Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 117



Câu trả lời này làm Khương Thành rất bất ngờ.

“Tiến vào Hư Tiên giới khó đến vậy sao?

“Không phải khó vào mà là không tìm thấy.”

Lam Đề thở dài: “ Hư Tiên giới ẩn náu trong hư không, vị trí thay đổi không

ngừng, hơn nữa cho dù có tìm thấy thì phải có pháp bảo đặc biệt mới có thể mở

được lối vào.”

“Pháp bảo gì cơ? Lẽ nào là Tứ Phương Nguyên Đỉnh?”

Vẻ mặt Lam Đề không biết nói gì.

“Sao có thể chứ, nếu Tứ Phương Nguyên Đỉnh mạnh như vậy thì vài trăm năm

trước đã bị các thánh địa khác cướp rồi, sao mà đến lượt chúng ta được.”

Nàng lại nói: “Muốn tìm thấy Hư Tiên giới thì phải gom được 9 món pháp bảo

truyền thừa của chín bộ Tiên Di tộc.”

“Mà việc mở lối vào Hư Tiên giới thì cũng cần phải có 9 món pháp bảo đó hợp

lực lại mới có thể làm được.”

Khương Thành ngay lập tức phản ứng lại: “Vậy thì 9 pháp bảo kia là chín vị

tiên nhân năm ấy để lại ư?”

“Đúng vậy.”

Lam Đề gật đầu.

“Trước khi họ rời đi, mỗi người đều để lại một pháp bảo truyền thừa, Luyện Cốt

Phiên của Vu bộ ta chính là một trong số đó.”

Khương Thành rất hào hứng hỏi: “Pháp bảo này thuộc phẩm giai nào?”

Lam Đề cao ngạo đáp: “Luyện Cốt Phiên là pháp bảo thượng phẩm, có thể vượt

qua một đại cảnh giới mạnh mẽ gieo chú ấn lên kẻ địch, nếu ta có thể nắm giữ

pháp bảo này, dù đối mặt với Nhập Thánh cảnh cũng không cần phải sợ hãi.”

Mặc dù Khương Thành không hiểu biết gì về Vu thuật, nhưng hắn cũng biết

vượt qua một đại cảnh giới là khái niệm như thế nào.

Pháp bảo thượng phẩm, quả nhiên là khác biệt.

“Không phải ngươi là tộc trưởng sao? Ngươi là người mạnh nhất Vu bộ, Luyện

Cốt Phiên không ở trong tay ngươi ư?”

Nhắc đến điều này, Lam Đề lập tức thấy mất mát.

“Ba trăm năm trước, một vị tộc trưởng Vu bộ đã bị người bên ngoài mê hoặc

tâm trí, Luyện Cốt Phiên đã bị lừa rồi trộm đi mất rồi, từ đó không thể giành lại

được nữa.”

Loại chuyện giết người đoạt bảo này, ngày nào trong giới tu luyện cũng có,

Khương Thành cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Xin nén bi thương.”

Nén đau thương cái muội nhà ngươi, có biết nói chuyện không vậy?

Đáng lẽ Lam Đề chỉ có chút bi thương thôi, suýt chút nữa thì bị Khương Thành

Tham Khảo Thêm:  Chương 161

làm cho bùng nổ.

“Không có Luyện Cốt Phiên thì Vu bộ của chúng ta không chỉ những thiếu đi

một vũ khí sắc bén, mà việc truyền thừa cũng trở nên không hoàn chỉnh, từ đó

thất bại hoàn toàn.”

“Cho nên ngươi vẫn luôn nhắc đến Tam Nhãn Hổ là hy vọng rằng nó sẽ giúp

ngươi đoạt lại Luyện Cốt Phiên?”

“Không phải, người trước đây cướp đi luyện cốt phiên đến nay đã trở thành

Thánh Giai rồi…”

Lam Đề tiếc nuối lắc đầu: “Tiền bối yêu vương vượt vực đến đây, vốn đã bị quy

luật áp chế sức mạnh, không thể đoạt lại được.”

“Ta vốn chỉ mong rằng Tam Nhãn Hổ tiền bối có thể giúp ta đoạt lại Tứ Phương

Nguyên Đỉnh mà thôi.”

