không thể không thừa nhận, Cố Vọng Thư là một đối thủ hiếm có. Giả sử có thời gian trau dồi thêm vài năm nữa, sẽ trở thành thần tử giỏi giang cần thiết cho triều đình. Chẳng qua, dựa vào vụ án của Tân Đức Trạch mà muốn dao động vị trí của ông trong lòng Thánh thượng, hắn thật đúng là ngây thơ.
“Chủ tử, Nghiêm công công sai người đến báo, nói Hạ đại nhân ở cung Càn Thanh khóc lóc kể lể với Hoàng thượng, nói cái gì ông ta tuổi cao già yếu, tin lời gièm pha của thủ hạ, cho nên lỡ tay làm tổn thương Đại lão gia. Cầu xin hoàng thượng triệt để điều tra vụ án của Đại lão gia, trả trong sạch cho Đại lão gia.”
“Ông ta khóc quá xúc động, Hoàng thượng nói không nên lời. Cuối cùng, còn khen ông ta trung hậu.”
Trong sảnh đường đông các, Hổ Tử nói chuyện với Cố Vọng Thư.
Cố Vọng Thư uống một ngụm trà, lạnh nhạt nói: “Lão hồ ly… Ông ta và Hoàng thượng có nhiều năm ân tình, lại tận tâm phụ tá, tạm thời Hoàng thượng sẽ không đụng đến ông ta.”
“Chỉ là, thánh tâm này đã mất là mất rồi, Hoàng thượng cũng sẽ không nguyện ý gặp lại ông ta.” Cố Vọng Thư lẩm bẩm.
Hổ Tử nghe vậy suy nghĩ một lát, nghĩ không thông, cũng không nghĩ nữa, cười nói: “Đúng rồi, khoảng giờ Tỵ (*), thuộc hạ ngẫu nhiên gặp Nghiêm công công, hắn nói tiên đan mà chủ tử dâng cho Hoàng thượng, Hoàng thượng ăn rồi thấy rất hữu dụng, Long Tinh Hổ Mãnh (*). Kêu người đưa thêm một ít nữa.”
(*)Giờ Tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng.
(*)Long Tinh Hổ Mãnh: chỉ cho lực lượng mạnh mẽ, ý chí tranh đấu cao ngất.
Cố Vọng Thư gật gật đầu, một lát sau, hỏi: “Ta có nhớ thám tử nói rằng, Nghiêm Dũng này không có sở thích nào khác chỉ thích tiền bạc?”
Hổ Tử trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, ngươi đem ngân phiếu mấy ngày trước được Tân Đức Dục đưa tới, đưa cho hắn một vạn lượng, nói là ta mời hắn uống trà.” Hắn lại nói: “Nói cho hắn biết khi hắn rảnh rỗi, nhắc nhiều tới tật xấu của Hạ thủ phụ già yếu ở trước mặt Hoàng thượng.”
Hổ Tử đáp lại rồi đi.
Nếu không có sự cản trở từ bên ngoài, vụ án của Tân Đức Trạch được xét xử lại nhanh chóng. Chỉ mới ba, năm ngày, Nghiêm Dũng đã đem hồ sơ của hắn đưa đến trước mặt Hoàng thượng. Vẫn là bút tích của Quan Vinh.
Tấu thư hoặc là lúc lên triều sáng, Hoàng thượng tự mình xem. Hoặc là, đi qua nội các mới đến tay hoàng thượng. Nói cách khác, hồ sơ của Tân Đức Trạch, Cố Vọng Thư, Hạ Cần đều đã xem qua.
Chu Thiêm Tuyên xem qua, tấu thư phê duyệt “vô tội phóng thích.”
Cùng ngày, Cố Vọng Thư cùng Tân Minh Tuyên tự mình đến Đại Lý Tự đón Tân Đức Trạch về Tân phủ. Mọi người ngồi trong phòng lớn.
Quan Vinh sai người bưng trà tới, cười nói: “Làm uất ức Tân thị lang rồi, ta lấy trà thay rượu, bày tỏ sự áy náy.”
Mặc dù Tân Đức Trạch không chịu uất ức gì trong tù, nhưng trong lòng buồn bực, cũng già cỗi đi rất nhiều, không còn dáng người hăng hái như trước kia. Hắn nâng ly, uống cạn, khách khí nói: “Không dám.”
Cố Vọng Thư ngược lại cười nói với Quan Vinh: “Ngày đó, còn phải đa tạ người trượng nghĩa thẳng thắn.”