“May mà bây giờ đã đoạt được rồi.”

Khương Thành tò mò hỏi: “Tứ Phương Nguyên Đỉnh có tác dụng gì vậy?”

Nghe mấy lời mà nàng nói thì hắn cảm thấy rằng Tứ Phương Nguyên Đỉnh có

cấp bậc cực thấp, hơn nữa cũng không hề liên quan đến Hư Tiên giới.

“Năm đó sau khi chín vị tiên nhân phi thăng trở về, chín bộ của Tiên Di tộc đã

liên thủ lại mở Hư Tiên cảnh thêm một lần nữa rồi tiến vào bên trong.”

“Sau đó thì sao? Bọn họ phi thăng hết rồi sao?”

“Không, sau lần tiến vào đó, không ít người của chín bộ đã chết.”

Khương Thành sửng sốt: “Chẳng lẽ bên trong có kẻ địch?”

“Không phải, chỉ là Hư Tiên giới nằm giữa tiên vực và hạ giới, không gian cực

kỳ không ổn định, hơn nữa quy tắc rối loạn. Lúc đó nếu không phải là có chín

đại pháp bảo hộ thân thì chỉ e rằng không còn một ai có thể sống sót.”

Lam Đề nói thêm: “Bọn họ chỉ tiến vào một lần, về sau cũng bởi vì chín vị tiên

tổ rời đi, người của chín bộ cũng dần dần xảy ra mâu thuẫn, sau này gặp lại

cũng quá khác biệt nhau nên không liên thủ mở lại nữa.”

Giờ Khương Thành mới hoàn toàn hiểu rõ.

“Ngươi cần Tứ Phương Nguyên Đỉnh chỉ vì mong rằng sau khi tiến vào Hư

Tiên giới, sức mạnh của tín ngưỡng bên trong đỉnh sẽ che chở cho ngươi sao?”

“Đúng vậy, Tứ Phương Nguyên Đỉnh gia tăng khí vận cho cơ thể, có thể loại trừ

đi phần lớn độ ăn mòn của các quy tắc.”

Bây giờ nàng đã có được bảo đỉnh này, coi như đã hoàn thành mục tiêu.

Bước tiếp theo chính là chờ đợi Hư Tiên giới mở ra, rồi sau đó tiến vào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: C57: Chương 57

“Nhưng mà, không phải ngươi nói rằng Luyện Cốt Phiên đã bị cướp đi rồi sao?

Tiên Di tộc sao có thể tập hợp được chín pháp bảo, mở Hư Tiên giới?”

Theo như những gì nàng nói, không tập hợp đủ chín pháp bảo thì đến cả vị trí

của Hư Tiên giới cũng không thể tìm được.

Nhắc đến điều này, Lam Đề lạnh giọng nói: “Kẻ trộm Luyện Cốt Phiên đi cũng

biết bí mật này. Mấy năm nay hắn vẫn luôn ngấm ngầm tiếp xúc với tám bộ

khác, bọn họ đã thương lượng rồi.”

“Ước tính thời gian thì chỉ còn một năm nữa là sẽ đến ngày bọn họ mở lối vào”

Đáng lẽ Khương Thành muốn nói rằng, người nọ đã cướp đi pháp bảo của Vu

bộ các ngươi thì cũng coi như là kẻ địch rồi, các bộ khác sao còn có thể hợp tác

với hắn nữa sao.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng là cơ hội để thành tiên.

Không có Luyện Cốt Phiên, tám bộ còn lại của Tiên Di tộc có nắm giữ pháp bảo

cũng phí công.

Nhưng không có tám pháp bảo kia, thì có giữ Luyện Cốt Phiên thì cũng không

thể tiến vào được.

Hai bên đều có người bị mắc kẹt ở Thánh Giai hàng vạn năm, cuối cùng không

còn lựa chọn nào khác ngoài việc hợp tác.

“Ngươi mới là Đạo Cung cảnh, cách Thánh Giai còn xa lắm, cho dù thật sự có

thể tiến vào tiên vực thì chẳng phải cũng kém cỏi nhất sao?”

“Không phải ai ở tiên vực thì cũng là tiên nhân, những tiên nhân đó là có hậu

duệ, bọn họ có thể sống sót thì đương nhiên ta cũng có thể sống sót được!”

Ánh mắt Lam Đề vô cùng kiên định.

Cho dù như thế nào, tu luyện ở tiên vực chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với hạ

giới.

“Ngươi nói với ta những điều này là muốn mời ta cùng vào sao?”

“Đúng vậy, nếu bỏ qua cơ hội này thì không còn nữa đâu. Tóm lại thì Tứ

Phương Nguyên Đỉnh cũng chỉ là một pháp bảo hạ phẩm, cùng lắm chỉ có thể

bảo vệ ba người. Sức mạnh khí vận bên trong bảo đỉnh cần dựa vào Ngưng Đề

kích phát, cho nên còn dư một chỗ.”

Nàng cười cười: “Ngươi có thể phi thăng cùng với bọn ta.”

Khương Thành hơi không hiểu cô em gái này rồi.

Không muốn làm “người một nhà”, nhưng có vẻ lại rất tốt với hắn.

Vị trí cho người thứ ba này nếu để đấy sẽ có vô số người vì nó mà điên cuồng,

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

điều kiện gì cũng đáp ứng, cứ để cho hắn như vậy á?

Thật ra thì Khương Thành tiến vào Hư Tiên giới không cần pháp bảo bảo hộ.

Cùng lắm là sau khi tiến vào đó thì chết một lần, sau đó để hệ thống giải quyết

là được.

Nhưng Lam Đề đã có ý tốt như vậy, hắn vẫn có thể cảm nhận được.

“Vậy tiếp theo ngươi muốn làm gì?”

Vả lại hắn cũng không lập tức từ chối ý tốt của nàng.

“Trước tiên thì ta sẽ về Vu bộ một chuyến, ngươi thì sao?”

“Ta cũng về Phi Tiên môn, ngươi biết đó, ta là chưởng môn, còn rất nhiều việc

phải xử lý.”

“Vậy được rồi, dù sao thì cũng gần tới ngày mở rồi, đến lúc đó ta sẽ đến tìm

ngươi.”

Thấy bóng hình của nàng dần biến mất, Khương Thành xoay người.

Hắn mở truyền tống ra, sau khi một cái lóe sáng, hắn ngay lập tức xuất hiện ở

Phi Tiên môn.

Truyền tống cấp 4 thật sự quá tiện lợi quá đê.

“Chưởng môn!”

“Chưởng môn về rồi!”

“Người không về cùng công chúa Ngưng Đề sao?”

Các đệ tử hồ hởi phấn khởi tới tấp bay đến.

Khương Thành phát hiện ra chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cảnh giới của bọn họ

thay đổi rất lớn.

Toàn bộ trưởng lão đời thứ hai đều tiến vào Phân Hồn cảnh.

Tất cả đệ tử đời thứ ba cũng đạt Tụ Nguyên cảnh.

Lâm Ninh đạt tới Linh Đài cảnh Bát trọng, còn Kỷ Linh Hàm đột phá đến bình

cảnh của Thiên Mệnh cảnh, đạt đến Thiên Mệnh cảnh Nhất trọng.

Hắn mở sổ ghi chép của hệ thống ra nhìn, quả nhiên trong khoảng thời gian

ngắn đã có được điểm thưởng tích phân thăng cấp của các nàng.

Đặc biệt là Kỷ Linh Hàm, lúc đột phá đã được 30 vạn điểm.

Cho dù linh mạch ngũ cấp của Phi Tiên môn được tăng cường, thêm vào đó là

không thiếu đan dược linh thạch, nhưng sự tiến bộ của bọn họ vẫn như là một

phép màu.

Nếu tu luyện chỉ có linh lực mà không cảm ngộ được cảnh giới thì cũng chỉ

dậm chân tại chỗ mà thôi.

Hắn liếc nhìn Mạc Trần trưởng lão đang cười cười, sờ sờ chiếc cằm nhẵn nhụi

thì biết ngay đó chắc chắn là công sức của hắn.

Để tiên nhân tới chỉ bảo một đám tu sĩ hạ giới giai thấp thì chỉ có thể nói rằng

quá xa xỉ rồi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.