“Cố các lão khách khí rồi, oan khuất như thế, làm người đương nhiên phải khiếu nại. Hạ quan chỉ làm việc phải làm thôi. “
Cố Vọng Thư chỉ cười không nói, hiện giờ Quan Vinh và hắn là một bè đảng, mục tiêu của mọi người đều là Hạ Cần, che chở một chút cũng không sao.
Tin tức truyền đến Tân phủ rất nhanh. Nam nữ già trẻ một đám người đứng ở ngoài cửa phủ chờ đợi.
Xe ngựa của Cố Vọng Thư dừng trước cửa Tân phủ, mọi người từ trong xe ngựa đi xuống.
Lão thái thái vừa mới nhìn đứa con trai cả, nước mắt liền chảy xuống, dưới sự dìu đỡ của hai đại nha đầu Tú Mai, Tú Chi run rẩy đi tới ôm lấy hắn, “Con trai…”
Tần thị càng nghẹn ngào nói không nên lời. Tân Hà nắm chặt tay bà, khuyên nhủ: “Mẫu thân, phụ thân đã trở lại rồi, đừng khóc nữa.”
“Đứa con ngốc, đây là do mẫu thân đang vui.”
Tân Đức Dục và Tân Minh Tuyên cùng nhau nghênh đón Cố Vọng Thư, Diệp Thần Vũ đi vào trong phủ.
Một bữa tiệc được chuẩn bị trong phòng khách để rửa sạch sự xui xẻo cho Tân Đức Trạch.
Tân phủ ấm ức lâu như vậy, rốt cục lại có sức sống, ngay cả trên mặt của các hạ nhân cũng lộ ra nụ cười.
Trước tiên Tân Đức Trạch cùng mẫu thân trở về “Niệm Từ Uyển”, sau đó mở từ đường dập đầu, rồi mới cùng gã sai vặt trở lại tiền viện.
Trên bàn tiệc, Tân Đức Trạch kính rượu với Cố Vọng Thư: “Cố các lão, những ngày này thật sự đã phiền người rồi, sau này định báo đại ân.”
Cố Vọng Thư đứng dậy, nói: “Đại ca khách khí, đây là việc mà ta nên làm.”
“Nhờ sự tương trợ đắc lực của Tứ thúc, oan khuất của phụ thân mới có thể lộ chân tướng nhanh như vậy.” Tân Minh Tuyên nâng ly kính Cố Vọng Thư.
“Là đương kim Thánh thượng thánh minh.” Cố Vọng Thư uống một hơi uống cạn, mở miệng nói.
Diệp Thần Vũ cười nói: “Đã nói không cần khách khí như vậy… Nào, uống cùng với ta.” Hắn đứng dậy để kéo Tân Minh Tuyên.
“Bè đảng của Hạ Cần sẽ không bỏ qua như vậy đâu, Đại ca sau này phải chú ý nhiều hơn một chút…”
Trong phòng khách rất náo nhiệt, đều là sự mừng rỡ vì đã sống sót sau tai họa. Tân Hà ngồi ở bàn nữ quyến, nhìn Cố Vọng Thư thật lâu. Hắn uống rượu một ly lại một ly, cũng không sợ dạ dày khó chịu? Nàng suy nghĩ một lúc, đứng dậy đi ra ngoài.
Bóng đêm dần dần đậm thêm, vạn vật đều đắm chìm trong sự yên tĩnh dịu dàng này, xa xa truyền đến vài tiếng chó kêu, càng thêm vài phần nhàn nhã thanh tịnh.
Tân Hà ngồi trên hành lang, nàng lặng lẽ đi ra ngoài, không có kinh động đến Vân Linh, Vân Đóa.
Qua hồi lâu, nàng dựa vào cột hành lang có chút mệt mỏi muốn ngủ.
“Nàng không vui sao?” Cố Vọng Thư không biết từ khi nào đi ra từ phía sau nàng.
Tân Hà giật mình, quay đầu lại nhìn hắn: “Vui chứ, chỉ là trong phòng quá ồn ào, ở đây yên tĩnh.”
“Tứ thúc, chàng uống nhiều rượu như vậy, chóng mặt không?”
Đây là câu hỏi trẻ con, hắn thân ở quan trường, làm gì có đạo lý không uống rượu, cho dù chóng mặt cũng phải nhịn. Nhưng mà, ở trước mặt nàng, Cố Vọng Thư không muốn nhịn, “Chóng mặt.”
Tân Hà sửng sốt, đứng dậy nắm tay hắn, để cho hắn ngồi ở mép hành lang. Nàng đứng trước mặt hắn, dùng hai tay xoa xoa huyệt thái dương của hắn, “Đây là ngón nghề của ta và Vân Linh mới học, có thoải mái không?”